Tinh tế nữ võ thần

Chương 6: Ông chủ không tầm thường (Tiếp)

/7



Chương 3: Ông chủ không tầm thường (Tiếp)

Editor: Trục Nguyệt
                        

              
     "Được thôi." Người đàn ông gõ chén cà phê rỗng, "Muốn làm khách hàng thì xin trả tiền."

     Lăng Hiểu: "..." Cô thở dài, mở Quang Não trên cổ tay ra, đối phương rất nhanh liền gửi bản hợp đồng qua. Cô nhìn kỹ, phát hiện điều kiện cũng không quá hố cha, tuy nói không bao ở chỉ bao ba bữa cơm, nhưng tiền lương đãi ngộ cũng không tệ, thậm chí còn vượt qua mong đợi của cô.

     Không cần phải lo lắng cạm bẫy hợp đồng, bởi vì sau khi hợp đồng được kí kết sẽ trình lên Tinh Võng, nếu là thật sự tồn tại cạm bẫy gì, sẽ trực tiếp bị phán mất hiệu lực, cô còn được bồi thường.

     Tiền tài dụ dỗ cộng với sự cam đoan của hệ thống, cô hơi từ chối nhưng cuối cùng cũng kí kết. Từ bên trong hợp đồng cô biết được, người đàn ông trung niên này tên là Arnold.

     "Rất tốt." Cấp trên mới của Lăng Hiểu huýt sáo, tiện tay tắt Quang Não, vỗ vỗ một bên tủ kính nói, "Ăn gì thì ăn đi, chú mời khách. Dù sao đến lúc đóng cửa đều phải vứt đi."

     Lăng Hiểu liếc mắt: "Nếu nhập viện, tiền thuốc men ông chủ trả?"

     Ông chủ khoanh tay, trả lời: "Đừng gọi chú là ông chủ, gọi như thế khiến cho chú giống như già rồi."

     "Chú?"

     "... Hay kêu là ông chủ đi."

     Lăng Hiểu cười "Hắc" một tiếng: "Ông chủ a, chú là người làm ăn kiêu ngạo, tuyển nhân viên lần đầu, chẳng lẽ không nên mời khách đến chúc mừng cấp dưới sao?"

     "Chú không phải là khách mời sao?" Ông chủ gõ lần nữa gõ quầy hàng.

     "Có lựa chọn khác không?"

     "Hừ, tiểu nha đầu kén chọn." Ông chủ chỉ một ngón tay ra sau, "Đằng sau là phòng làm việc, muốn ăn cái gì thì tự mình làm."

     Tay nghề nấu nướng của Lăng Hiểu thường thường, nhưng nếu như phải lựa chọn giữa "Ăn đồ ăn bình thường" và "Bị độc chết", không nói cũng hiểu nên chọn cái nào.

     Cô đi đến phòng làm việc nhìn thử, phát hiện bên trong bố trí rất chuyên nghiệp, cô có chút nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, vì sao lại không mua người máy chuyên làm bánh ngọt vậy?" Nhìn bên trong phòng làm việc lắp đặt thiết bị và thực phẩm, bộ dạng người này hoàn toàn không giống kẻ thiếu tiền a.

     Ông chủ lộ ra một vẻ mặt khinh thường: "Loại hương vị đơn điệu như vậy, làm sao có thể xứng với cà phê của tôi."

     Lăng Hiểu: "..." Trên phương diện nào đó câu này có nghĩa là, đồ ăn tôi làm ra khẩu vị rất "Phức tạp", khiến cho người ta hoài nghi có phải người này đã đổ hết tất cả gia vị vào rồi hay không.

     Cô liếc mắt nhìn, quyết định trước tiên thu dọn cái bàn lộn xộn này, sau đó lại tùy tiện kiếm chút vật gì để ăn.

     Nhưng mà...

     Ngay lúc tay của cô đụng phải một cái bát còn thừa lòng trứng, chỉ cảm thấy đầu lại tê rần, một đoạn ký ức được -- mở khóa.

     Người phụ nữ xinh đẹp như thơ như vẽ...

     Là ai?

     Bé gái dựa sát vào người người phụ nữ, nhìn mặt rõ ràng là...

     "Hiểu Hiểu, biết không? Muốn làm ra bánh ngọt ngon hơn người máy thì phải có bí quyết. Muốn biết sao?"

     "Muốn! Con cũng muốn giống như ma ma, làm cho ba ba ăn!"

     "Vậy chúng ta cùng nhau làm từng bước một đi?"

     "Vâng!"

     "A..., vậy bắt đầu từ bước đơn giản nhất đi." Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, nụ cười tràn ngập hạnh phúc và nhu tình vui sướng khiến cho người ta hít thở không thông. Mà gương mặt của người phụ nữ đó và gương mặt Lăng Hiểu bây giờ có bảy tám phần giống nhau.

     Mỗi lần tiếp nhận ký ức, Lăng Hiểu đều "Cảm động lây", cô cảm giác mình giống như là biến thành bé gái kia trong trí nhớ, từng tiếng kêu "Ma ma", lại theo sát người phụ nữ từng bước một...

     Trong lúc bất tri bất giác, cô dường như thật sự bắt đầu di chuyển.

     Mà khiến cho cô không hiểu rằng, cô thật sự đang động.

     Arnold nhìn chăm chú vào cô gái vừa mới sờ đến cái bát dáng vẻ liền thay đổi trong chớp mắt thay đổi, hơi cau mày, ngay lập tức chỉ thấy cô bắt đầu làm bánh ngọt, tuy rằng chỉ là loại đơn giản nhất nhưng động tác lại cực kì thuần thục.

     Đến lúc đem hỗn hợp bột bánh ngọt đổ vào khuôn đúc để cạnh nhau vào trong lò nướng rồi chỉnh lượng lửa và thời gian, Lăng Hiểu nao nao, trong chớp mắt từ trong kí ức trở lại với hiện thực. Cô đang chuẩn bị đè xuống thiết lập lượng lửa thì dừng tay lại, vừa rồi cô ở trong trí nhớ thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, không thể nghi ngờ là mẹ của nguyên chủ. Mà đoạn ký ức cực kỳ ấm áp kia, nhưng lại trộn lẫn nồng đậm bi thương, xem ra đối phương đã không còn tồn tại trên thế giới nữa rồi.

     Nguyên chủ bởi vì như vậy mới rời nhà ra đi?

     Hoặc là nói...

     "Còn chờ cái gì nữa?" Ông chủ cúi người xuống, động tác thuần thục đè xuống thiết lập lượng lửa và thời gian.

     Lăng Hiểu vừa nhìn liền biết người này cũng đã từng làm rất nhiều lần, lại nhớ đến thành quả cuối cùng của người này -- không hiểu sao lại có chút chua xót. Nói như thế nào đây? Làm nhiều lần, khi bại khi thắng gì gì đó, cũng rất liều đấy!

     "Nhìn động tác vừa rồi của cháu, có vẻ làm rất quen, trước kia đã từng làm?"

     "... Dạ, khi còn bé từng học qua với người nhà."

     "Thật sao." Ông chủ gật gật đầu, không nghiên cứu gì thêm, ai lại không có vài đoạn quá khứ? Huống chi hắn cũng có thể thấy được cô bé này cũng không muốn nói về chuyện quá khứ.

     Nhờ sự giúp đỡ của công nghệ cao, khoảng mười phút sau, bánh ngọt đã nướng chín.

     Không cần Lăng Hiểu hành động, cấp trên của cô đã tự mình động thủ, không mang bao tay liền mở lò nướng ra, một cỗ mùi thơm ngọt ngào dụ người trong chớp mắt truyền ra. Người đàn ông không khách khí chút nào kéo xuống một miếng nhét vào miệng, cũng không ngại bị phỏng.

     "Không tệ lắm." Người đàn ông thổi thổi ngón tay cái, thuận tiện liếm liếm tay, nhìn về phía Lăng Hiểu, "Không nghĩ tới cháu còn có ngón này. Thế nào, có muốn tăng lương hay không?"

     Lăng Hiểu co quắp khóe miệng: "Trước tiên chú có thể trả bữa tối lại cho cháu được không?"

     Ông chủ đại nhân ha ha cười cười, đặc biệt hào phóng nói: "Ở gần đây có tiệm cơm, chú mời khách, tùy ý chọn."

     Lăng Hiểu: "..." Cô kìm lòng không được liền nghĩ nói, "Đã có người nào từng nói da mặt chú rất dày hay chưa?"

     "Thường xuyên có người nói như vậy." Câu trả lời của ông chủ khiến cho cô rất quen tai, "Bất quá chú cảm thấy đây là biểu hiện thành thật."

     Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Nữ nhân vật chính không nghĩ tới chính là, da mặt của ông chủ so với cô còn dày hơn... Hơn nữa giá trị vũ lực đủ để nghiền ép thân thể mới của cô... Điểm sáp! [1]

     Cho nên mới nói vận khí của cô thật sự rất quỷ dị = = đi nhà vệ sinh thường xuyên có thể gặp được biến thái giả gái nhìn lén, tình trạng tỷ lệ cao như thế này khiến cho cô vô lực độc miệng... Loại vận khí này ở cái thế giới này sẽ liên tục lấy... Tiếp tục lấy... Tiếp tục lấy...

[1] "Điểm sáp" có nghĩa  là có chút hả hê, đại khái liền tương tự với, ngươi đã tự mình tìm đường chết, ta ngoại trừ đốt cây nến cho ngươi, chúc ngươi đi ra bên ngoài  không có gì để làm.


/7