Tinh tế nữ võ thần

Chương 7: Hệ thống rất thần bí

/7



☆, Chương 4: Hệ thống rất thần bí


Editor: Trục Nguyệt


     Nếu như ông chủ đã nói "Tùy ý chọn", Lăng Hiểu cũng không khách khí, trực tiếp từ trong nhà hàng làm bằng tay gần đó chọn rau, tuy giá cả xa xỉ, nhưng mùi vị thật sự cũng không tệ. Xem ra ông chủ thổ hào [1] đối với việc này dường như không có ý kiến gì, phản ứng lớn nhất chính là nhíu mày nói: "Cháu nược lại đúng là không khách khí", sau đó cọ xát mấy chiếc đũa, thuận tiện gõ dưới bàn: "Chuyện vừa rồi cháu tính như thế nào?"

     Lăng Hiểu vừa ăn như hổ đói vừa mơ hồ không rõ nói: "Tuy cháu cũng rất muốn được tăng lương, nhưng tiếc là, cháu chỉ biết làm một loại bánh ngọt." Bởi vì cô chỉ tiếp nhận được một mảnh vỡ kí ức này.

     "... Cháu tới đây cho chú thử một chút."

     "... Đợi cháu ăn xong rồi lại thử."

     "Thử xong rồi ăn tiếp."

     Trong khi nói chuyện, ông chủ một lần nữa trực tiếp đem Lăng Hiểu xách lại.

     "..."

     Sự thật chứng minh quả đúng là như vậy, Lăng Hiểu cầm lấy những dụng cụ căn bản không biết nên dùng như thế nào, sau đó vẫn là ông chủ nói rõ cho cô cách làm, cô dựa theo trình tự từng bước một, kết quả là hương vị coi như tạm được nhưng còn lâu mới ngon được bằng cái lúc trước.

     Cô nhìn thấy ông chủ lộ ra vẻ mặt thất vọng, buông tay nói: "Chú đã nói trước rồi."

     "Vừa rồi lại nướng thêm một cái."

     "..."

     Ông chủ thỏa mãn "Giày vò Tiểu yêu tinh", Lăng Hiểu cuối cùng cũng có cơ hội đi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi cả hai cũng ước định giờ làm việc về sau, cô trực tiếp mang theo túi đi đến khách sạn gần đó.

     Ông chủ ngầm hiểu ý không giữ lại, hai người cũng biết, dưới tình huống không tin tưởng lẫn nhau, cho dù hắn có cung cấp chỗ ở, cô cũng sẽ không ở lại.

     Vậy thì thà rằng không nói.

     Tắm rửa xong rồi băng bó lại miệng vết thương phía dưới, Lăng Hiểu ngồi xếp bằng trên giường lau khô tóc, liếc nhìn trang web cho thuê nhà, vừa ý một căn hộ ở gần đó. Đang liên hệ với chủ phòng, cô nhận được tin nhắn tạm thời của đối phương "Cho phép quan sát tại chỗ", ngày mai định đi xem một chút. Nếu như thấy hài lòng, cả hai bên đều có thể thông qua trang web trực tiếp ký hợp đồng. Đương nhiên, ở chỗ này hoàn thành tất cả giao dịch đều phải thông qua tinh võng, nếu như ai làm trái với hợp đồng, ngoại trừ việc phải chịu trừng phạt, không thể nghi ngờ còn có thể tăng thêm vết nhơ cho thông tin cá nhân của mình.

     Lăng Hiểu vẫn không vội vã chân chính bắt đầu sử dụng Vũ Thần hệ thống, bởi vì hiện tại cô vô luận là thân thể hay là tinh thần cũng không ở trong trạng thái tốt nhất. Tuy nói cô đạt được tin tức cũng không nhấn mạnh điểm này, nhưng tóm lại vẫn nên chú ý cẩn thận vẫn tốt hơn.

     Ngày kế tiếp, Lăng Hiểu sáng sớm rời giường đã rời khỏi khách sạn, rồi đi xem căn hộ đã hẹn trước từ tối hôm qua.

     Lăng Hiểu thuê căn hộ dưới này khoảng ba mươi mét vuông, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, căn hộ có một phòng trống, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, dù sao đồ dùng sinh hoạt cơ bản nên có đều đã có, khẳng định là không có cái gì không đúng.

     Trong phòng bởi vì thời gian dài không ai ở nên hơi bẩn, nhưng trong góc có người máy gia dụng, tuy nói chỉ là người máy cấp thấp cơ bản nhất, nhưng chỉ cần đặt hộp năng lượng vào thì cũng đủ để hoàn thành tất cả việc nhà, hoàn toàn không cần cô tự mình làm làm việc.

     Thoáng kiểm tra gian phòng một phen, Lăng Hiểu trực tiếp ký hợp đồng, cũng dựa theo yêu cầu của chủ nhà nộp tiền thuê hai tháng một lần, thành công biến mình trở thành kẻ nghèo. Cô không khỏi vui mừng mình đã tìm được một công việc, bằng không tuy rằng cũng không đến mức hoảng sợ, nhưng cũng sẽ không thong dong giống như bây giờ.

          Giải quyết xong tất cả, cô tiện cầm bao ném vào trong phòng, quay người đi ra cửa.

     Quán đã mở cửa.

     Trong chớp mắt cửa mở ra, ông chủ vẫn đứng ở sau quầy nghiền hạt cà phê như hôm qua, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đến rồi?"

     "Đến rồi."

     "Không phải nói buổi chiều mới đến sao?"

     "Cháu vẫn chưa ăn sáng." Lăng Hiểu rất là mặt dày nói nguyên nhân mới sáng sớm mình đã đi làm -- có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy.

     Ông chủ đối với việc này hình như cũng không có ý kiến gì, bình tĩnh nói: "Làm cho chú một phần." Xong, lại nói tiếp, "Làm nhiều vào, nếu thừa thì đặt bán ở trong quầy, cho cháu lương gấp đôi."

     "Có thể ứng lương trước được không? Mấy ngày nay cháu muốn mua đồ dùng."

     "Nhiều nhất chỉ được một nửa."

     "Thành giao."

     Như vậy, kiếp sống công việc của cô bắt đầu rồi.

     Bình tĩnh mà nói, phần công việc này cũng không tính là vất vả, thậm chí có thể nói là rất thanh nhàn. Từ khi cô chính thức đi làm, ông chủ liền đem thông báo "Giảm giá 50%" và "Tuyển nhân viên" xuống, mà không biết là bởi vì tên tiệm bánh ngọt quá mức mộc mạc hay là do khách hàng lúc trước bị bánh ngọt của ông chủ dọa sợ chạy đi truyền tin xung quanh hay sao mà nhìn qua nơi này cũng không có nhiều khách.

     Đương nhiên, Lăng Hiểu cảm thấy còn một nguyên nhân quan trọng chính là -- những thứ kia rất quý.

     Lúc trước có khách hàng, vừa mới tiến đến, thấy được bảng giad treo trên tường, thì yên lặng rời đi.

     Đương nhiên, kỳ thật việc này thật sự không phải do ông chủ độc ác mà là không chỉ cà phê, cô cũng từng xem qua hóa đơn vật liệu, thật sự có thể nói trình độ là siêu cấp, bán với giá này tuyệt đối không tính là khoa trương. Chỉ có điều, người bình thường cũng sẽ không tin tưởng một cái quán nho nhỏ lại có thể dùng vật liệu đắt như vậy a, trừ phi chính dùng miệng thưởng thức.

     Bất quá ông chủ không đơn giản này của cô vị hình như chỉ đơn thuần là hưởng thụ việc "Mở cửa hàng", mà không phải là để "Kiếm tiền", cho nên cũng không thèm để ý chuyện này. Lăng Hiểu cũng rất vui vẻ, dù sao tiền lương vẫn như cũ, thanh nhàn một chút thì có gì không tốt?

     Thuận tiện nhắc đến, tuy nói ông chủ là một "Lão nam nhân", nhưng lại là người nghiện đồ ngọt chính cống. Một ngày ba bữa ăn không biết mệt, Lăng Hiểu lại không thể chịu được nữa. Dưới sự kháng nghị nhiều lần của cô, ông chủ rốt cuộc mới lùi một bước, miễn cưỡng đáp ứng cô có thể đặt đồ ăn ở quán gần đó, tiền bạc do ông chủ thanh toán, nhưng ngược lại, cô vẫn phải phụ trách một ngày ba bữa cho ông chủ, còn phải chấp nhận các loại dịch vụ ăn uống.

     Ba ngày sau, miệng vết thương của Lăng Hiểu gần như đã lành hết -- cũng không biết là do tố chất thân thể, hay là  do Vũ Thần hệ thống, vì vậy, cô quyết định mở nó ra.

     Nếu hệ thống như được xưng là "Vũ Thần", vậy khẳng định là có liên qua đến "Võ"[1]. Về điểm này, lúc trước Lăng Hiểu đã từ số liệu được lưu bên trong biết không ít tin tức liên quan. Trong mấy ngày này, cô cũng đưa ra không ít vấn đề với hệ thống, đáng tiếc một khi liên quan đến điều quan trọng, nó sẽ lập tức nhắc nhở đây là "Hạng mục công việc trước mắt không thể đáp", về phần khi nào mới có thể đáp, hiển nhiên không phải do cô định đoạt.

[1] Võ = 武 = wǔ , Vũ = 武 = wǔ

     Cô suy nghĩ, quyết định sử dụng nó trong thời gian tới. Tuy nói bánh từ trên trời rớt xuống đều là cạm bẫy, nhưng nếu cái bánh rơi xuống có độc này không ném đi được, sớm muộn gì cũng sẽ đem người độc chết, cô thà rằng cắn mấy ngụm rồi lại chết, ít nhất lúc còn có thể làm một người chết nguyên vẹn. Hơn nữa ăn ăn, nói không chừng còn có thể ăn ra tính kháng độc. Bất kể như thế nào, tay không Bảo Sơn cũng không động mảy may, đây tuyệt đối không phải là phong cách của cô.


          【 Có chính thức mở Vũ Thần hệ thống ra hay không? 】

     【 Mở ra. 】

     【 Thứ nhất đề nghị kí chủ tự mình tiến hành kiểm tra, có lập tức bắt đầu hay không? 】

     【 Bắt đầu đi. 】

     【 Bắt đầu tự mình kiểm tra —— 】

     Lúc đầu Lăng Hiểu tưởng rằng kiểm tra đo lường phải tiêu phí một thời gian ngắn, cũng không quá ba bốn giây sau, thanh âm máy móc nhắc nhở kia lại vang lên lần nữa ——

     【 Tự mình kiểm tra chấm dứt, xin hỏi có nói rõ kết quả kiểm tra đo lường hay không. 】

     Trong mấy ngày nay Lăng Hiểu đã từng nghe hệ thống dùng âm thanh trí năng cực kì khó nghe nói qua thứ tự xưng là "Dẫn đạo giả", kết quả lấy được một câu trả lời thú vị, chính là khiến cho hệ thống đạt được đầy đủ năng lượng, cô có thể tiến vào "Vũ Thần không gian" kèm theo của hệ thống đồng thời tiến một bước trong việc tiến hành việc thiết lập Dẫn đạo giả.

     Lại nói làm sao đạt được năng lượng, câu trả lời mà cô nhận được chính là chỉ cần cô nỗ lực đề cao thực lực của mình.

     Nói ngắn gọn, hệ thống và cô là quan hệ ràng buộc, cô thăng cấp, nó cũng thăng cấp.

     Đương nhiên, những lời này cô nghe một chút là được, chứ không tin hoàn toàn.

     【 Nói rõ đi. 】

     【 Dựa theo thiết lập cấp bậc ở thế giới này, kí chủ ngài. . . 】

     Lăng Hiểu bắt đầu híp mắt, thế giới này a. . .

     【 Vì tố chất tinh thần lực . . . 】

     Trong chớp mắt nghe được câu này, Lăng Hiểu đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau nhức, cô theo thói quen đỡ trán, lại một đoạn ký ức vỡ vụn xuất hiện ——

     Người ba cường đại, người mẹ hoàn mỹ, anh trai thiên tài, cô từ nhỏ được sủng ái yêu thương được mọi người bên cạnh ký thác kỳ vọng. Thẳng đến khi tám tuổi thông qua kiểm tra mới phát hiện, tố chất tinh thần lực của mình và tố chất thân thể lại chênh lệch nhau như thế.

     Trong một đêm, toàn bộ thế giới dường như đều không giống với lúc trước.

     Tất cả mọi người đều dùng ánh nhìn cô như đang nói "thiên phú chênh lệch thành như vậy, thật sự là làm cho người ta thất vọng rồi" "Mày như thế thì làm sao xứng làm con gái của họ", "như thế thì làm sao xứng làm em gái của anh trai mày" . . .

     Không cần nhìn tôi bằng loại ánh mắt này!

     Không cần nói với tôi những lời này!

     Không cần nghĩ như vậy về tôi!

     Không cần. . .

     Tôi không cần! ! !

/7