Tổng Tài Daddy Bị Mẹ Bơ

Chương 07: Ta là cha của con

/983


Chương 07: Ta là cha của con

“Kỳ Kỳ….” hơi mang tang thương nhưng thanh âm vẫn cứng cáp như cũ, vang lên ở sau lưng cô. Điền Kỳ Kỳ lại như chua nghe thấy, nóng lòng bước đi nhanh hơn . Điền Bảo Bảo chạy chậm mới đuổi kịp bước chân của cô, thở hồng hộc mang vẻ mặt vô tội hỏi cô “Mẹ, chúng ta vì sao phải chạy a, cha của mẹ là người xấu sao?”

“Bảo bảo, cái này về sau mẹ sẽ giải thích cho con. Mẹ không muốn nhìn thấy người này” Điền Kỳ Kỳ vươn tay bế Điền Bảo Bảo vội vàng chạy về phía trước, gấp gáp muốn ra khỏi tầm mắt của hắn

“Vị tiểu thư này xin dừng bước, chủ tịch của chúng tôi mời cô” Một người mặc âu phục đen ngăn cản cô , vẻ mặt không có cảm xúc giống hết với bức tượng điêu khắc làm Điền Kỳ Kỳ rất chán ghét. Nhớ lại những năm tháng kinh hoàng đó, cô nhìn bọn họ lần lượt lái xe tới, đem mẹ của cô đi

“Anh!” Điền Kỳ Kỳ tự biết hôm nay trốn không thoát, cảm giận mà quay người lại “Xin hỏi Kím chủ tịch, không biết ngài có gì chỉ giáo” sắc mặt cô rất rất không tốt

“Kỳ Kỳ, ta là cha của con!” Sắc mặt Kim Mậu Sâm ngưng lại , đầy uy nghiêm.Ông ta hướng về phía Kỳ Kỳ bước tới một bước , vệ sĩ ở phía sau không dám rời nửa bước ,đi sát theo sau mở dù ra che

Vừa nói tới cái này, cô lại nổi trận lôi đình “Thực xin lỗi, Tôi không nhớ mẹ tôi có chồng, càng không nhớ rõ tôi trên đời này còn có 1 người cha. 27 năm trước, cha của tôi đã sớm mất rồi!” Điề Kỳ Kỳ không chút lưu tình, Điền Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, trong lòng âm thầm khen mẹ của mình, không nghĩ tới mẹ của mình thường ngày nhu nhược vậy mà lại có một bộ mặt khí phách như thế, thật là phải lau lại con mắt mà nhìn. Chính là người đàn ông kia là cha của mẹ sao? Nếu đúng thì sao mẹ lại không chịu nhận ông ấy?

“Kỳ Ky, ta biết là con vẫn còn giận ta. Nhiều năm như vậy là ta phụ mẹ con, làm cho mẹ con cho tới lúc chết vẫn không có danh phận…..” giờ phút này hắn áy náy làm Điền Kỳ Kỳ cảm thấy hắn càng thêm dối trá

“Mẹ, mẹ thiệt quá dũng mãnh” Điền Bảo Bảo không nhịn được nhìn Điền Kỳ Kỳ vỗ tay tán thưởng mọt phen. Không nghĩ tới mẹ của nó thường ngày dịu dàng như cừu con, bảo nổi lên cũng có thể có bộ dáng như vậy

“Bảo bối, con phải nhớ kĩ, nếu sau này gặp lại người lúc nãy, không cần cùng ông ta nói gì hết, liền xem ông ta như người xa lạ có biết không?” Điền Kỳ Kỳ không quên đem ý nghĩ trong đầu mà giáo huấn cho Điền Bảo Bảo

Mẹ nói rất nghiêm túc, hẳn là có nguyên nhân gì đó. Điền Bảo Bảo gật đầu , quyết định nghe theo lơi Điền Kỳ Kỳ nói

Nhìn thấy Kim Mậu Sâm, Điền Kỳ Kỳ càng thêm vì mẹ của mình mà cảm thấy bi ai. Mẹ phí cả đời này cũng không có đổi được một phần tình cảm của người đàn ông này.Ngược lại hiện giờ, ông ta sống một cuộc sống sung sướng, đầy màu sắc, mà mẹ đã sớm hương tan ngọc nát, vĩnh biệt cõi đời

Lúc sau, Kim Mậu Sâm biết được tình hình của Điền Kỳ Kỳ. liền hát người tới cửa mời mẹ con Điền Kỳ Kỳ về biệt thự ở. Điền Kỳ Kỳ không chút do dự cự tuyệt “Nói cho Kim chủ tịch của các anh biết, tôi không cần ông ta bù đắp gì cho tôi cả, chỉ cần ông ta sau này không tới làm phiền cuộc sống của mẹ con tôi là được” cô từ 7 năm trước đã không có nhà. Cô không cần ông ta cho cô một căn nhà lạnh lẽo. Cô chính là muốn ông ta áy náy, chính là muốn ông ta vì những sai lầm của mình mà trả giá
¬¬_______________
Điền Kỳ Kỳ cuối cùng xin được việc làm ở tập đoàn Điền Lâm, làm cho ý suy nghĩ trở vè nước Mỹ biến mất. Nếu Bảo Bảo thích nơi này, tiền lương cùng nội dung công tác của tập đoàn Điền Lâm lại không tồi, cô thật là có thể suy xét ở lại Trung Quốc mà phát triển

“Mẹ, ngày mai mẹ đi báo danh, vạn lần đừng đến trễ a. Phải để cho thủ trưởng Lưu có ánh nhìn tốt với mẹ đấy!” Khẩu khí của Điền Bảo Bảo có chút giống với gia trưởng trong nhà làm cho Điền Kỳ Kỳ mặt đầy hắc tuyến. Điền Bảo Bảo lại hồn nhiên không biết gì, vội vàng tập chung tinh thần vào trò chơi. Thật lâu sau, mới thuận lợi kết thúc trò chơi, lấy chó Điền Bảo Bảo bao da “Cái gì có thể chuẩn bị con đều chuẩn bị tốt, báo thức cũng đã đặt rồi, mẹ yên tâm mà ngủ đi, tất cả đều có con rồi” Điền Bảo Bảo rất hiểu chuyện gì Điền Kỳ Kỳ làm hết tất cả mọi chuyện

Điền Kỳ Kỳ mơ mơ màng mang gật đầu sau đó mới hồi thần nói “Bảo bối, con là phúc tinh của mẹ” Điền Kỳ Kỳ nhìn những việc con trai làm cho mình, một loại cảm xúc hạnh phúc đột nhiên sinh ra. Cầm lòng không đậu mà cuối người thơm nhóc một cái, trong lòng đối với công việc này vẫn không có tự tin
Ngày thứ hai, Điền Kỳ Kỳ bị chuông báo thức làm cho tỉnh lại

“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, bữa sáng con đã làm xong, có món trứng chiên mẹ yêu thích nhất. Mặt khác con cũng đã chọn đồ cho mẹ luôn rồi, đặt ở trên sô pha” Điền Bảo Bảo giống như tiểu quản gia, đem mọi của Điền Kỳ Kỳ chuẩn bị thật chu đáo, làm cô có cảm giác cô là một công chúa được nuông chiều

“Con trài à, con như vậy là đang mong mẹ biểu hiện thật tốt luôn haaa” Điền Kỳ Kỳ hỏi một vấn đề vô cùng ngủ xuẩn

Điền Bảo Bảo cũng lười cho cô một ánh mắt xem thường. Hắn đều đã khoác lác rằng mẹ của hắn sẽ thuận lợi vào công ti đó làm “Mẹ, nếu mẹ biểu hiện không ốt, bị fail rớt, thì con sẽ trốn nhà đi cho mà xem” Điền Bảo Bảo uy hiếp cô lần thứ n

Điền Kỳ Kỳ bĩu môi, dù là thiên tài thì cũng sẽ có lúc làm phạm lỗi. Bất quá, với năng lực của nhóc, cô thực sự lo lắng nhóc sẽ bị lừa bán hoặc chịu khổ. Cô có thể tưởng tượng ra cô hằng đêm đều sống trong sự cô đơn đầy thê lương

“Con biết, mẹ sẽ biểu hiện thật tốt mà” Điền Kỳ Kỳ có chut cảm thấy “đại áp lực”

“Con đã nhờ mẹ Tiểu Tố chờ ở dưới để chở mẹ đi làm, miễn cho mẹ lại lái sai làm chậm trễ thời gian” Điền bảo Bảo hoạt bát ngồi trên bàn ăn, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng mình làm

“A, vậy con đi học như thế nào?” Điền Bảo Bảo đi học, tan học đều là do Lôi Tố đón đưa

Điền Bảo Bảo vội vàng ăn cơm, không rảnh trả lời, ánh nắng sáng sớm ấm áp xuyên qua kính, chiếu vào khuôn mặt nhỏ của Điền Bảo Bảo phấn nộn nộn làm nhóc cực kỳ giống với vẻ đẹp của búp bê sứ, đôi mắt hổ phách linh động lóng lánh, rót vào vài phần vô ưu vô lo ấm áp, làm người khác nhìn vào sẽ có tâm tình thoải mái.

Đến khi nhóc nuốt nuốt đi xuống, Điền Bảo Bảo mới một bên xoa miệng, một bên trả lời, “An Tiểu Mễ sẽ nhờ daddy của bạn ấy tiện đường tới đây chở con cùng nhau đi học.” Điền Bảo Bảo mỗi lần nói đến nguồi bạn nhỏ tên An Tiểu Mễ luôn là có vẻ đặc biệt vui vẻ. “Nha, sắp tới thời gian rồi. Mẹ ta đi trước dưới lầu chờ mẹ nuôi đi. Mẹ nhớ rõ ngàn vạn lần phải biểu hiện thật tốt!”

“Hừ, có mới nới cũ con là đồ bất hiếu!” Nhìn Điền Bảo Bảo bởi vì cô gái nhỏ ấy mà bày ra bộ dáng cực kì hưng phấn vui vẻ, Trong lòng Điền Kỳ Kỳ có loại tư vị nói không nên lời. Giống như con của chính mình gian khổ sinh ra bị người khác cướp đi, mà đó lại là một cô gái nhỏ, cái này làm cho cô không sao mà chịu nổi. Điền Bảo Bảo chính là cô mang nặng đẻ đau mười tháng. Không được, ngày nào đó khi có thời gian rảnh, cô nhất định phải đi trường học nhìn xem đứa nhỏ An Tiểu Mễ kia là người ra sao, mà lại làm cho con cô mê mẩn như bị ma quỷ ám ảnh. Điền Kỳ Kỳ trong lòng nghẹn một cổ hờn dỗi, làm cô trong khoảng thời gian ngắn phẫn uất không thôi. Nặng nề mà cắn một ngụm chiên trứng gà, lại thiếu chút nữa đem đầu lưỡi chính mình cắn đứt, làm hại cô oa một tiếng kêu ra tới, nước mắt chảy ròng……

Đây quả thực là một ngày cực kì xui xẻo!


/983