Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 193: chương 193 có phải nam thần mình hay không

/977


 chương 193 có phải nam thần mình hay không

Bạn cũ của cha, ở trong ấn tượng mình cha thật giống như là một người cô độc, dáng vẻ bà nội Liên thế nào cô đều không nghe bất kỳ người nào nói qua.

Thật giống như cha chính là vô căn cứ xuất hiện ở xã hội vậy.

'Đinh đông...'

Mở tin nhắn ra, nhìn chữ phía trên, cô cũng không ngồi yên nữa.

Vội vã chạy đến phòng tắm rửa sạch, mặc tốt, trực tiếp vội vã chạy xuống lầu.

"Chú Quản gia, chú quản gia..."

Quản gia vội vã chạy tới."An tiểu thư, cô muốn ra ngoài!” Vội vã đổi giày, chờ quản gia kêu xe.

Quản gia có chút khó xử."An tiểu thư, Tổng thống tiên sinh phân phó! Bữa trưa cô muốn ăn cái gì?"

"Cháu không ăn, chú an bài một chiếc xe cho cháu!”

“Ngày hôm qua, Tổng thống nhắc nhở qua. Hôm nay, không có sự phân phó của ngài ấy cô không thể ra cửa!"Quản gia khó xử nhắc nhở.

"Không phải đâu! Đàn ông hẹp hòi!" Nếu quả thật để không đi, không chừng sẽ trực tiếp diệt người ta.

Nhìn tin nhắn ngắn trên điện thoại di động, cô hôm nay vô luận như thế nào cũng muốn đi ra ngoài!"Chú Quản gia, chú hãy giúp mà! Có được hay không, có được hay không! Cháu thật sự có việc gấp!" Tiến lên nắm cánh tay ông, nhẹ nhàng lắc lắc.

Ánh mắt vô tội mắt nhìn ông.

Quản gia bị nhìn đáy lòng yếu mềm! Ánh mắt An tiểu thư thuần khiết như nước trong veo, nhìn một ông già như vậy, đơn giản là tính trẻ con yêu cầu.

"An tiểu thư, cô như vậy để cho tôi rất khó khăn!"

"Cháu bảo đảm, sẽ không đi gây phiền toái! Có được hay không vậy!" Cánh tay ngó sen không ngừng lắc lắc tay ông, nháy nháy mắt.

Mặt tròn có chút thịt, trắng mịn, hợp với ngũ quan, để cho người không cách nào cự tuyệt cô yêu cầu.

"Được rồi! Nếu như xảy ra chuyện, cô phải giúp bộ xương già này! Sớm trở lại, biết không!" Ông thật không có biện pháp, một cô gái mười tám tuổi, còn thuần khiết như vậy.

Cười sáng chói."Cảm ơn chú quản gia, cháu nhất định sẽ sớm trở về! Có chuyện, cháu nhất định giúp chú!" Vỗ cái ngực nhỏ của mình, dáng vẻ vì nghĩa quên mình, để cho quản gia cười ra tiếng.

Ngồi lên xe quản gia an bài tốt, hộ vệ trước sau không thiếu được.

Vừa vặn một giờ đến bên trong nhà hàng năm sao cao cấp, nhìn lại trên người mình một quần jean cùng áo len màu vàng bó sát, chân mang một đôi giày xăng - đan cao, tóc đèn tuỳ ý ở sau ót.

Lần nữa nhìn tin nhắn, nhận rõ ở lầu mấy phòng mấy.

"502, không sai, chính là chỗ này." Quay đầu nhìn về phía hộ vệ sau lưng."Các người ở chỗ này chờ đi! Có chuyện tôi kêu các người."

" Được, An tiểu thư, có chuyện cô nhất định phải kêu chúng ta."

An Chỉ Manh mở cửa, hộ vệ xuyên thấu qua khe cửa thấy cảnh tượng bên trong, trong nháy mắt mỗi một người đều có ảo giác lạnh cả người.

Bên trong lại là một người đàn ông! Đàn ông!

An tiểu thư một mình gặp đàn ông!

Còn là đàn ông cùng Tổng thống đẹp trai không phân cao thấp!

Mà bọn họ một đường hộ tống An tiểu thư tới gặp người đàn ông đẹp trai này! Nếu như Tổng thống biết...

Bọn họ thậm chí đã nghĩ được, tương lai mình là một mảnh bóng tối.

An Chỉ Manh căn bản không biết bọn họ nghĩ gì, trực tiếp đi vào phòng, đóng cửa lại.

Nhìn người đàn ông ăn mặc thời thượng trước mắt, giống như cũng có địa vị.

Kiểu tóc vóc người cùng nam thần của mình là tương tự, thật giống như ngũ quan bị kính mắt lớn che kín, cũng giống nam thần mình vậy.

Ôm tò mò, ngồi ở đối diện với anh."Anh khỏe, tôi kêu An Chỉ Manh."


/977