Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 115 - Chương 115

/128


Tưởng rằng sẽ khó khăn lắm mới biết được chân tướng sự việc. Dù vậy Bảo Nhi cũng không thể ngờ rằng rất nhanh chóng nó đã biết được câu trả lời. Đáng cười thay, lại là từ miệng của Bảo Nam.

Giờ ra chơi nên hành lang rất đông học sinh qua lại, vừa nhìn thấy Bảo Nhi, nhiều người đã xì xầm bán tán. Có lời tán thưởng trong tiếng huýt sáng trêu ghẹo của nhiều nam sinh, tệ hơn, phân nửa trong số đó lại là những lời nói xấu không mấy tốt đẹp của đám con gái. Vậy mới nói, “có người thân” làm Idol, hơn nữa lại là Idol nổi tiếng đúng là không hay ho gì.

Nhưng bây giờ Bảo Nhi chẳng còn hơi sức để quan tâm đến mọi lời đàm tiếu, nó đi một mạch về lớp. Nhìn qua ô kính trên cánh cửa, lớp học không có một ai. Đang chuẩn bị bước vào, nó lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Là giọng nói của Bảo Nam, anh ta đang nói chuyện điện thoại. Bảo Nhi giật mình, nó chưa bao giờ thích tọc mạch vào chuyện của người khác, nhưng không hiểu sao theo bản năng nó liền nép mình ra sau cánh cửa, như để nghe trộm. Vừa lúc đó, những điều mà nó muốn biết, cũng đồng thời là những việc nó không nên nghe, nó đều đã nghe rõ, từng từ, từng chữ một.

“Phải, là con làm.” Bảo Nam tay cầm cốc cà phê, đứng đối diện với cửa sổ. Bảo Nhi chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp và nghe được câu nói không rõ đầu đuôi của anh ta.

“…”

Vì đứng quá xa, nó không thể nghe rõ và phân biệt được người ở đầu dây bên kia là ai. Bảo Nhi thở dài, nó đang định khép lại của lớp, trả lại không gian cho Bảo Nam thì lời nói tiếp theo của anh đã làm tay nó như cứng lại.

“Không phải mẹ quý Bảo Nhi, vừa gặp đã muốn nhận cô ta làm con nuôi hay sao? Khi đó vì Trần An Khuê mà con suýt chút nữa giết chết cô ta, mẹ không phải là chưa biết việc này. Một tai nạn cỏn con có là gì? Con đang giúp cô ta đòi lại công bằng. Mẹ trước giờ luôn công tư phân minh, con gái ruột của mình có phạm phải lỗi gì cũng không bao giờ đứng ra bênh vực, Candy trước đây vì thế đã khóc một mình không biết bao nhiêu lần. Bây giờ, mẹ lại vì Trần An Khuê mà trách con? Con và Candy trong mắt mẹ, rốt cuộc còn không quan trọng bằng Trần An Khuê ư?” Bảo Nam khó có thể bình thản, giọng anh lộ rõ vẻ tàn nhẫn. Thù cũ chưa trả nợ mới lại đến, Trần An Khuê vì an nguy của bản thân mà bỏ mặc Candy. Sau ngày em gái anh ra đi, cô ta có thể sống yên ổn bao nhiêu năm nay là vì cô ta còn có mẹ yêu thương, đứng ra bênh vực nên anh không thể tự mình giết chết cô ta. Giờ đây Trần An Khuê trước mắt anh lại vì việc tư mà trả thù Bảo Nhi, biết anh vừa đúng lúc về, lừa Bảo Nhi vào căn phòng đó nhằm mục đích khiến anh nổi sát tâm, một mực muốn giết người. Gan cô ta đúng là to hơn ông trời. Cô ta cho rằng anh ngu ngốc đến nỗi sau khi bình tĩnh lại, không tra rõ được sự việc sao? Vậy thì để trả giá cho những việc mình đã làm, kể cả được mẹ bao năm bảo bọc kỹ càng, cô ta cũng chỉ còn có một con đường, đó chính là chết! Đáng tiếc, Trần An Khuê phước lớn mạng lớn, cô ta vẫn còn lưu lại một vài hơi thở, cố sống dai dẳng đến tận bây giờ.

Nghĩ đến đây, nét mặt Bảo Nam vụt qua tia mất mát, thoáng chút u buồn, nếu khi đó ý chí muốn sống của Candy mãnh liệt hơn, có phải giờ này em gái sẽ đang cười, nói, đứng ngay ở cạnh anh? Trách rằng khi đó mọi người, kể cả anh cũng đã làm Candy tổn thương, khiến cô bé chẳng còn lưu luyến bất cứ thứ gì trên thế gian này, cứ thế nhắm mắt buông xuôi, bỏ lại anh một mình trên thế gian cô độc này.

“Sao mày có thể độc ác như thế?” Tiếng quát phẫn nộ của Trần Yên Đan kéo Bảo Nam quay về thực tại. Anh nghe giọng mẹ rất nghẹn ngào, điều đó đổi lại chỉ lấy được một ý cười mỉa bên khóe môi anh, “Candy đã đi rồi, còn mỗi An Khuê ở bên cạnh tao. Mẹ kiếp trước rốt cuộc đã nợ mày những gì, tại sao mày lại đối xử với mẹ như vậy?”

“Vậy kiếp trước Candy có mang nợ mẹ không? Vì sao mẹ lại nhẫn tâm với con bé như thế?” Bảo Nam gần như đang quát lên.

Trần Yên Đan sững người. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Phận làm mẹ, có ai không thương yêu con cái của mình. Mất con, bà đã có một thời gian đau đến chết đi sống lại, rơi vào trạng thái trầm cảm, thế nhưng, sự ương bướng của Candy hồi bé khiến bà lúc đó không thể không trách mắng, làm mặt lạnh với con bé. Điều đó trong mắt Bảo Nam, lại là sự vô tâm, tàn nhẫn đến đáng sợ của một người mẹ đối với con của mình hay sao? Bà sai, bà đã sai thật rồi. Nhưng An Khuê bây giờ là một trong những tài sản lớn nhất của cuộc đời bà, Candy đã không còn, bà không thể lại mất đi con bé. Đã tự hứa như vậy mà bà lại chẳng thể làm được, thậm chí, bà còn không thể ngờ rằng chính con trai của mình là người đã đứng sau, làm nên loại chuyện đó. Trần Yên Đan vừa đau đớn vừa tức giận, bà nói ra những lời tuyệt tình qua điện thoại. Dù bà vào Bảo Nam đang cách nhau cả một đại dương, con trai một năm cũng chỉ về nhà mấy lần, nhưng bà thật sự không thể kiềm chế, vô cùng thất vọng với đứa con này, “Từ nay đừng gọi tao là mẹ nữa. Tao không có đứa con như mày. Nếu An Khuê xảy ra chuyện gì, mày cũng xác định trong một ngày, gia tộc ta sẽ có hai tang đi.”

“Mẹ…” Bảo Nam sửng sốt, anh chưa kịp nói thêm điều gì thì Trần Yên Đan đã dập máy. Bảo Nam tức giận, chiếc điện thoại bị ném thẳng ra cửa sổ. Anh hiểu ngụ ý của mẹ, nếu Trần An Khuê chết, người ra đi cùng cô ta sẽ là mẹ. Mẹ,sao mẹ có thể đối xử với con như vậy?

Bảo Nam nắm chặt tay thành quyền, anh hít một hơi thật sâu. Vừa quay người, một cái tát đã dáng thẳng xuống mặt anh. Người đánh ra tay khá mạnh, móng tay của cô ta không kiêng nể để lại vài vết xước trên mặt anh. Cốc cà phê cùng lúc rơi xuống đất, thứ nước màu nâu nhạt còn nóng bắn tung tóe, làm bẩn gấu quần của Bảo Nam, cũng đồng thời hắt thẳng vào đôi giày của Bảo Nhi.

Bảo Nhi run rẩy, nó không thể kiềm chế được nữa. Giờ nó đã có thể chắc chắn vụ tai nạn của Trần An Khuê là do Bảo Nam làm.

“Anh có thể làm ra loại chuyện như vậy với em gái anh? Đúng là không bằng loài cầm thú.”

Không gian như lắng đọng, chỉ nghe thấy tiếng chuông vào tiết reo vang. Tia máu hằn ra trên mặt Bảo Nam cho biết Bảo Nhi vừa tát anh mạnh đến mức nào. Nhưng Bảo Nam dường như còn không cảm thấy đau đớn, thậm chí, đến một cái nhíu mày cũng không có, như thể anh bị tê liệt giây thần kinh cảm giác, chẳng có bất kỳ đớn đau nào. Không như nó, dù nó là người ra tay, nhưng cả bàn tay và trái tim đều đau rát, tựa như bị hàng nghìn nhát dao đâm, thống khổ đến vô cùng.

“Cô có biết mình vừa làm gì không?”

Bảo Nhi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Bảo Nam đang rất tức giận, nhưng nó không hối hận vì đã đánh anh ta. Con người độc ác này nên được cảnh tỉnh. Anh ta phải hiểu gia đình là thứ quan trọng nhất trên thế gian này. Dù Trần An Khuê có làm gì cũng không đáng để anh ta tàn nhẫn, muốn kết thúc mạng sống của em gái mình như vậy.

“Tôi mới là người phải hỏi anh câu đó. Việc đại nghịch bất đạo như vậy, anh cũng dám làm ra sao? Hơn nữa, đừng lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho ân oán giữa các người, vì dù Trần An Khuê có làm gì, tôi cũng không muốn giết cô ta.”

“Cô đang giả bộ hiền lành trước mặt ai?” Bảo Nam cười khẩy, “Đám con gái cùng lớp không phải cũng chỉ vì một chút việc nhỏ mà bị cô xử đẹp hay sao? Loại người có thù tất báo như cô, không có tư cách để lên mặt dạy đời tôi. Tha cho cô một lần, không có nghĩa sẽ nhân nhượng cô lần thứ hai. Vì vậy trước khi tôi đổi ý, nên cút cho khuất mắt tôi.”

“Anh…” Bảo Nhi thấy tâm can mình lạnh giá.

Đúng lúc này, gần như cả lớp cùng lúc đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng trong lớp học, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thùy Trâm thấy mặt Bảo Nam thành ra như vậy, sửng sốt chạy đến, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Câu này là hỏi cả anh và Bảo Nhi.

Chẳng có ai trả lời, Thùy Trâm quan sát xung quanh, lờ mờ đoán ra được vài phần. Cô giận dữ nhìn Bảo Nhi, “Vì sao phải như vậy? Cô hơi quá đáng rồi đấy.”

Nó chán ghét nhìn những khuôn mặt tò mò của tất cả mọi người (Minwoo chưa lên lớp, Thiên Vũ không đi học), lãnh đạm lên tiếng, Sao cô không hỏi anh ta đi?

Nói xong, nó xách cặp bỏ về.

Thùy Trâm đã ghét Bảo Nhi đến cực điểm. Vì còn Bảo Nam, cô chưa thể chạy theo, kéo nó lại để nói chuyện một cách nghiêm túc, rõ ràng về những việc xảy ra trong thời gian gần đây.

Cô lấy khăn tay, định lau nhẹ vết máu rỉ ra từ vết xước trên mặt Bảo Nam rồi cùng anh xuống phòng y tế. Nhưng Bảo Nam lại tức giận, hất tay cô ra, “Không cần!” Trước khi đi anh còn bỏ lại một câu lạnh nhạt, thể hiện rõ vẻ xa cách, “Không liên quan đến em.”

Thùy Trâm chết chân tại chỗ. Lòng cô dâng lên sự nghẹn ngào, chua xót đến khó tả. Thùy Trâm cảm giác, có một bức tường vô hình kiên cố ngăn cách giữa cô và anh... Mà cô, dường như không có đủ sức để đập nát bức tường đó.

***

Nắng vàng chiếu vào cửa kính ô tô luồn vào trong xe, Bảo Nhi ngồi im lặng, không hề nhúc nhích. Đây là lần thứ hai nó đến London. Đi qua một con phố quen thuộc, Bảo Nhi phóng tầm mắt ra ngoài, cảnh vật vẫn vậy nhưng lòng người đổi thay. Vài ngày trước nó dạo ngang qua đây trong sự khoan khoái, giờ đây chỉ còn nỗi thấp thỏm khôn nguôi.

Điện thoại trong tay rung lên một hồi, Bảo Nhi đọc tin nhắn, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng lo âu, nó bảo với người lái taxi đến địa chỉ trong máy, sau đó lại lặng yên chờ đợi.

Thời gian chưa trôi đi bao lâu, xe đã đỗ trước bệnh viện tư có quy mô đẳng cấp quốc tế. Bảo Nhi trả tiền taxi, bình tĩnh đi vào bệnh viện. Đến quầy lễ tân, nó lịch sự hỏi, “Cho hỏi bệnh nhân Trần An Khuê mười bảy tuổi, bốn hôm trước nhập viện do tai nạn bây giờ nằm ở phòng nào ạ?”

“Xin cô đợi một lát.” Cô lễ tân mặc đồng phục y tá, sau gần một phút tra thông tin trên máy tính, mới mỉm cười trả lời, thái độ tận tình, chuyên nghiệp, “Bệnh nhân nằm ở phòng hai, tầng bốn, dãy Vip N3 của khu chăm sóc đặc biệt ạ.”

Chăm sóc đặc biệt ư? Bảo Nhi tái mặt. Thương thế của Trần An Khuê rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, nó chỉ có thể lê từng bước chân nặng nề, chậm chạp đi theo chỉ dẫn của người trực quầy lễ tân mà không dám tưởng tượng ra bất cứ viễn cảnh nào.

Khu Vip sang trọng, yên tĩnh như tờ, cảnh tượng sẽ hết sức bình thường nếu như hai bên hành lang không có hai hàng vệ sĩ mặc vest đen, khí thế bức người, mặt mũi nghiêm nghị đứng ngoài như canh gác. Nhìn qua đã biết họ phục vụ cho nhân vật không nên đắc tội. Bảo Nhi cười khổ, vậy mà nó đã không dưới một lần đắc tội với Trần An Khuê rồi đấy, thậm chí còn gián tiếp làm cô ta mất đi nửa cái mạng.

Trước cửa phòng bệnh số hai.

Từ xa, Bảo Nhi đã thấy Trần Yên Đan cùng một người đàn ông trạc tuổi bà đứng ở bên ngoài. Nó không nhìn rõ dung mạo của người đàn ông đó, nhưng không hiểu sao, nó lại dễ dàng nhận thấy sự xót xa, lo lắng trên khuôn mặt diễm lệ của Trần Yên Đan. Giờ bà đã trút đi vẻ cao quý, thứ duy nhất mà nó có thể cảm nhận được từ người phụ nữ này chỉ là hoang mang tột độ cùng nỗi thống khổ khi con gái của bà đang nằm trong kia – căn phòng mà bất cứ ai cũng không muốn có người thân nằm trong đó.

Bảo Nhi đi thẳng, nó nghe được cuộc nói chuyện của Trần Yên Đan và người đàn ông xa lạ. Bảo Nhi chấn kinh, thì ra đây là chồng của bà, là bố của Bảo Nam và cũng đồng thời là chủ nhân hiện tại của Trần gia – gia tộc có thực lực hùng mạnh mà bất cứ thế lực nào cũng phải kiêng dè.

“Trần gia không thiếu các bác sĩ giỏi, em có nhất thiết phải đưa con bé đến đây không?”

Trần Yên Đan lạnh lùng, lạnh lùng đến nỗi chính Bảo Nhi cũng phải giật mình, “Bảo Nam đã hại An Khuê thành ra như vậy, toàn bộ Trần gia bây giờ hầu như đều là người của nó, em không thể tin tưởng con trai anh.”

Người đàn ông thở dài, “Nó cũng là con trai em mà.”

Sắc mặt Trần Yên Đan tối đi, một luồng khí lạnh lẽo phát ra từ người bà, như thể muốn đóng băng tất thảy mọi thứ xung quanh, “Em không có đứa con tàn ác như vậy.”

Bảo Nhi sững sờ, dù đã đoán được phần nào qua cuộc điện thoại của Bảo Nam, nhưng nó vẫn không ngờ Trần Yên Đan lại có thể một lần nữa lặp lại lời lẽ đoạn tuyệt như vậy.

Bảo Nhi vô thức bước về phía trước. Lúc này, có một cánh tay giơ lên, chắn ngang ngăn cản, một người vệ sĩ nói, “Xin lỗi, mời cô đi đường khác, đây là khu vực không thể vào.”

Trần Yên Đan cùng người đàn ông cùng lúc hướng mắt về phía bên này. Trần Yên Đan nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi, nó cũng nhìn bà mà không biết nói gì. Nét mặt cùng với biểu cảm kỳ lạ của bà khiến nó cảm thấy sợ hãi. Trần Yên Đan từng bước đi về phía Bảo Nhi. Nó ngày càng nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe cùng vệt nước mắt lờ mờ bên khóe mắt của bà.

Trần Yên Đan dừng lại, bà chỉ còn cách Bảo Nhi vài bước, nó vẫn chưa thể định thần. Giữa hai người chỉ là sự im lặng quỷ dị.

Trần Yên Đan không nói không rằng, giơ tay lên, không kiêng nể giáng cho Bảo Nhi một cái tát.

Bà vốn xuất thân trong một gia tộc quyền quý chẳng kém gì chồng, từ nhỏ đã được học võ để tự vệ, một cái bạt tai này tương đối mạnh, đủ sức để một người hiếm khi gục ngã trước kẻ khác như nó phải lảo đảo, tai ù đi, trời đất quay cuồng, khóe miệng rỉ máu.

“Làm sao vậy?”

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Trần Yên Đan, ông không thể ngờ rằng người vợ luôn dịu dàng của mình lại ra tay đánh người vô cớ. Ông nhìn Bảo Nhi, thoáng sững sờ trong giây lát, nhưng không hổ là chủ nhân của Trần gia, rất nhanh ông đã lấy lại được bình tĩnh. Ông nhíu mày định bảo gì đó, nhưng Trần Yên Đan đã lên tiếng. Bà không nói chuyện với ông, mà lại dùng giọng lạnh lùng để nói với cô bé trước mặt.

“Vô liêm sỉ! Cô còn dám vác mặt đến đây ư?”

/128