Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 10 - Chương 10

/52


Lúc Cố Trầm Quang trở lại khu nhà, trời đã nửa tối, mấy ngôi sao lẻ loi treo trên bầu trời, lảo đảo muốn ngã.

Anh dừng xe, cả bãi đậu xe chỉ còn lại màu sắc của những bóng đèn nhân tạo, màu trắng chói lọi chiếu sáng cả bãi đậu xe thành một mảnh tái nhợt, trống trải.

Anh ngồi trong xe rất lâu.

Một mình.

Trong khoảng thời gian dài dằn dặt, thật ra thì Cố Trầm Quang cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là đơn thuần ngẩn người. Trong nội tâm có một tình cảm mãnh liệt muốn dâng trào lên. Vì vậy theo thói quen tìm một chỗ yên lặng một mình, trầm mặc bình phục lại nội tâm của mình.

Đây là phương thức thường dùng từ nhỏ đến lớn của anh. Khi trong lòng có tâm sự, anh không cho phép người ngoài biết được.

Chỉ là lần này cảm xúc mãnh liệt có chút ngoài dự liệu của anh.

Cũng không phải giao tình thâm hậu gì, lại tùy tâm mà cảm thấy khổ sở.

Trong bóng tối, Cố Trầm Quang rốt cuộc nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi che mặt. Ngọn đèn tắt, che lại tất cả đau buồn. Hồi lâu, anh mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt đã thanh tĩnh, lại biến thành Cố Trầm Quang gặp khó khăn không sợ hãi.

Anh xuống xe, chậm rãi đ ra khỏi bãi đậu xe, dừng lại ở cửa mấy giây, không có đi vào nhà, ngược lại đi về phía biệt thự nhà họ Lộ. Đoán chừng hiện tại còn sớm, anh tới gặp cô gái nhỏ một chút.

Đi mấy bước liền đến nơi, Cố Trầm Quang giơ tay lên nhấn chuông cửa, khó có được lúc ngây thơ đánh cuộc với lòng mình. Sẽ là cô gái nhỏ của anh mặt mày vội vàng chạy ra mở cửa. Sau đó cô nhìn thấy anh thì ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng cười, mở cửa, lộ ra hai cái răng mèo nhỏ.

Cố Trầm Quang suy đoán như vậy, tâm tình vừa mới buồn phiền thế nhưng bị đè xuống không ít. Trong lòng bắt đầu có chút vui vẻ tràn đầy lên.

Bên trong nhà rất nhanh truyền tới động tĩnh, Cố Trầm Quang nghe tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, tia vui vẻ trong tròng mắt đen không kềm chế được hiện lên càng rõ ràng, ngay cả mi mắt cũng nhẹ nhàng nâng lên.

Cửa bị người mở ra, ánh mắt chan chứa ý cười của anh dịu dàng tự nhiên buông xuống, đứng ở cửa, cẩn thận suy nghĩ khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền sáng lên, cùng với nụ cười hơi lộ ra hai cái răng mèo nhỏ.

Không sai chút nào, ngay cả răng mèo nhỏ cũng lộ ra một góc độc vừa vặn.

Nụ cười của Cố Trầm Quang dần dần sâu thêm. Anh ngồi xổm xuống, để ánh mắt mình ngang hàng cùng với cô gái nhỏ.

Lộ Nam Tâm vốn đang lo lắng cho anh. Cả buổi chiều tâm thần đều không yên, nghe chuông cửa, phản ứng đầu tiên chính là anh tới, vì vậy ngựa không ngừng vó liền chạy ra mở cửa.

Mở cửa nhìn thấy người, anh yên lặng mỉm cười với cô, phần lo lắng trong lòng cô ngược lại biến mất hầu như không còn, tùy theo tràn ra một cảm giác khác lạ không cách nào nói rõ. Chậm rãi lượn quanh, dây dưa không rõ.

Lộ Nam Tâm mở miệng: “Chú Tiểu Cố……. vẫn ổn chứ?”

Cố


/52