Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 4 - Chương 4

/52


Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm đi chơi. Trạm thứ nhất là đi quảng trường.

Tới Bắc Kinh ba tháng, đây là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm nhìn thấy quảng trường, khó tránh khỏi kích động. Khi còn bé, trong nhà chỉ có một cái TV nhỏ, trắng đen. Luôn nhấp nháy khi có khi không, không có màu sắc, trắng đen hỗn hợp. Về sau, ở nhà trên bài poker, cô nhìn thấy màu sắc.

Cho nên từ ngày cô tới Bắc Kinh, liền len lén ôm mong đợi nho nhỏ, đó là ai đó có thể cho cô nhìn thấy một cái chân chính.

Nhưng mà không có người nào nguyện ý tận tình làm tốt chức vị địa chủ vì cô, cha cũng không nhớ rõ.

Quảng trường năm 2002, vẫn chưa có cảnh tượng núi non, sông nước. Trên quảng trường mặc dù có không ít người, nhưng nửa phần cũng không làm giảm khí thế nghiêm trang kia. Trái tim Lộ Nam Tâm từ khi ra khỏi nhà liên nhảy bang bang, trong nháy mắt này nó càng nhảy lên mạnh hơn. Hai tay cô nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cố Trầm Quang dẫn cô đến gần, vỗ vỗ cô. “Đứng yên ở đây, chú chụp cho Nam Nam một tấm hình.”

Lộ Nam Tâm vội vàng chạy tới đứng ngay ngắn, nhìn Cố Trầm Quang, có chút không biết làm sao, mờ mịt đứng tại chỗ.

Cố Trầm Quang cầm máy chụp hình đặt trước mắt, mắt khép hờ, một tay nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt mờ mịt trong màn hình, nhẹ nhàng cười, cất giọng gọi: Nam Nam.

Lộ Nam Tâm nhanh chóng phản ứng: “Dạ?”

Khóe miệng dưới ống kính của Cố Trầm Quang giương lên một nụ cười đẹp mắt, giọng nói dịu dàng: Cười một cái.

Lộ Nam Tâm chăm chú nhìn ống kính, nghe anh nói vậy khóe miệng cứng rắn kéo ra một nụ cười, nhìn chỗ trống đen nhánh cách đó không xa, trong đôi mắt vẫn là không biết làm sao.

Cố Trầm Quang nhẹ nhàng ấn chụp một cái, chụp lại hình ảnh này.

Trước tượng đài uy vũ trang nghiêm, cô gái nhỏ mặc chiếc váy len màu vàng nhạt, tóc đuôi ngựa thật dài, mặt chăm chú nhìn vào ống kính, khẽ cười, hai tay nhỏ vì khẩn trương mà nắm chặt lại. Bóng dáng nho nhỏ của cô gái vừa đúng, sau lưng là một đám du khách chạy loạn vào khung hình làm bối cảnh.

Đây là tấm hình đầu tiên của Lộ Nam Tâm sau khi tới Bắc Kinh.

**

Hơn nửa ngày, Cố Trầm Quang gần như dẫn Lộ Nam Tâm đi dạo hết những phong cảnh nên tham quan ở Bắc Kinh. Kết quả lúc về nhà cùng nhau bị nhốt ở ngoài cửa.

Lộ Nam Tâm dựa vào tấm kính thủy tinh trên xe bus yên lặng nhìn hồi lâu, lúc này mới quay lại nhỏ giọng nói với Cố Trầm Quang, “Thật là chậm…..”

Hai người ngồi ở buồng sau xe, bởi vì đã qua giờ tan làm một lúc lâu, cả buồng xe trống không, chỉ có le que mấy người.

Cố Trầm Quang theo ánh mắt của cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ hhíp mắt nhớ lại, nói: “Mấy tháng trước, còn chưa có tình huống như vậy.” Anh suy nghĩ một lúc, cười kể lại với cô gái nhỏ, làm hết sức nói lại cụ thể. “Chú nhớ được, thời điểm năm mới vừa vào đông có một trận tuyết rơi xuống, sau đó trong một đêm, giao thông cả Bắc Kinh gần như đều bị tê liệt. Bị chận đến dọa người. Hơn nữa, ngày đó giờ tan học chú bị chận ở trên đường mấy tiếng đồng hồ, gần 3 giờ sáng mới về đến nhà.”

Ngày đó, trong trí nhớ rất nhiều người ở Bắc Kinh phá lệ rõ ràng, giống như là một đường ranh giới lẫm liệt tồn tại, nhiều năm sau cả nước Bắc Kinh đều trở nên nổi danh.

Cố Trầm Quang nhìn cô gái nhỏ không hiểu lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, có chút buồn cười, vỗ




/52