Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 7 - Chương 7

/52


Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng, chuyện đầu tiên làm là sờ trán….. Cũng may, đã hạ sốt, trên trán đều là mồ hôi lạnh cả một đêm sốt cao.

Miệng khát muốn chết, Lộ Nam Tâm chạy vào phòng bếp, trực tiếp rót một ly nước lớn uống. Lúc này mới nhớ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.

Nhưng bởi vì sốt cao, so với bình thường cô chậm chạp hơn rất nhiều. Lúc này Ninh Uyển đang ngồi ở trong phòng khách lật sách, yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng.Lộ Nam Tâm không muốn làm phiền. Rối rắm hồi lâu, vẫn là thôi.

Đoán chừng hiện tại chú Tiểu Cố cũng đang ngủ, đợi một chút cô sẽ nói cho anh biết cô đã không có sao rồi.

Vừa muốn trở về phòng, ở cầu thang cô nhìn thấy ba ba đang yên lặng đứng, vẻ mặt không rõ.

Lộ Nam Tâm ngừng lại một chút, đi tới, đứng trước mặt Lộ Thịnh Minh, nhẹ giọng hỏi: Ba?

Lộ Thịnh Minh đứng ngây người lúc này mới ngẩng đầu, trong đôi mắt hoàn toàn là tâm tình phức tạp Lộ Nam Tâm xem không hiểu. Ông nghe được giọng nói của cô hi ngẩn ra, cũng không mở miệng.

Hai cha con cứ đứng đối diện như vậy, không biết làm sao.

Hồi lâu, Lộ Thịnh Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn giống như giấy bị mài lâu ngày, “Tiểu Nam, thật xin lỗi.”

Lộ Nam Tâm sửng sốt.

Cô ngẩng đầu nhìn lại người cha vĩ đại trong quá khứ, nay chỉ còn lại bóng lưng tiêu điều.

Chuyện đương nhiên như vậy lại làm cho lòng người cứng lại.

————

Mà người vốn là nên trong giấc mộng ngọt ngào, hiện tại đang ở trong phòng chờ phi trường New Haven nước Mỹ. Nửa tiếng sau lên máy bay trở về nước.

Cố Trầm Quang ngồi ở trên ghế đại sảnh phòng chờ, nhẹ nhấp một hớp cà phê nóng trong tay. Thời gian dài tinh thần căng thẳng làm cho cả người anh cũng có vẻ mệt mỏi không chịu nổi.

Liếc di động lần nữa, vẫn không có tin tức. Cũng không biết cô gái nhỏ kia có hạ sốt hay chưa.

Anh khó có được cảm xúc nóng vội.

Mấy ngày trước chính phủ Trung Quốc mạnh mẽ ra lệnh về công việc chống lại tình hình bệnh dịch. Hai vị cán bộ cấp cao tự nhận lỗi từ chức. Anh mới biết thì ra tình hình bệnh dịch ở Bắc Kinh đã nghiêm trọng như vậy. Nếu nói bình tĩnh, bất quá chỉ là công phu ngoài mặt làm cho người ta xem mà thôi.

Trong một đêm, người Bắc Kinh giống như là người toàn bộ thế giới không hoan nghênh nhất.

Tháng 3 năm 2003, chiến hỏa mới vừa nhuộm đỏ bầu trời Mesopatamia, một tràn chiến tranh đã lặng lẽ kéo màn ở đại lục Châu Á, thương vong vô số.

Tỷ như, trên chuyến máy bay đi Bắc Kinh lần này, cũng chỉ có anh và một người đàn ông trẻ tuổi ngồi mà thôi.

Là một người Trung Quốc khác.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt suy nghĩ nào đó hội hợp. Không cần ngôn ngữ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu hỏi thăm, liền thu hồi ánh mắt.

Cố Trầm Quang uống một hớp cà phê cuối cùng trong ly, ngón giữa vô ý nhẹ nhàng vuốt ve ly giấy, ánh mắt trầm tĩnh.

Ngược lại người đàn ông trẻ tuổi kia lên tiếng trước —— Lúc này còn có thể có người đi cùng một con đường, không tránh được muốn làm quen.

Cậu qua bên này đi học?

Cố Trầm Quang ngẩng đầu, khẽ hé miệng, “Ừ, du học.”

Người đàn ông kia cười một tiếng, rất là đẹp mắt. “Tại sao lúc này lại trở về Bắc Kinh?” Ngụ ý, không cần nói cũng biết.

Cố Trầm Quang không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh là bác sĩ?” Trên người hắn có mùi nước khử trùng rất nặng.

Người đàn ông kia sững sốt, ngay sau đó gật đầu. “Không sai…… Vậy rồi làm sao?”

Cố Trầm Quang thu hồi ánh mắt, giọng bình tĩnh nói: “Mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng dầu gì cũng là người Trung Quốc.”

Quê hương của anh đang bị bệnh dịch, thân nhân của anh đang đối mặt với nguy hiểm. Mặc dù anh không có y thuật có thể cứu được người, nhưng mà cũng nguyện ý trở về cùng nhau đối mặt, bảo vệ người anh muốn bảo vệ.

Người Trung Quốc.

Vị bác sĩ kia thật sâu liếc nhìn Cố Trầm Quang. *Die?n//Đ$anL^^eQu_yĐo+_+n* Thiếu niên có gò má trầm tĩnh, lại còn trẻ tuổi như vậy, lại ngoài ý muốn làm cho người ta an tâm cùng chắc chắn. Hắn không hỏi thêm nữa, thu hồi ánh mắt, nhìn “thành quả nghiên cứu” mới nhất trong tay mình.

Hồi lâu, cười khẽ một tiếng.

Không tệ.

————

Sau khi Cố Trầm Quang xuống máy bay, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người nháy mắt có một loại cảm giác nhịp tim đập mạnh và loạn nhịp. Mặc dù mỗi phút mỗi giây đều chú ý đến tình huống ở Bắc Kinh, nhưng mà anh vĩnh viễn không có tận mắt nhìn thấy tới rung động. anh chưa từng nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như thế.

Cả phi trường gần như chỉ còn lại mấy nhân viên làm việc, trên mặt bịt kín khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc. So sánh xuống, anh không mang khẩu trang ở chỗ này ngược lại thành người ngoại tộc.

Phần dự cảm xấu trong lòng kia bộc phát càng nghiêm trọng, đầu mày Cố Trầm Quang không tự chủ nhíu chặt.

Vị bác sĩ trẻ tuổi cùng đi trên máy bay đi tới, vỗ vỗ bả vai của anh.

Cố Trầm Quang quay đầu lại, người nọ đã sớm mang khẩu trang. Lúc này hắn ta đưa cho anh một cái khẩu trang, vẻ mặt cũng là bất đắc dĩ.

Cố Trầm Quang cười cười, nói cảm ơn. Sau đó đưa tay nhận lấy, mở ra mang vào trên mặt.

Hai người sóng vai đi ra ngoài. Cố Trầm Quang nhớ tới cô gái nhỏ trong nhà còn chưa rõ tình hình, mở miệng hỏi vị bác sĩ chuyên nghiệp bên cạnh: “Anh vẫn luôn sống tại Mỹ?”

Vị bác sĩ trẻ lắc đầu, “Không phải, tôi ở Bắc Kinh làm việc. Lần này đi Mỹ là để nghiên cứu một loại virus chống lại bệnh.”

“À.” Cố Trầm Quang nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Có tiến triển gì không?”

Vị bác sĩ trẻ nghe vậy


/52