Tranh Thiên Hạ

Chương 1: Bạch Phong Tịch

/55


Nửa đêm, mưa thưa thớt rơi như những chấm nhỏ làm đẹp cho nền trời đen tối cùng với vầng trăng lạnh lẽo đang treo lơ lửng giữa khoảng không. Đỉnh núi Thương Mang cao nhất Đông triều như được phủ bởi một tầng lụa mỏng manh màu bạc dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như một viên ngọc bích đứng sừng sững trên bình nguyên hướng về bờ cõi đế vương, tôn quý, hùng vĩ mà thánh khiết, không thẹn cho danh xưng của chính nó “Vương sơn”!

Lúc này đây, có hai lão già ngồi tại trên đỉnh núi cao cao. Hai người đều chừng sáu mươi tuổi, tướng mạo thanh quắc [1], trong đôi mắt không chỉ lóe lên sự bình thản mà còn có hào quang trí tuệ. Một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào đen, ngồi cách nhau một trượng[2], ở giữa là một khối cự thạch hình vuông, trên đỉnh của nó không biết bị vật gì mài đến ngay ngắn, bằng phẳng, trạm khắc thành một bàn cờ. Trên mặt bàn, những quân cờ được bố trí dày đặc, mỗi viên đều làm từ thạch đá kích thước đồng nhất.

[1] Thanh quắc: Thanh trong thanh bạch. Từ thanh có nghĩa là sạch. Quắc trong quắc thước nghĩa là khỏe mạnh. Người già mà sức vóc tinh thần còn khỏe mạnh gọi là quắc thước.

[2] 1 trượng = 3.33 mét

Ván cờ đã đi được nửa đường, hai bên thế lực ngang nhau, ai thắng ai thua còn chưa rõ.

“Trời trong trăng sáng như vậy đã lâu không thấy!”. Lão già áo bào trắng ngồi bên trái ánh mắt trầm tư dời bàn cờ, ngẩng đầu nhìn trăng sao đầy trời, ngàn vạn lần cảm khái.

“Loạn thế sao có bình yên, cũng thật khó có trong sáng!” Lão già mặc áo bào đen ngồi bên phải cũng dời mắt vào khoảng không “Giờ tý[3] đã qua, cái gì đến cũng nên đến đi.” Trong âm thanh lưu một chút chờ đợi.

[3] Giờ tý: 11h đêm đến 1 h sáng

Lời nói của lão già vừa dứt, ánh sao tại màn trời bỗng nhiên trở nên rực rỡ, ở tận cùng trên cao dâng lên một ngôi sao sáng rỡ ngay lập tức xuyên thẳng chín tầng mây. Nhất thời, ánh sao che trọn, vượt qua cả vầng trăng sáng, trong nháy mặt chiếu rọi lên toàn bộ đất trời!

“Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!”

Lão già mặc áo bào trắng ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn ngôi sao kia, vẻ lạnh nhạt bình tĩnh thường có trên mặt giờ đây không thể kiềm chế tia kích động.

Ngay lúc này, một ngôi sao bỗng dưng mọc lên trên màn trời, cũng rạng rỡ vô biên, sáng rực mê hoặc ánh mắt, tựa như tại toàn thế gian này chỉ có thể chứa một mình ngôi sao ấy, kiêu ngạo vô song không ai bì nổi.

“Xem đi! Cũng xuất hiện rồi! Cũng xuất hiện rồi đấy!”

Người mặc áo bào đen kích động đứng dậy, ngón tay chỉ lên ngôi sao trên bầu trời

“Rốt cục thì hai ngôi sao cũng đều xuất hiện!”

Lão già áo bào trắng cũng đứng dậy, nhìn lên hai ngôi sao rực rỡ bì kịp ánh trăng, chúng ở cách xa nhau mà độ sáng chói không hề thua kém!

“Rốt cục đã xuất hiện! Loạn thế đời này, rốt cục cũng cần kết thúc!” Lão già mặc áo bào đen tự lẩm bẩm kêu to, nhìn lên hai ngôi sao trên trời, vẻ mặt hiện lên sự hưng phấn sinh động lạ kì.

“Loạn thế sẽ chấm dứt tại trong tay chúng nó, trên chín tầng trời chỉ có thể tồn tại một viên Vương Tinh! Hai ngôi sao đương thời gặp nhau, ai sẽ là người ngã xuống?” Lão già áo bào trắng nâng cao tay như muốn bao phủ hai ngôi sao phía chân trời. Trong thanh âm có kích động, cũng tồn tại nghi ngờ cùng hy vọng đối với tương lai không thể nắm giữ.

Hai ngôi sao đang lóe sáng trên bầu trời bỗng nhiên dần dần thu lại ánh hào quang, tuy không còn chói mắt như lúc vừa rồi, nhưng vẫn sáng ngời so với những ngôi sao quanh nó.

“Hai ngôi sao đương thời gặp nhau, ai sẽ là người ngã xuống! Việc ấy tùy vận mệnh định đoạt đi!” Lão già áo bào đen lòng đã bớt kích động, ánh mắt nhìn về phía vì sao nơi chân trời, thanh âm phảng phất như từ xa xưa truyền đến, ngân nga mà thâm trầm.

“Vận mệnh sao?” Ánh mắt của lão già mặc áo bào trắng quyến luyến nhìn lên hai ngôi sao trên bầu trời, ẩn giấu chút tiếc hận cùng buồn bã.

“Bàn cờ này liệu có nên hoàn thành luôn?” Lão già áo bào đen thu hồi ánh mắt, hướng về ván cờ đặt trước người.

“Không được.” Lão già áo bào trắng liếc mắt về phía bàn cờ, sau đó lấy tay chỉ lên không trung “Bàn cờ này phải để bọn họ đến hạ.”

“Là bọn họ sao?” Lão già áo đen nhìn lại ván cờ rồi lại nhìn lên không trung, thoáng cười “Cũng tốt, để lại cho họ đến hạ vậy.”

“Chúng ta xuống núi đi, cũng là lúc ta với ông nên đi tìm người rồi.” Lão già áo bào trắng lần cuối liếc về phía ngôi sao trên bầu trời rồi quay người chuẩn bị xuống núi.

“Thời điểm sau khi tìm được người, liệu có phải thắng bại của chúng đồng nghĩa với thắng bại của hai ta?” Lão già áo bào đen ánh mắt bình thản chợt bắn ra tia sắc bén.

“Còn phải nói sao? Chúng ta tranh chấp hơn mười năm nay, thắng bại chưa phân. Kết cục nửa ván cờ này đều chờ bọn họ đến hạ, quyết định thắng bại của chúng ta, mà cũng quyết định – quyền nắm thiên hạ!” Lão già áo bào trắng quay đầu lại, vừa nhìn vừa cười với lão già áo bào đen, tuy cười vân đạm phong khinh mà lại ẩn chứa thâm ý.

“Được!” Lão già áo bào đen gật đầu

Hai người quay đi với tư thế hiên ngang, chỉ để lại trên đỉnh núi Thương Mang một ván cờ dang dở.

Về sau có người đi lên núi Thương Mang nhìn thấy ván cờ đó liền cảm thấy kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không ai di động nó. Người có thể đi lên đỉnh núi cao nhất Đông Triều cũng không nhiều lắm, mà phàm là người đã lên tới đỉnh núi thì cũng không phải hạng người phàm tục. Đã có người lưu lại tàn cục, tức còn có người có thể đến hạ cờ hoàn thành.

Rất nhiều năm sau, có hai người đi theo quỹ đạo vận mệnh, rốt cục cũng gặp gỡ nhau trên đỉnh Thương Mang, đối mặt với ván cờ mà vận mệnh để lại.

Thời điểm này là thời của Kì đế đã nhiều năm.

Đông Triều từ Thủy đế lập quốc truyền tới tay Kì đế đã qua hơn ba trăm năm. Thủy đế tài mưu kiệt xuất, võ công cái thế vô địch thiên hạ, đánh Đông dẹp Bắc, thảo phạt gian địch an ổn dân tâm, tạo nên nguồn gốc của Đông Triều đế quốc rộng lớn.

Sau khi đế quốc được thành lập, Thủy đế xét công khen thưởng, phong bảy vị thuộc cấp có công trạng hiển hách nhất thành vương, phân chia thuộc địa, lấy họ đặt thành tên nước, chia thành bảy nước Hoàng, Ninh, (Hắc) Phong[4], Bạch, Hoa, (Bạch) Phong[5], Nam. Ông lấy quặng sắt đen nơi đáy biển Bắc Hải đúc thành tám tấm huyền lệnh. Tấm lớn nhất đặt danh Huyền Tôn Lệnh đưa Đế nắm giữ, bảy tấm còn lại ngắn hơn đặt danh Huyền Mặc Lệnh, phân cho người đứng đầu bảy nước. Lúc phân chia này cũng là lúc Đế cùng thất Vương lấy máu ăn thề: Huyền Tôn Lệnh xuất ra, bảy nước cúi đầu!

[4] Phong 丰 : trong phong thịnh, phong phú. Từ nay nước Phong này được gọi là Hắc Phong quốc

[5] Phong 风: gió. Từ nay nước Phong này được gọi là Bạch Phong quốc

Sau Thủy đế, Thành đế, Quan đế, Ngôn đế đều là các thế hệ minh chủ, thu nạp người tài có đức, thể nghiệm quan sát dân tình, giảm lao dịch bớt sưu thuế, đường lối chính trị sáng suốt, các nước chư hầu giữ vững bổn phận, trung thành tận tâm với hoàng đế. Đông Triều trong tay các vị Đế này càng ngày càng trở nên cường đại và hưng thịnh.

Giữa thời truyền tới tay Chí đế, Ích đế, Tề đế, Triệu đế, những vị hoàng đế này đều mười phần không tài cán, chỉ giữ gìn những cái đã có thôi âu cũng là điều khó. Tới Gia đế, Hỉ đế, Di đế, những người này thật chỉ giỏi việc hoang phí vô độ, ham thích an nhàn hường lạc, lơ đi chính sự, để triều chính rơi vào tay nhóm gian thần nịnh hót.

Về sau tới tay Lễ đế, ưa khoe khoang thể diện, thích chưng diện xa hoa, mỗi lần đi tuần đều yêu cầu tới hành cung xa hoa, hao tài tốn của. Hai lần huy động quân xuất chinh chiến Mông thành đều đại bại mà về, làm cho dân chúng trong nước lầm than, thanh âm oán hận nổi lên khắp bốn phương. Cùng lúc, các nước chư hầu cũng dần dần không thần phục. Đông Triều Đế quốc cường đại một thế nay ngày càng lụn bại. Đầu tiên là Ninh vương của Ninh quốc huy động quân đội nổi dậy, ý đồ đảo chính, muốn đuổi giết tới tận Đế đô. Mà Lễ đế cũng không đợi Ninh quân đuổi tới Kim Loan điện, thân thể sớm bị tửu sắc ăn mòn vì hoảng sợ quá độ mà qua đời tại Trì Long cung xa hoa.

Cảnh thái tử thế chỗ hiệu Cảnh đế. Cảnh đế phát ra Huyền Tôn Lệnh, hiệu lệnh sáu nước chư hầu, chỉ huy quân cần vương tập hợp từ đại quân sáu nước, đẩy lui Ninh quân. Ninh vương bại trận mà chôn thân nơi chiến trận, nay đất phong vào tay tam đại quốc gia Bạch Phong, Hoàng, Hắc Phong lân cận.

Sau khi bình định phản loạn Ninh Quốc, các thế lực chư hầu phát triển lớn mạnh, Cảnh đế tuy có chí hướng lớn, nhưng không biết làm sao về Đông Triều lại bách bệnh quấn thân, thần thể suy tàn, hơn nữa tại lúc Ninh Vương chi loạn bị trúng một tên, triền miên trên giường bệnh, không tới ba năm liền băng hà, không có con nối dõi. Hoàng đệ Lệ vương kế vị, lấy danh Lệ đế.

Lệ đế tính tình tàn bạo, không tham vàng bạc mĩ nữ lại chỉ thích tập trung săn bắn. Mà tập trung săn bắn này lại không phải là săn thú mà là săn người! Lấy người sống phân phát tại khu vực săn bắn, dẫn đầu quân thần tướng sĩ vây lại mà săn, ai có nhiều đầu người, người đấy tất thắng! Nếu còn sót người sống, sẽ mở tiệc uống rượu mổ bụng phá ruột mừng công tìm vui!

Lòng dân trong nước phẫn nộ, nơi nơi nghĩa quân nổi dậy. Đông Triều lần thứ hai xuất chinh thẳng tiến Mông thành, lịch sử lặp lại như Ninh vương chi loạn, đại quân cốt lõi của Lệ đế hao tổn gần như toàn bộ, Lệ Đế đành phải thỉnh chư hầu xuất binh trấn áp. Các chư hầu liền tiện đà trắng trợn chiêu binh mãi mã, ganh đua giành giật tranh chấp mở rộng lãnh địa cùng tài phú, trước sau cũng không trợ giúp thảo phạt, mà đế lúc này đã mất đi năng lực ra lệnh cho các nước chư hầu.

Lệ đế năm thứ mười một, Đế tại lễ mừng thu trong khu vực săn bắn bị bạo dân vây sát, Lệ đế bị chém băm thây vạn đoạn, sử xưng “Thu Cát liệp biến.”

Sau loạn này, Kì thái tử đăng cơ đế vị lại phát hiện Huyền Tôn Lệnh mất tích, dẫn đến việc không còn được các quốc gia tôn trọng, danh hoàng đế trở thành thùng rỗng kêu to. Đông Triều Đế quốc cường đại tan rã, sáu nước khác tự làm theo ý mình, mở ra thời kỳ loạn thế nội chiến xung đột không ngừng.

Đất đai bờ cõi Đông Triều rộng lớn, lấy Đế đô là trung tâm, xung quanh là mười châu vương thổ thuộc quản chế của hoàng đế; phía Bắc là Bạch quốc, đất rộng một ngàn lý, mười tòa thành; phía Tây thuộc Hắc Phong quốc, lãnh thổ ba ngàn lý, ba mươi sáu tòa thành; Tây Nam về Bạch Phong quốc, đất rộng hai ngàn hai trăm lý, hai mươi tòa thành; phía Nam đương Hoàng quốc, lãnh thổ ba ngàn lý, ba mươi bốn tòa thành; Hoa Quốc tại vị giữa Hắc Phong quốc và Hoàng quốc , thổ địa hai ngàn lý, hai mươi tòa thành; phía Đông là Nam quốc, đất phong một ngàn hai trăm lý, mười tòa thành. Trong sáu nước, hai nước Hoàng, Hắc Phong lãnh thổ rộng nhất, quốc lực mạnh nhất; Hoa quốc giàu có nhất; Bạch Phong quốc bậc trung, chỉ còn Bạch Quốc, Nam Quốc còn yếu kém.

Huyền Tôn Lệnh sau khi không thấy tung tích, quần hùng ai ai cũng mong ước tranh đoạt, hiệu lệnh thiên hạ.

Tiết trời mới qua lập thu[1] vẫn cực kì nóng bức, tại thời điểm chính giữa trưa nóng nực nhất trong ngày, ánh mặt trời trắng lóa làm người ta váng đầu hoa mắt, mọi người ai ai cũng ở tại trong nhà nghỉ trưa hóng mát, mà kể cả những người có số khổ ở bên ngoài cũng tìm tới nơi bóng râm, tránh đi cái nóng oi ả.

“Yến Doanh Châu, giao Huyền Tôn Lệnh ra đây!”

Một tiếng hét mạnh mẽ truyền ra từ rừng cây tại chân Tuyên Sơn phía tây Bạch quốc, thanh âm ấy thật sự thô ráp khó nghe, dù là trong rừng có người đang trong giấc ngủ say nồng nghĩ cũng biết sẽ bị tạp âm này đánh thức.

Phía sâu trong rừng cây có hơn mười vị đại hán bao vây tầng lớp xung quanh, có tướng sĩ mặc nhung trang, có thư sinh áo bào, có cả những người ăn mặc như thương nhân, còn có những người tựa giống nông dân… Trang phục của họ không đồng nhất, thần thái lại càng khác nhau, chỉ có một điểm chung duy nhất là đao kiếm trong tay họ đều hướng về phía người ở tại trung tâm vòng vây.

Trung tâm vòng vây là chàng trai ước chừng hai mươi bảy tuổi mặc y phục màu đen, trên tay cầm lưỡi Thanh Phong dài ba thước[2], thân hình đĩnh đạc hiên ngang, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người, trên người đã có nhiều chỗ bị thương, máu tươi đổ ra từ miệng những vết thương ấy nhuộm hồng cả một vùng cỏ dưới chân.

Còn ánh mắt của mọi người đang vây quanh phần lớn đều tập trung tại gói đồ sau lưng của chàng trai áo đen.

“Yến Doanh Châu, để lại gói đồ sau lưng mày lại, rồi ông sẽ để lại mày một con đường sống!”. Người mặc nhung trang thoạt nhìn trông giống một tướng quân, nhấc lên đại đao chỉ vào chàng trai áo đen tên gọi Yến Doanh Châu.

Trên mặt chàng trai tên Yến Doanh Châu chợt hiện lên một nụ cười nhạt mang theo chút lạnh lùng trào phúng: “Từng nghe qua Tằng tướng quân của Hoa quốc ngài mỗi lần phá thành đều thảm sát dân chúng ba ngày, oan hồn vô số. Hôm nay chẳng nhẽ có thể đối với Yến mỗ phá lệ từ bi?”

Vị Tằng tướng quân bị châm chọc một phen, mặt không khỏi ửng hồng, dường như muốn biện bạch cho chính mình nhưng ngẫm lại những gì người ta nói ra đều chính là sự thật.

Nho sinh áo lam đứng bên cạnh chiết phiến[3] lay động trong tay, văn nhã tinh tế nói: “Yến Doanh Châu, hôm nay anh xác định khó có thể sống sót mà đào thoát, nếu thức thời thì giao Huyền Tôn Lệnh ra, chúng ta còn có thể cho anh được chết một cách thoái mái một chút!”

“Yến mỗ đương nhiên biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nhưng quạt của Công Vô Độ ngươi đã độc chết hai mươi danh tướng sĩ của ta, ta dù có chết cũng muốn mang đi cái mạng chó nhà ngươi!” Thanh Phong kiếm trong tay Yến Doanh Châu giương lên chỉ thẳng Công Vô Độ, hào quang trong mắt so với bảo kiếm trong tay lại càng thêm lạnh lẽo và sắc bén hơn!

Quạt của Công Vô Độ giết người vô số, vậy mà giờ phút này đối với ánh mắt như vậy lại không tránh được lo sợ.

Mọi người xung quanh không khỏi tự mình nắm chặt binh khí trong tay, lên hết tinh thần đề phòng, dù sao bốn tướng lĩnh Phong, Sương, Tuyết, Vũ của Hoàng Quốc cũng danh chấn thiên hạ, mà Liệt Phong tướng quân Yến Doanh Châu đứng đầu bốn tướng lĩnh lại võ công tuyệt luân, từng lấy một người giết ba trăm quân địch ở trong cuộc chiến tại Thanh thành.

“Yến Doanh Châu, cho dù ngươi có võ công cái thế nhưng hôm nay đã bị đả thương, chúng ta người đông thế manh, ai thắng ai thua hẳn đã rõ.” Người hình dáng tựa anh nông dân rút đao ra khỏi vỏ “Các vị, sao phải sợ hắn! Chúng ta cùng nhau xông lên, chém Yến Doanh Châu rồi trở về hướng các Quốc chủ thỉnh công!”

“Được! Lâm đại hiệp lời nói có lý, chém Yến Doanh Châu, Huyền Tôn Lệnh tất thuộc về chúng ta!” Người ăn mặc như thương nhân lấy ra nhuyễn tiên[4] từ trên lưng vung cao, trường tiên bay ra mau lẹ như tia chớp, chỉ là roi không đụng tới người lại vòng tới gói đồ sau lưng Yến Doanh Châu.

“Cùng nhau xông lên! Các vị, lúc này không phải là lúc nói về phong độ quân tử!” Tằng tướng quân nơi đó tay vung đại đao thẳng tiến về trước ngực Yến Doanh Châu.

“Được!” Mọi người còn lại đều ra tay, cùng hướng về phía Yến Doanh Châu mà đâm tới.

Yến Doanh Châu mặc dù trên người có thương thế nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như trước, chẳng những thế chợt thấy chàng vừa xoay người, tay trái đưa lên hướng về phía trường tiên sau lưng quơ lấy về trong tay, sau đó thân thể lại chuyển, tay tóm lấy đai lưng của người mang bộ dáng thương nhân, kéo gã lại để ngăn chặn mũi thương mà Tằng tướng quân vừa đâm đến; tiếp theo tay phải lại vung lên, thanh kiếm thép đã đỡ được mấy thanh đao kiếm đang bổ tới bên người, cánh tay vận lực “Ya!” một tiếng quát lạnh, vài thanh đao kiếm bị chém vào ấy thật sự bị chấn động. Mấy người ấy chỉ cảm thấy bàn tay cầm kiếm đau nhức, kiếm cầm không nổi nữa đành bất đắc dĩ rút về, thân hình lùi lại phía sau từng bước mới miễn cho việc xấu mặt vì mất đi binh khí!

Những động tác liên hoàn đó vậy mà Yến Doanh Châu chỉ hoàn thành trong nháy mắt, động tác thực sự rõ ràng đến lưu loát.

“Giết!”

Không đợi Yến Doanh Châu thở dốc, ngay tại lúc này một người tuổi chừng hai mươi ba vẫn đứng ở ngoài vòng vây, vị tiểu tướng áo bào trắng vung tay lên, năm tên thị vệ đứng ở đằng sau chàng liền đồng loạt nhảy ra tiến về phía Yến Doanh Châu, người chưa tới gần mà đao phong đã mãnh liệt đâm vào da thịt đến đau nhức, thế cũng đủ thấy công phu năm người đủ cao.

“Chúng ta cũng lên đi!” Công Vô Độ nơi đó vung lên chiết phiến, tiêu sái tiến vào giữa vòng vây, còn lại những người vốn đang ở ngoài quan sát cũng vung đao lấy thương toàn bộ hướng tới vây giết Yến Doanh Châu, chỉ còn vị tiểu tướng áo bào trắng vẫn như cũ đặt mình ngoài vòng vây nhìn chằm chằm vào trung tâm không hề chớp mắt.

Bị hơn mười người vây giết, Yến Doanh Châu ở trung tâm bảo kiếm tung bay mang theo ánh bạc hoa mắt đâm về phía địch nhân, kiếm đi đến đâu tất có người kêu rên đến đấy, cùng với một mảng huyết vũ.

Nhìn vào nơi đang đánh nhau hỗn loạn, tiểu tướng áo bào trắng âm thầm gật đầu, chỉ là ánh hào quang trong mắt lại càng thêm sắc bén!

“Ôi… Ôi….”

“Con mẹ nó! Yến Doanh Châu! Mày không muốn sống nữa rồi!”

Chỉ nghe thấy từng trận kêu rên thảm thiết hòa với tiếng mắng chửi tức giận tại giữa khu vực ấy, những người võ công hơi thấp đã ngã xuống không ít, trên đất vương đầy máu thịt. Yến Doanh Châu hôm nay tự biết khó thoát khỏi cái chết, bởi vậy hoàn toàn là đấu pháp liều mạng chỉ tiến công mà không phòng thủ, chỉ là chàng cũng đã vốn bị thương, kết quả của việc liều mạng dùng lực là miệng những vết thương trên người lại càng bị vỡ ra, máu chảy như nước, chàng đặt chân tới đâu, mặt cỏ nơi đấy liền biến đỏ; mà người của chàng đã dần dần lực bất tòng tâm, mệt mỏi ứng phó, chẳng bao lâu trên người lại xuất hiện thêm vài vết thương.

“Yến Doanh Châu! Đến nộp mạng đi!”

Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, Công Vô Độ đã nhìn đúng cơ hội, quạt sắt như đao đâm thẳng tới ngực Yến Doanh Châu, nhưng thấy Yến Doanh Câu thân hình nhẹ chuyển giống như muốn tránh qua, chỉ là vẫn hơn chậm một chút để cho quạt sắt kia đâm vào phía dưới xương sườn.

Công Vô Độ vừa thấy mình đắc thủ âm thanh cao hứng, chợt thấy ngực truyền tới một trận đau nhức, cúi đầu lại thấy thanh kiếm thép của Yến Doanh Châu không biết tự lúc nào đã đâm vào ngực gã.

“Ta đã nói nhất định sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi!” Yến Doanh Châu cắn răng nói, chàng thế mà liều mạng dù chịu một quạt của Công Vô Độ cũng muốn giết gã.

“Mày…”

Công Vô Độ vừa há mồm nói ra một chữ, Yến Doanh Châu đã nhanh chóng rút kiếm ra, máu như mưa phun trào vẩy đỏ một thân, Công Vô Độ trong nháy mắt lảo đảo ngã xuống.

Yến Doanh Châu rút kiếm lùi về phía sau từng bước bỗng nhiên vai trái chợt thấy đau đớn, bị đại đao của Tằng đại tướng quân đâm thật sâu, nhất thời máu chảy như sông, cả người chàng đã thành huyết nhân!

“Đánh lén sau lưng! Uổng người danh hiệu đại tướng một quốc gia!” Yến Doanh Châu hít một ngụm khí lạnh trợn mắt nhìn.

“Hừ! Lúc này có ai còn là quân tử?!” Tằng tướng quân hừ lạnh một tiếng không chút nào xấu hổ, đại đao còn chìm sâu trong cơ thể Yến Doanh Châu, nhìn dưới đao là địch nhân thân đã chịu trọng thương gần chết, trong lòng nổi lên một trận vui sướng, tay trái vươn thẳng để tìm tòi gói đồ trên vai Yến Doanh Châu “Mày vẫn… A…”

Câu nói chưa hết đã thấy ánh xanh lóe lên, Tằng tướng quân gào thảm thiết một tiếng liền ngã xuống đất hôn mê, hai cổ tay đã bị chặt đứt.

Tay trái Yến Doanh Châu hướng về phía sau đem đại đao đang cắm tại trên lưng rút ra, tùy tiện ném xuống đất, trên đại đao còn giữ lại bàn tay đã bị chặt đứt của Tằng tướng quân, người xung quanh nhìn thấy không rét mà run, binh khí trong tay không khỏi đều dừng lại, bản thân người cũng lùi sau từng bước.

Yến Doanh Châu cuối cùng kiệt lực, chống đỡ không nổi quỳ một gối chống đỡ, cho dù là như thế nhưng chàng vẫn lấy kiếm đỡ thân mình, ngẩng đầu nhìn kẻ địch đang vây xung quanh, đôi mắt bắn ra ánh sáng khát máu, sắc bén mà ngoan độc, người xung quanh đều bị khí thế của chàng trấn áp không dám vọng động.

Rốt cuộc Yến Doanh Châu cũng chậm rãi thở hổn hển đứng dậy, một tay cầm kiếm khiến những người ở đấy không tự chủ lùi về sau vài bước.

“Đến đây đi! Hôm nay Yến Doanh Châu ta có thể gặp mặt các vị anh hùng mỗi quốc gia cũng là tam sinh hữu hạnh[5], đường tới Hoàng tuyền có các vị làm bạn cũng không đến nỗi tịch mịch!”

Yến Doanh Châu nhìn sắc mặt trắng bệch của mọi người, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười lạnh châm chọc, tay nâng kiếm chỉ thẳng hướng trước mặt, mà đứng ở phía trước hắn là vị Lâm đại hiệp lại vẫn đang lui về từng bước phía sau, hầu kết di động liên lục, sợ hãi nhìn Yến Doanh Châu.

“Bộp bộp! Bộp bộp!”

Đang ở thế giằng co bỗng nhiên trong rừng vang lên một tiếng vỗ tay hoan nghênh, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, ngay cả Yến Doanh Châu cũng nhìn về phía người vỗ tay hoanh nghênh kia.

Chỉ thấy một vị tướng quân áo bào trắng đứng ngoài vòng tròn ba trượng (~10 m), chàng đang vỗ tay hoan ngênh chợt thấy mọi người đều đưa mắt lại nhìn hướng này chàng đành dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yến Doanh Châu.

“Yến Doanh Châu, huynh quả nhiên là tuyệt thế! Thay vì chết trong tay những hạng người vô năng tại đây không bằng để ta đến thành toàn cho anh danh của huynh! Tiếp ngân thương[6] của Mặc Vân ta đi!”

Vừa dứt lời, thân hình của chàng đã bay lên, ngân thương trong tay đâm thẳng về phía Yến Doanh Châu, , phảng phất như một chùm sáng trắng vạn dặm xuyên mây phá không, nhanh mà tuyệt, độ sắc bén không gì sánh được!

Yến Doanh Châu đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, tay phải gắt gao cầm lấy chuôi kiếm đón đợi ngân thương, chàng không thể trốn mà có muốn trốn cũng trốn không đươc! Chàng chỉ có thể đứng chờ, chờ đợi ngân thương cắm ngập trái tim! Thế nhưng… thế nhưng kiếm của Yến Doanh Châu chàng cũng nhất định phải đâm vào tim kẻ địch!

Ngân thương chói mắt ngay tại lúc muốn đâm vào thân thể Yến Doanh Châu bỗng nhiên trên không trung lóe lên một tia chớp màu trắng, nhanh đến mức làm người ta còn chưa thể xem ra đấy là gì, ngay sau đó ngân thương thất bại còn bóng hình Yến Doanh Châu lại biến mất.

Biến cố phát sinh bất ngờ như vậy khiến mọi người trong nháy mắt chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ. Vị tiểu tướng áo trắng vẫn duy trì tư thế vốn có, ngân thương hướng thẳng như đâm vào thân thể kẻ địch, mà trên thực tế chàng chẳng đâm trúng bất kỳ cái gì. Ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vào mũi thương giống như không thể tin được lần đầu mình dùng toàn lực xuất thương lại bị thất thủ, không những thế ngay cả đối thủ là ai, vị trí ở đâu cũng không hề biết!

“Haha… Hahaha…” Trong lúc mọi người đang si ngốc, tại cánh rừng oi bức vị tanh nồng bỗng vang lên tiếng cười tựa như chuông bạc. Trong nháy mắt, toàn bộ những con người ở đây cảm thấy phảng phất như có một cơn gió trong lành mát mẻ thoáng qua, vị tanh dần nhạt đi, chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tươi mát, lại như một dòng suối băng mát lạnh nhẹ tán đi hơi oi bức, toàn thân như được chìm vào trong nguồn nước thanh hàn, một cảm giác mát mẻ từ trong đáy lòng thẩm thấu ra.

“Thật thú vị! Vừa mới tỉnh dậy từ mộng đẹp đã có thể ngay lập tức nhìn thấy nhiều anh hùng ngốc như vậy!”

Một thanh âm trong trẻo vang lên, mọi người nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trên một gốc cây cao bên ngoài ba trượng có một cô gái áo trắng ngồi tựa vào cành, suối tóc dài đen rủ thẳng xuống, giữa trán là một viên bạch tuyết ngọc hình trăng khuyết được xuyên bởi một vòng dây làm từ trân châu đen , khuôn mặt thanh tú phi phàm, mà khóe miệng hàm chứa một tia cười mỉa mai, đôi mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt mang theo một tia lười biếng mới tỉnh giấc nhìn mọi người.

“Cô là ai?” Lâm đại hiệp cao giọng hỏi.

“Lâm Ấn An, Lâm đại hiệp của Nam quốc? Vào lúc này lại động thân bước lên phía trước, vậy mà sao trước đấy đối mặt với kiếm phong của Yến Doanh Châu lại ngược lại lui từng bước là thế nào?” Cô gái áo trắng không hề đáp mà hỏi ngược lại, sau đó tay vung lên, một vật bay lên dừng lại trong tay nàng.

Mọi người lúc này mới thấy nhìn thấy rõ, thì ra trong tay nàng là Yến Doanh Châu đã hôn mê, bên hông chàng quấn một dải bạch lăng[7] dài, chỉ nghĩ thôi cũng biết vừa rồi cô gái này đã dùng chính dải bạch lăng đấy đi cứu người.

“Cô…” Lâm Ấn An mặt đỏ lên, xấu hổ túng quẫn không chịu nổi.

“Chậc, chậc, vị Yến Doanh Châu này tuy là anh hùng tuyệt thế nhưng lúc này đây lại bị các người cẩu hùng chỉnh cho chỉ còn nửa cái mạng, thật sự rất đáng thương đó!” Cô gái áo trắng một tay nâng Yến Doanh Châu lên tinh tế đánh giá, một bên lắc đầu oán thán, một đại nam nhân hơn một trăm cân vậy mà nàng thoải mái xách lên như xách một đứa trẻ con bình thường.

“Con đàn bà thối kia, mày không muốn sống à!” Một thanh âm thô ráp vang lên, chợt thấy một đại hán thân hình tráng kiện gạt mọi người sang hai bên mà đi ra, mặt đỏ tía tai lớn tiếng quát. Bọn họ ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng đương thời tại các quốc gia, vậy là lúc này đây lại bị nàng mắng một câu liền thành cẩu hùng, còn không tức giận sao được?

“Thối… ưm…”

Tên đại hán kia còn muốn mở miệng thì mọi người đã thấy ánh xanh lục lóe lên. “Bụp!” một tiếng, miệng của hắn đang mở ra lại bị một mảnh lá cây che kín lại không còn kẽ hở.

“Thanh âm nói chuyện của ông thật sự quá khó nghe, ta không thích nghe nữa.” Cô gái áo trắng tùy tay ném Yến Doanh Châu lên cây rồi phủi phủi tay nói “Hơn thế nữa giọng điệu nói chuyện của ông cũng rất thối, cho nên câm miệng là tốt nhất!”

“Phì…!”

Có người muốn cười lại ngại vẻ mặt hung hãn của tên đại hán kia nên đành thu lại.

Mà sắc mặt của tên đại hán kia xám tựa như gan lợn, tay kéo lá cây còn tại trên miệng xuống, trên miệng còn có cảm giác cay nóng cùng đau đớn, bên trong vừa sợ vừa giận nhưng lại thật sự không dám lại mở mồm. Cô gái áo trắng này tùy tiện ném một mảnh lá cây đã có thể che miệng của mình đủ thấy công lực đã tới cảnh giới trích điệp phi hoa[8], đả thương người lập tức sẽ chết, mà người ta ra tay thế nào chính bản thân mình cũng không nhìn thấy, cao thấp đã phân, nếu không phải người ta ra tay lưu tình thì có lẽ chính mình bây giờ đã cùng đường với Công Vô Độ. Nếu đã không địch lại thì có lên tiếng thêm cũng chỉ rước lấy nhục, không bằng quan sát tình huống rồi nói sau.

“Vị cô nương này, hôm nay người nơi đây cũng không phải hạng vô danh, võ công cô nương mặc dù tốt nhưng hai tay khó địch bốn tay, cô việc vì phải xen vào việc của người khác, chi bằng đường cô cô đi đồng thời đổi lấy cái nhân tình đưa chư vị đây, ngày khác non xanh nước biếc gặp lại cũng tốt.” Thương nhân bộ dáng hòa khí khuyên nhủ.

“Hà Huân – ông chủ Hà thật sự là người hiểu biết việc buôn bán, nói mấy câu thôi mà cũng thật sự nói đến ‘hợp tình hợp lý’, làm tâm người ta khó có thể không động, không trách việc kinh doanh của ‘Thiên Huân tiêu cục’ của nhà ông tốt đến như vậy.” Cô gái áo trắng gật đầu với Hà Huân nói.

Hà Huân nghe được những lời ấy xong không khỏi thở dài nhẹ nhõm, phải biết rằng ông đi lại trên giang hồ cả đời, con người nặng nhẹ thế nào cũng có thể nhìn được tới tám chín phần mười, mà cô gái áo trắng này đối mặt với nhiều người bọn họ vậy mà vẫn có thể trò truyện vui vẻ như cũ, hơn thế nữa xem cách nàng ra tay chắc chắn không phải hạng người bình thường, bởi vậy mà thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, huống chi trọng điểm bây giờ lại rơi trên Hoàng Tôn Lệnh.

“Nhưng…” Vào lúc mọi người thở dài một hơi, thanh âm của cô gái áo trắng lại bỗng biến chuyển.

“Nhưng cái gì?” Hà Huân vẫn như cũ hòa nhã hỏi, trong lòng lo lắng lại dâng lên.

“Chỉ cần các ông có thể bồi thường tổn thất, ta tất sẽ tự rời đi.” Cô gái áo trắng cười nhàn nhạt nói.

“Việc này dễ dàng thôi, không biết cô nương muốn bao nhiêu?” Hà Huân âm thầm cười, thì ra cũng là người yêu tiền.

“Ta thật sự cũng muốn không nhiều lắm.” Cô gái áo trắng vươn ra một ngón tay nhỏ nhắn.

“Một trăm ngân diệp[9]?” Hà Huân hỏi

Cô gái áo trắng lắc đầu.

“Một ngàn ngân diệp?” Hà Huân hỏi lại

Cô gái áo trắng lại lắc đầu.

“Cô nương chẳng lẽ muốn một vạn ngân diệp?” Hà Huân hít một hơi dài, ấy không phải là sư tử mở rộng miệng chứ.

“Không phải vậy.” Cô gái áo trắng thở dài lắc đầu nói.

“Cô nương…” Hà Huân cũng không biết rốt cuộc nàng muốn bao nhiêu, chắc không thể muốn một trăm vạn ngân diệp chứ?

“Hà lão bản thật sự là con người làm ăn, trừ bỏ vàng bạc vật ngoài thân ra không thể nói thứ khác sao?” Cô gái áo trắng khẽ quấn dải bạch lăng trong tay, trái tim mọi người cũng nhanh hoảng hốt.

“Vậy mời cô nương nói rõ.”

“Aii…” Cô gái áo trắng thở dài một hơi, giống như hơi tiếc nuối vì Hà Huân không thể lĩnh hội được ý nàng, “Vốn là ta đang ở trong giấc ngủ trưa, trong mộng đẹp lại bị các người đánh thức, kỳ thật một giấc mơ bị cắt ngang cũng không làm sao, có phải không ông chủ Hà?”

Hà Huân gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào người mang vẻ mặt vui cười, thực sự không biết cuối cùng nàng muốn nói ra điều gì.

“Vấn đề là giấc mơ này quả thật là ngàn năm mới gặp một lần đi!” Cô gái áo trắng đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm trang nói: “Các ông không biết chứ trong giấc mộng của ta, ta được Tây Vương Mẫu mời lên núi tiên Côn Luân, bình phẩm rượu ngon, thưởng thức tiên nga ca múa, thật sự rất vừa lòng toại ý. Cuối cùng nàng còn ban thưởng cho ta quả đào tiên Ngọc hồ[10], mà vào đúng lúc ta đang chuẩn bị nhận quả đào tiên này thì các ngươi lại xông đến đây cắt ngang mộng đẹp, hại ta không lấy được đào tiên, ông nói việc này quan trọng hay không quan trọng hả ông chủ Hà?”

“Cái gì? Con đàn bà thối kia, mày đây là đang đùa giỡn chúng tao phải không?” Lâm Ấn An vừa nghe thấy những lợi này không khỏi tức giận mắng.

“Chậc chậc…” Cô gái áo trắng lắc đầu nhìn Lâm Ấn An, trên mặt còn hiện lên nụ cười nói “Ta đùa giỡn các ông điểm nào? Ta nói rất thật nhé, phải biết rằng đào tiên Ngọc hồ không phải vật phẩm bình thường mà là được tính vào hàng thần tiên ban tặng, ăn vào có thể trường sinh bất lão, ông nói xem đây là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, vì các ông hại ta không ăn được nên tổn thất này rất lớn đó! Chính thế mà việc các ông phải bồi thường cho ta âu cũng là điều tất yếu!

“Chẳng lẽ cô nương muốn chúng ta một thường cho cô một quả đào tiên Ngọc hồ ?” Mặt Hà Huân chợt biến sắc không còn vẻ hòa khí mà mang theo vài phần thâm trầm.

“Đương nhiên!” Cô gái áo trắng vung tay lên, dải bạch lăng trong không trung xoay vần tạo ra một hình thù tựa như quả đào “Chỉ cần các ông bồi thường đào tiên Ngọc Hồ cho ta, ta lập bước đi, dù là người hay vật, là Yến Doanh Châu hay Huyền Tôn Lệnh cũng chẳng liên quan tới ta.”

“Xem ra cô nương đã tính sẵn muốn can dự vào chuyện của người khác rồi!” Sắc mặt Hà Huân trở nên lạnh lùng, đôi tay âm thầm cầm ám khí. “Chỉ là Hà mỗ xin chân thành khuyên cô nương một câu, bây giờ tại đây đều là anh hùng của sáu nước, cô nương xen vào chuyện này đồng nghĩa với việc đắc tội cả sáu nước, thiên hạ tuy rộng lớn nhưng đến lúc đó cô chẳng phải không còn nơi nào ẩn thân!”

“Anh hùng sáu nước cùng tề tụ nơi đây nha, thật sự là vinh hạnh!” Cô gái áo trắng nghe thấy vậy nét cười càng trở nên trong trẻo mà tinh tế. “Nhưng là ta thật sự từ trước đến nay là người có mắt mà không thấy Thái Sơn, thật sự không nhìn ra mấy vị này anh hùng như thế nào!”

Hà Huân vốn tưởng rằng lời nói ra cho dù nàng có võ nghệ cao cường thế nào đi chăng nữa cũng phải có vài phần băn khoăn, ai ngờ chỉ có vẻ mặt nàng sinh ra chút hứng thú còn lại không thèm để anh hùng sáu nước vào mắt một chút nào.

“Xin hỏi có phải là Phong nữ hiệp đây không?” Tiểu tướng quân áo bào trắng từ sau khi cô gái áo trắng hiện thân vẫn trầm mặc bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

“Gì cơ? Anh biết ta?” Ánh mắt của cô gái áo trắng di chuyển nhìn về phía chàng xem như thừa nhận mình là “Phong nữ hiệp” mà chàng vừa gọi.

Vị tiểu tướng áo bào trắng đột nhiên hạ ngân thương xuống, cung kính thi lễ với nàng: “‘Tố y tuyết nguyệt’ Bạch Phong Tịch, thiên hạ đều biết huống chi là tiểu nhân.”

Lời vừa nói ra người người chấn động! Nhất là Hà Huân không khỏi cảm thấy may mắn khi ám khí trong tay mình vừa rồi không xuất ra, nếu không… độc sa[11] ném ra khẳng định hoàn trả cố chủ!

Nên biết rằng thanh danh vang dội nhất trên võ lâm hiện tại thuộc về Phong Tịch cùng Phong Tức, vì tên hai người họ đồng âm[12] dễ dàng lẫn lộn nên người trên võ lâm dựa vào quần áo của họ mà xưng danh: Phong Tịch gọi tên Bạch Phong Tịch, còn Phong Tức tất xưng Hắc Phong Tức, hợp lại xưng danh Bạch Phong Hắc Tức. Hai người này thành danh đã gần mười năm trở thành cao thủ số một số hai đương thời, vốn tưởng rằng người nhất định phải tuổi trung niên, ai ngờ Bạch Phong Tịch lại mà một cô gái trẻ tuổi đến như vậy!

“Hì hì, anh không cần có lễ như vậy, các người bồi thường mà ta không hài lòng thì không biết chừng bạch lăng của ta sẽ vươn tới cổ của anh đó.” Phong Tịch ngồi trên nhánh cây, hai chân đung đưa thành nhịp làm thân thể lay động khiến suối tóc dài hơi đong đưa. “Nhìn anh cầm trong tay ngân thương, chắc là Mặc Vân tướng quân của Hắc Phong quốc – Nhâm Mặc Vân phải không.”

“Đúng là Mặc Vân.” Tướng quân áo trắng Nhâm Mặc Vân thực sự cung kính trả lời rồi hỏi: “Phong nữ hiệp cũng cảm thấy hứng thú với Huyền Tôn Lệnh sao?”

“Ta đối với Huyền Tôn Lệnh không có hứng thú.” Phong Tịch lắc đầu, “Chỉ là tên Yến Doanh Châu này lại rất hợp khẩu vị với ta, để hắn anh ta như thế thì quả thực đáng tiếc nên ta muốn đưa anh ta đi.” Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng bâng quơ giống như coi việc muốn đem Yến Doanh Châu đi cũng chỉ bình thường dễ dàng như việc thuận tay hái hoa ngắt cỏ bên đường, anh hùng sáu nước kia ở trong mắt nàng giống như không có một chút trọng lượng.

“Thối lắm! Cô nói là muốn Yến Doanh Châu thật ra chẳng lẽ không phải vì khối Huyền Tôn Lệnh trên người hắn sao! Loại lý do này chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi, trước mặt ông đây liền nhận đi!” Một gã đại hán râu quai nón nghe thấy vậy không khỏi há miệng ra mắng.

Điều nên làm rõ là tất cả mọi người ở đây đều đến vì Huyền Tôn Lệnh, có người vì bản thân, có người vi tiền tài được người khác đặt mua, có người lại tuân vương lệnh. “Hiệu lệnh được thiên hạ”, đây thật sự là cảnh tượng tương lai mê hoặc con người không biết đến cỡ nào, chỉ là cho dù chính mình không thể hiệu lệnh thiên hạ nhưng Vương tại sáu nước có ai không muốn đứng đầu vạn dặm giang sơn, chỉ cần bản thân mình đem Huyền Tôn Lệnh tặng hoặc bán cho một Vương, cả tài phú lẫn quyền thế chắc chắn sẽ đến không dứt!

“Miệng vừa mở đã thấy thối!”

Chỉ nghe thấy Phong Tịch thản nhiên buông một câu, ngay sau đó liện xuất hiện một ánh xanh lục bay thẳng hướng đại hán râu quai nón kia. Gã đại hán mắt thấy lá cây bay tới trong trực giác liền muốn né tránh nhưng còn chưa kịp cử động, “bụp”, lá cây kia đã dán chặt trên miệng, nhất thời cảm thấy môi cùng răng đau đớn không chịu được, đau đến mức gã muốn hô cha gọi mẹ nhưng lại không có cách nào lên tiếng được.

“Công tử nhà tôi mong nghĩ đến Huyền Tôn Lệnh không thôi, không biết Phong nữ hiệp liệu có thể cho phép tôi lấy từ trên người Yến Doanh Châu?” Nhâm Mặc Vân đối với chuyện kia làm như không thấy chỉ hướng tới Phong Tịch mà hỏi.

“Huyền Tôn Lệnh? Lan Tức công tử cũng mong ước đương chủ thiên hạ sao?” Phong Tịch nghiêng đầu cười như không cười nhàn nhạt hỏi, mà cũng không đợi hắn trả lời lại nói tiếp: “Chỉ là Huyền Tôn Lệnh này vẫn là vật Yến Doanh Châu liều chết cũng muốn bảo vệ, ta nghĩ vẫn nên để lại cho anh ta thôi.”

“Nói như thế tức là Phong nữ hiệp không đồng ý cho Mặc Vân mang đi?” Hai mắt Nhâm Mặc Vân hơi hơi nhíu lại, ngân thương trong tay lại không khỏi trở nên căng thẳng.

“Thế thì sao? Anh muốn cướp đoạt sao?”

Ánh mắt Phong Tịch như vô tình quét qua Nhâm Mặc Vân, vẫn chưa thấy thân nàng có cử động nhưng bạch lăng trong tay nàng chợt như người có sinh mệnh bình thường trỗi dậy bay lượn nhảy múa trong không trung, tựa bạch long tại không trung càn rỡ động thân mình, trong tích tắc mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí thế sắc bén mà bá đạo, áp đảo đến mức đè nén đánh vào phía trong vòng vây, khiến toàn bộ bọn họ không thể nhúc thích. Mọi người không tự chủ được liền vận công chống đỡ, vậy mà mỗi lần bạch long đong đưa thêm một chút, khí thế lại càng tăng mạnh lên một phần, trên trán những người công lực yếu kém đã thấm đẫm mồ hôi, lại có một số người mặt đỏ bừng ánh mắt trợn lên, cắn chặt răng cố sức chống đỡ, trong lòng họ đều hiểu được nếu bây giờ nếu bị khối khí thế này áp chế thì dù không chết cũng mất nửa cái mạng!

Nhâm Mặc Vân gắt gao nắm ngân thương trước người, mũi thương hướng thẳng về phía phía đầu bạch long, ánh mắt cũng không hề chớp động dính chặt bạch lăng, lực toàn thân đều tập trung vào hai tay xuất toàn lực đối kháng, chỉ là áp lực càng lúc càng lớn, ngực càng lúc càng căng, mũi thương không chịu nổi rung động, xương ngón tay tại hai tay cầm thương đã đau đến mức gần run lên, hai chân run run sắp duy trì không nổi gập dần xuống phía mặt đất…

Bỗng nhiên mọi người cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, ngực cuối cùng cũng có thể thở ra, nhưng ngay lập tức toàn thân cảm thấy không còn sức lực, hết sức mệt mỏi hư thoát đến mức thầm muốn ngã xuống đất mà ngủ luôn.

Mà cũng tại khi áp lực buông lỏng, Nhâm Mặc Vân cảm thấy yết hầu có vị ngọt lợm liền không tự chủ nuốt xuống, trong lòng đã biết mình bị nội thương, thật không thể tưởng tượng được Bạch Phong Tịch tuổi còn trẻ mà đã tựa như nội lực cao thâm! Nàng vẫn chưa chân chính động thủ đã ngăn chặn toàn bộ người nơi đây! May mắn thay nàng cuối cùng vẫn ra tay lưu tình, chưa hề muốn lấy mạng.

“Ta nghĩ muốn mang đi Yến Doanh Châu, các vị có đồng ý không?” Bên tai nghe thấy thanh âm Phong Tịch nhẹ nhàng nhạt nhạt hỏi.

Trong lòng mọi người tất nhiên không chịu nhưng lại lại bị võ công của nàng làm khiếp sợ mà không dám mở miệng.

“Phong nữ hiệp xin cứ tự nhiên.” Nhâm Mặc Vân điều chỉnh hô hấp thu ngân thương lại rồi vẫy tay, năm người đi theo chàng lập tức nhảy ra khỏi vòng tròn, lui về phía sau.

“Thế nào? Không cướp Huyền Tôn Lệnh nữa?” Phong Tịch lại nhìn chàng cười cười, đôi mắt sáng ngời như nhìn thấu linh hồn , thấy rõ suy nghĩ của chính bản thân chàng.

Nhâm Mặc Vân cũng thoải mái cười nói: “Công tử đã từng nói, nếu gặp gỡ Bạch Phong Hắc Tức, công tử Ngọc Vô Duyên, công tử Hoàng Triều của Hoàng quốc, và công chúa Tích Vân của Bạch Phong quốc, dù thắng hay bại chỉ cần có thể toàn thân trở về tức là đã ghi công!”

“Thật không?” Phong Tịch vung tay lên, dải bạch lăng tức thời bay trở về trong tay áo, “Lan Tức công tử đánh giá chúng ta như thế nào?”

“Công tử từng nói, chỉ có năm người này mới xứng trở thành bằng hữu hoặc đối thủ của công tử.” Nhâm Mặc Vân liếc về phía Phong Tịch, cười có chút thâm ý: “Nếu ngày khác Phong nữ hiệp có duyên đến Hắc Phong quốc, công tử chắc chắn sẽ trải gấm mười dặm[13] nghênh đón.”

Ở Đông Triều trải gấm mười dặm nghênh đón là lễ nghi tột cùng long trọng dùng để tiếp đón và tiễn biệt các chư hầu. Phong Tịch cho dù võ công lợi hại danh tiếng vang xa, nhưng lại là giai cấp bình dân nói thế nào cũng không thể so với thế tử một quốc gia mà lấy lễ này đón chào. Lời này của Nhâm Mặc Vân bất quá chỉ là một cách nói khoa trương mà thôi.

“Trải gấm mười dặm ư, chỉ sợ sẽ đổi thành kiếm trận mười dặm thôi.” Phong Tịch nghe thấy ý tôn sùng trong lời nói của chàng lòng cũng không động, thần sắc ngược lại rất thản nhiên, “Còn anh, nếu vừa rồi anh không có thử qua thì chắc hiện tại cũng không muốn ‘toàn thân trở về’ đúng không?”

Nhâm Mặc Vân nghe thấy vậy sắc mặt có chút biến hóa nhưng ngay lập tức khôi phục được vẻ tự nhiên. “Ngày thường Mặc Vân vẫn nghe công tử hay nói về năm vị tuyệt thế cao nhân nhưng vô duyên không gặp, hôm nay lại có vinh hạnh gặp được Phong nữ hiệp tất nhiên là muốn mời ngài chỉ điểm một chút, nếu thật có chút đắc tội mong rằng được bao dung lượng thứ.”

“Thật không?” Phong Tịch lạnh lùng chất vấn, bỗng nhiên nhảy nhẹ nhàng đứng lên phía trên, ở dưới mọi người vừa thấy không khỏi lộ ra vẻ mặt đề phòng.

Phong Tịch đảo mắt liếc toàn bộ, khóe miệng cười nhẹ sau đó nhìn về phía Nhâm Mặc Vân, “Nếu vừa rồi không phải vì anh có ý trọng anh hùng đối với Yến Doanh Châu thì chỉ bằng ý niệm muốn ngồi im quan sát, ngư ông đắc lợi trong đầu, ta liền sẽ không chỉ có chỉ điểm anh một chút như thế.”

“Mặc Vân đa tạ Phong nữ hiệp đã ta tay lưu tình.” Nhâm Mặc Vân cúi đầu nói, tay cũng không tự chủ nắm chặt lấy ngân thương.

“Ha ha… Có thuộc hạ như anh vậy đủ thấy Lan Tức công tử lợi hại ra sao! Ngày khác có duyên, Phong Tịch chắc chắn sẽ hướng Lan Tức công tử để tự mình thỉnh giáo.” Phong Tịch nhấc Yến Doanh Châu lên rồi phi thân rời đi, trong chớp mắt đã không thấy tung tích, chỉ nghe được một thanh âm từ xa xa truyền tới, “Hôm nay ta sợ chỉ bồi cái vị tới đây thôi, nếu có suy nghĩ muốn lấy Huyền Tôn Lệnh thì hãy đuổi theo đi!”

“Tướng quân, cứ từ bỏ như vậy sao?” Nhìn thấy Phong Tịch đi xa, mấy tên lính đứng phía sau Mặc Vân Tịch không khỏi nghi vấn.

Nhâm Mặc Vân xua tay ý bảo bọn họ ngừng nói: “Bạch Phong Tịch không phải là người mà ta có thể đối phó được, trước hết đi về rồi xin chỉ thị của công tử rồi nói sau.”

“Vâng.” Năm người cùng cúi mình khom xuống.

“Chúng ta đi.” Nhâm Mặc Vân cũng không quay lại chào những người khác mà lập tức xoay người dẫn thủ hạ rời đi.

Đợi Nhâm Mặc Vân đi rồi, trong rừng cây mọi người lại hai mặt nhìn nhau trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, giải tán hay truy đuổi.

Cuối cùng Nhâm Huân hất tay nói: “Các vị, Nhâm mỗ đi trước một bước, Huyền Tôn Lệnh liệu có thể đoạt lại được từ trong tay Bạch Phong Tịch hay không thì vẫn chờ vào vận khí của chính các vị thôi.”

Nói xong liền quay người rời đi, mà những người khác thấy hắn đi rồi chốc lất xong cũng tản đi bốn phía, để lại trong rừng vài cỗ thi thể cùng hai đoạn cổ tay của vị Tằng đại gia đã hôn mê kia.



Tuyên Sơn, Bạch Quốc

Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên màn trời vẫn đang còn giữ lại ánh sáng của mảnh trăng tàn nhợt nhạt, chỉ là ánh trăng đã phai đi vài phần, dưới những tia nắng yếu ớt đầu tiên, một tầng sương đang bao phủ lên tòa Tuyên Sơn đứng vững như ngọn bút cao ngất, ngay lúc này đây Tuyên Sơn u tĩnh như họa, thi thoảng ngẫu nhiên có tiếng chim hót buổi sớm mai thanh thúy vang lên.

Trong một sơn động phía bắc Tuyên Sơn vang đến một tiếng kêu rên thực nhẹ phát ra từ một chàng trai nằm trong động, chàng trai này sau khi phát ra tiếng rên khẽ cuối cùng cũng mở mắt, trước hết liếc mắt ngắm xung quanh, sau đó liền đứng dậy, chỉ là hai tay vừa mới động đã phát ra tiếng hô đau.

“Huynh đã tỉnh.” Một thanh âm vang lên thật rõ ràng nhưng lại mang đôi chút lười biếng.

Chàng trai nương theo âm thanh nhìn lại chỉ thấy một cô gái ngồi ở của động đang quay lưng lại với chàng, chải một suối tóc đen dài, mặc dù sắc trời vẫn còn tối nhưng chiếc lược đang lướt qua suối tóc đen dài kia phát ra một chút ánh sáng màu xanh đậm.

“Cô là ai?” Nam tử cất tiếng hỏi, mới mở miệng một câu đã phát hiện ra cổ họng khô khốc, thanh âm khàn khàn thô ráp khó nghe.

“Yến Doanh Châu, huynh nên đối với ân nhân cứu mạng lễ phép một chút phải hay không?” Cô gái ngồi ở cửa động cũng xoay người đứng lên đi về phía chàng, cầm trong tay một cây lược gỗ, mái tóc dài xõa trước ngực tựa như lâu rồi chưa có chải qua.

“Cô đã cứu ta?” Yến Doanh Châu hỏi lại một câu, sau đó nhớ tới thời điểm trước khi choáng váng, ngân thương của Mặc Vân như xuyên phá không gian, ngay lập tức lại nghĩ tới sự việc quan trọng hơn không khỏi cuống quýt sờ soạng phía sau lưng nhưng lại chưa đụng đến bất kỳ thứ gì đã chạm phải miệng vết thương khiến chàng đau đớn một trận, rồi đến tận bây giờ mới phát hiện nửa người trên của mình trống trơn không được mặc gì, phía dưới cũng chỉ có một cái khố duy nhất.

“Huynh đang tìm cái kia sao?”

Tay của cô gái chỉ về phía bên trái của hắn, nơi đó chất một đống vải bẩn, trên vải nhuộm màu máu đã khô roong, nằm bên cạnh đống vải bẩn ấy hình như còn có một gói đồ.

“Yên tâm đi, ta không làm mất nó mà cũng chẳng động qua.” Cô gái này như nhìn thấu tâm tư của hắn mở miệng nói.

Yến Doanh Châu ngẩng đầu nhìn về phía này, lúc này đây mới phát hiện ra cô gái này có khuôn mặt thực sự rất thanh tú, trong ánh mắt lộ ra chút phóng khoáng, giữa trán đeo một viên tuyết ngọc hình trăng khuyết, thân hình mặc y phục trắng thuần rộng mà thoải mái, mái tóc dài đen vẫn chưa được búi thành bất kì kiểu gì buông xõa sau lưng, cả người dường như toát ra vẻ an nhàn mà tiêu sái không thể giải thích được.

“Bạch Phong Tịch?” Yến Doanh Châu nhìn vào viên tuyết ngọc hình trăng khuyết giữa trán nàng, hỏi.

“Không phải Hắc Phong Tức.” Phong Tịch tùy ý cười, sau đó lại nói: “Bốn vị tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng quốc đều không sợ chết giống như huynh? Tối hôm qua ta có đếm một ít, bỏ qua những vết sẹo cũ, trên người huynh có tổng cộng ba mươi tám miệng vết thương, vậy mà huynh chẳng những không chết mà chỉ mê man có một đêm rồi tỉnh, mà trạng thái huynh bây giờ nhìn cũng chẳng tệ lắm, nếu là người thường thì dù không chết cũng phải hôn mê mất vài bữa đấy.”

“Cô đếm sẹo?” Vẻ mặt Yến Doanh Châu thực khác thường hỏi, nhớ tới quần áo hiện tại ở trên người mình…

“Đúng rồi… Toàn thân huynh từ trên xuống dưới ta đều đếm một lần.” Phong Tịch đến gần từng bước, cất lược ở trong tay đi, sau đó hứng thú nhìn biểu tình trên mặt của chàng, “Phải biết rằng huynh bị ngoại thương nhiều như vậy, ta còn phải cầm máu bôi thuốc cho huynh, đương nhiên sẽ nhìn thấy hết những vết sẹo này, nhân tiện đếm một chút thôi mà. Thêm nữa, quần áo của huynh đã trở thành một đống vải rách thế kia, nên ta tự quyết định cởi bỏ nó ra để nó khỏi gây trở ngại cho ta khi bôi thuốc.”

Lời nói còn chưa hết, Yến Doanh Châu đã thấy máu chảy ngược lên trên mặt, nóng rát.

“Kìa! Mặt huynh sao lại đỏ hồng như thế? Chẳng lẽ lại bị sốt?” Phong Tịch bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, sau đó tay còn đặt lên trán chàng kiểm tra.

Bàn tay mát lạnh kia vừa mới chạm đến được trán của chàng, Yến Doanh Châu đã lập tức kinh hoảng lùi dần về phía sau, “Cô đừng chạm vào ta!”

“Vì sao?” Phong Tịch nghiêng đầu hỏi, sau đó lại cười có chút quỷ dị, nhìn chàng nói, “Chẳng nhẽ huynh không phải bị sốt mà đỏ mặt? Đỏ mặt vì thẹn thùng? Thẹn thùng là vì ta xem đã xem, sờ đã sờ người của huynh? Phải không?”

Yến Doanh Châu vừa nghe thấy vậy máu toàn thân dường như chảy ngược toàn bộ lên trên mặt, chàng nhìn vẻ mặt Phong Tịch tươi cười sáng lạn, sau một lúc lâu mới tức giận kêu được một câu: “Cô có phải là con gái không vậy?!”

“Ha ha…” Phong Tịch bỗng nhiên cất tiếng cười to không hề có sự ôn nhu tĩnh lặng của một cô gái, còn cười thật tự nhiên mà vừa ý.

“Ta đương nhiên là con gái, nhưng huynh chắc là chưa từng gặp cô gái nào giống như ta đúng không?” Phong Tịch cuối cùng cũng ngừng cười mà nói.

“Nếu đàn bà toàn thiên hạ mà đều như cô vậy thì…” Yến Doanh Châu mới mở miệng ra lại đột nhiên dừng lại, lời lẽ của chàng vốn là khó nghe nhưng mà Phong Tịch đối với chàng có ơn cứu mạng, thật khó có thể nói ra những lời lẽ không tốt.

“Nếu toàn như ta vậy thì sao?” Đôi mắt Phong Tịch mang theo ý cười đậm, trên mặt cũng xuất hiện chút ý nghiền ngẫm. “Kỳ thật ta cũng ít gặp đàn ông như huynh, bị ta xem ta sờ thì huynh tổn thất cái gì? Ta cũng không phải cố ý muốn xem, phải biết rằng ta làm vì cứu huynh nhé.”

Huyết sắc trên mặt Yến Doanh Châu vốn mới nhạt đi một chút giờ đây lại đỏ rực lên.

“Kìa kìa, huynh lại đỏ mặt rồi!” Phong Tịch tựa như phát hiện được một điều thật thú vị khác thường, kêu lên, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ huynh chưa từng bị con gái xem qua sờ quả? Kìa, mặt càng đỏ hơn rồi! Thế mà ta lại nói trúng à! Thật sự không thể tin được, ta nhớ rằng Liệt Phong tướng quân huynh cũng là anh hùng nổi danh lừng lẫy, danh thành lâu đến vậy, với lại nhìn qua thì tuổi huynh cũng gần ba mươi đi? Lại chưa từng chạm tới đàn bà! Thật sự vô lý đó!”

“Bạch Phong Tịch là cái dạng này à?” Mặt Yến Doanh Châu đã hồng đền mức có thể so sáng với những rặng mây nhiễm hồng ánh bình minh trên trời, buồn bực thật lâu mới hung hăng phun ra được một câu như vậy.

“Đúng rồi, ta chính là cái dạng này.” Phong Tịch gật đầu, sau đó tiến sát gần hắn nói, “Có phải khiến huynh thật thất vọng không?”

Yến Doanh Châu thấy nàng tới gần lập tức ngồi dậy lùi thẳng về phía sau, ai ngờ người vừa động đã gây ảnh hưởng đến thương tích toàn thân.

“Ai a!” Tiếng hô đau không tự chủ liền thoát ra khỏi miệng.

Chỉ thấy vết thương hé miệng, máu lại chảy ra.

“Huynh đừng lộn xộn!” Tay Phong Tịch duỗi ra đè chàng lại, mặc kệ chàng muốn thối lui về phía sau, “Ta phải đem toàn bộ thuốc trị thương trên người dùng sạch mới làm máu của huynh ngừng được, nhìn xem, hiên tại vết thương lại nứt ra rồi, lãng phí nha!”

Ánh mắt nhìn nhanh toàn thân chàng, bỗng nhiên dừng lại ở xương sườn chỗ bị quạt sắt của Công Vô Độ lưu lại một vết thương thật sâu, máu chảu ra lúc này thực sự là màu đen.

“Trên quạt của Công Vô Độ có độc, hôm qua mặt dù ta đã giúp huynh hút ra không ít máu động nhưng xem ra độc vẫn còn chưa hết, mà trên người ta cũng không có thuốc giải độc, làm sao bây giờ?”

“Cô giúp ta hút máu độc?” Yến Doanh Châu vừa nghe xong mặt lại choáng váng, ánh mắt nhìn nhanh qua đôi môi của nàng, bỗng dưng cảm thấy hình như miệng vết thương trên sườn nóng như lửa.

“Không giúp huynh hút độc thì chỉ sợ tối hôm qua huynh đã chết.” Phong Tịch tựa như không chú ý tới vẻ mặt của chàng, quay người lại đi tới cửa động, khi trở về trong tay lại cầm một túi nước cùng vài quả dại, “Huynh cũng đói bụng rồi, ăn trước vài quả này cho đỡ đói đi, ta xuống núi giúp huynh tìm ít thuốc thuận tiện làm một bộ quần áo cho huynh.”

Lời vừa nói xong nàng liền xoay người rời đi, nhìn theo bóng dáng của nàng Yến Doanh Châu bỗng nhiên thốt ra “Chờ một chút!”

Phong Tịch dừng bước xoay người nhìn về phía hắn, “Còn có chuyện gì nữa?”

“Cô… cô… Ta… ừm… Này… “ Yến Doanh Châu ừm à một lúc lâu vẫn không nói nên lời, mặt lại đỏ rực lên.

“Huynh muốn cảm tạ ta? Muốn dặn ta cẩn thận chút?” Phong Tịch đoán rồi nhìn hắn chỉ cảm thấy buồn cười, “Yến Doanh Châu, huynh làm thế nào có thể lên vị trí Liệt Phong tướng quân, tính cách lại khó khăn như vậy? Này, ta cứu huynh rồi lại xem hết toàn thân huynh, huynh không phải muốn ta phụ trách sự trong sạch của huynh đấy chứ? Huynh muốn lấy thân báo đáp lại ân cứu mạng của ta phải hay không?”

“Cô!” Yến Doanh Châu trừng mắt nhìn Phong Tịch, lại không biết làm thế nào để có thể phản bác lại nàng.

Chành thành danh từ tuổi niên thiếu, tính tình trời sinh đã trầm mặc ít lời, nghiêm túc mà đứng đắn. Ở Hoàng quốc lại là người đứng đầu trong bốn danh tướng, thế tử cực kì tín nhiệm chàng, đồng nghiệp đối với hắn thì vô cùng kính trọng, thuộc hạ sẵn sàng vì chàng dâng tính mạng, đã có bao giờ gặp phải cô gái lời lẽ hoàn toàn không có kiêng dè như Phong Tịch đâu.

“Ha ha… Đường đường là Liệt Phong tướng quân đấy… Thật sự rất thú vị!” Phong Tịch không khỏi lại cất tiếng cười to, cười đến gập thắt lưng, “Bốn vị tướng quân Phong Sương Tuyết Vũ các người có phải tất cả đều thú vị như huynh không? Lần khác nhất định ta phải đi Hoàng quốc chơi một chuyến!”

Nàng vừa cười to, vừa quay người đi tới cửa động, vừa đặt chân tới cửa động bỗng quay đầu nhìn chàng, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời mới dâng lên, che lấp cả một mảng ánh sáng mờ ảo phía sau, khiến Yến Doanh Châu hoa mắt trong chốc lát.

“Yến Doanh Châu này, ta nói cho huynh chút chuyện nhé, là… trên người huynh mặc dù có rất nhiều vết sẹo, nhưng dáng người của huynh vẫn thật sự rất đáng xem đấy! Ha ha…”

Nói xong nàng liền cười to bước đi, để lại trong động một Yến Doanh Châu mặt đỏ tai hồng hận không thể chui xuống đất.


/55