Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 232 - Chương 24

/232


Editor: ChieuNinh

Lúc này rốt cuộc Gấu Đại Lực gặm xong hơn nửa Huyết Linh Chi, đứng dậy.

Gấu hàng, khó ăn thế này mà đệ cũng ăn được, ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi chúng ta đi tìm đại tỷ, một lát tìm được đại tỷ còn có cả đống đồ ăn ngon. Ngược lại Vương Bá Thiên cũng không đau lòng một chút nào, thúc giục.

Không ăn, ăn no rồi. Gấu Đại Lực vốn là ăn được không có vị, vừa nghe nói tìm được đại tỷ còn có ăn ngon, thì ánh mắt sáng lên, tiện tay ném Huyết Linh Chi gặm còn dư lại gần phân nửa ra ngoài, lau miệng tìm được túi vải. Bên cạnh, lão đầu vẫn níu chặt chòm râu thấy thế lập tức vọt ra ngoài, nhặt lên Huyết Linh Chi còn gần phân nửa ôm vào trong lòng. Đừng nhìn số tuổi không nhỏ, nhưng động tác kia lại nhanh đến giống như con thỏ nhỏ.

Lão đầu, ngươi làm gì đấy? Vương Bá Thiên cũng không phải kẻ ngốc, mở trừng hai mắt nhìn lão đầu. Cha cũng đã có nói, những thứ đồ này bọn họ không lạ gì, nhưng mà với loài người là trân quý.

Cái này, đây là các ngươi không cần. Lão đầu che kín y phục, dáng vẻ chỉ sợ như bị vô lễ.

Ai nói! Con ngươi của Vương Bá Thiên trừng càng lớn. Cha đã dạy qua, tuyệt đối không thể tiện nghi người khác!

Vậy trả ngươi. Lão đầu vốn là không muốn trả, nhưng nhìn đến vóc người khôi ngô của Gấu Đại Lực bên cạnh, sợ sệt nuốt nước miếng một cái, trả Linh Chi trong ngực trở về. Vương Bá Thiên hừ một tiếng, lấy lại, ném vào túi vải. Gấu Đại Lực thì hoàn toàn không giải thích được hành vi của Vương Bá Thiên.

Đi! Vương Bá Thiên mở bung cây quạt, đong đưa, cố làm ra vẻ phóng khoáng nói với Gấu Đại Lực. Gấu Đại Lực khiêng túi lên, chuẩn bị rời đi, lại bị đoàn người ngăn cản đường đi.

Hai vị huynh đài, xin dừng bước. Mấy người Hà Khánh Nguyên đi tới trước mặt, ôm quyền nói. Chỉ là lúc này lỗ mũi gần như hướng lên trời, kiêu ngạo giống như một con gà trống chọi.

Có chuyện gì không? Vương Bá Thiên cũng chợt ngẩng đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời rồi, nâng còn cao hơn Hà Khánh Nguyên. Cha dạy qua, gặp phải giả bộ thì càng có thể giả bộ hơn đối phương! Lấy xu thế áp đảo đối phương!

Tại hạ Hà Khánh Nguyên, là công tử nhà Hình bộ Thị Lang Lĩnh Nam quốc, có chút việc muốn thương lượng cùng hai vị một chút. Hà Khánh Nguyên thấy đối phương có phản ứng này, trong lòng khó chịu, nhưng mà vẫn dằn tính tình lại nói. Hơn nữa đã mang gia thế của mình ra, ý đồ áp đảo đối phương từ trên lời nói. Đáng tiếc, hắn tính sai rồi.

Hình bộ Thị Lang, là thứ gì? Gấu Đại Lực ăn no tinh thần đang đầy đủ, hỏi một câu.

Cái này, Hình bộ Thị Lang, không phải thứ gì. Hà Khánh Nguyên ngẩn người, nói.

A, không phải thứ gì hả, vậy là cái gì? Gấu Đại Lực tiếp tục hỏi.

Nghe mấy câu đối thoại như thế, bên cạnh đã có người cười ra tiếng.

Công tử. . . . . . Một thị vệ lặng lẽ kéo kéo Hà Khánh Nguyên.

Lúc này Hà Khánh Nguyên mới ý thức được, mới vừa rồi dường như hắn mắng phụ thân không nhỏ nên vội vàng ngậm miệng. Trong lòng Hà Khánh Nguyên rất buồn rầu, vốn tưởng rằng mang danh tiếng Binh Bộ Thị Lang ra thế nào cũng sẽ hù dọa đối phương giật mình, nào biết trong đầu Gấu Đại Lực lại ngột ngạt hỏi ra một câu như vậy, mà mình lại còn là cái hình dạng ngu ngơ kia theo đáp một câu. Nhưng khi nhìn vẻ mặt Gấu Đại Lực lại không giống như là châm chọc, thì biết lần này mình là gặp phải kẻ ngốc rồi, ngay cả phát hỏa cũng không nơi phát đi.

Huynh đài hữu lễ, tiểu sinh là Vương Bá Thiên, vị đệ đệ kém cỏi này là Gấu Đại Lực, mới tới quý địa, không biết mấy vị có gì muốn làm? Vương Bá Thiên nhìn đối phương không tiếp tục đem lỗ mũi hướng lên trời, mà là ngây ngốc nhìn bọn họ, rất hòa khí mà nói lời này. Cho nên, thái độ của hắn cũng thay đổi. Cha dạy qua, người ta đối với ngươi như thế nào, thì ngươi đối với người khác như thế đó. Ừ, những lời này tuyệt đối sẽ không sai. Trong lòng nó nghĩ như vậy, Vương Bá Thiên lắc cây quạt nhỏ nhanh hơn, ngay cả Hà Khánh Nguyên ở trước mặt cũng cảm thấy gió mát đập vào mặt, lạnh căm căm.

Ta vừa mới nhìn thấy hai vị mang theo không ít dược liệu, vừa đúng lúc ta có việc cần dùng gấp, muốn thương lượng cùng hai vị một chút, cứ bán toàn bộ cho chúng ta đi. Hà Khánh Nguyên thở phào một cái, nói.

Ngươi là muốn mua dược của chúng ta? Lúc này Vương Bá Thiên mới hiểu, thì ra là đối phương là hướng về phía dược liệu mà tới.

Không sai, trong phủ của ta vừa đúng lúc có người sinh bệnh nặng, hai vị mang theo những dược liệu này dù sao cũng là vì bán lấy tiền, không bằng bán toàn bộ cho ta, cũng tiết kiệm chút phiền toái. Các ngươi yên tâm, ta đưa ra giá tuyệt đối hợp lý, sẽ không thiệt thòi hai vị. Hà Khánh Nguyên nói.

Không được, những dược liệu này là đưa cho đại tỷ rồi, đừng nói sinh bệnh, coi như nhà ngươi có người chết cũng không bán. Không đợi Vương Bá Thiên nói chuyện, Gấu Đại Lực thành thật vô cùng thành khẩn nói.

Lớn mật, lại dám vô lễ đối với công tử nhà ta. Một tên hộ vệ lớn tiếng quát.

Hà Khánh Nguyên buồn bực đến bắt đầu nổi nóng, mình rất biết lấy lễ đối đãi, nào biết gặp phải khờ khạo như vậy, trước hỏi phụ thân mình là một thứ gì, sau đó còn nguyền rủa nhà mình có người chết, điều này cũng thật sự quá không biết tốt xấu là gì.

Lão Nhị, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, đi tìm đại tỷ trước. Mặc dù cái tên Vương Bá Thiên khí phách, lá gan cũng không lớn, thấy vẻ mặt đối phương không thiện thì có tính toán chuồn đi. Cha dạy qua, nam tử hán không chịu thiệt thòi trước mắt, thực là bất đắc dĩ thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!

Ừ được! Gấu Đại Lực nhớ kỹ tìm được đại tỷ thì có ăn ngon, khiêng bao tải to lên liền muốn mở chân chạy đi.

Muốn đi? Hai người kia vừa nhìn thì không phải là người tốt, những dược liệu này càng thêm lai lịch không rõ, trước tiên bắt bọn họ dẫn đi Hình bộ đại lao thẩm tra rồi lại nói. Liễu Thanh chợt lách người ngăn ở phía trước hai người, đây chính là cơ hội thật tốt lấy lòng Thái Tử Gia, há có thể dễ dàng bỏ qua cho. Mấy tên hộ vệ lúc trước ít nhiều cũng nghe được đối thoại của hai người, càng thêm không chịu buông bỏ cái cơ hội này, rút binh khí ra ngăn ở trước mặt hai người.

Cút ngay. Gấu Đại Lực không nhịn được rống lên một tiếng.

Quả nhiên không phải người tốt, lại còn dám chống đối! Lên! Liễu Thanh cố làm ra vẻ hừ một tiếng. Mấy tên hộ vệ nhào tới hướng hai người Vương Bá Thiên, những hộ vệ này chỉ là gia đinh Hình bộ Thị Lang, chứ cũng không phải người Hình bộ, chỉ là trong ngày thường cáo mượn oai hùm ỷ thế hiếp người đã quen, so với quan binh Hình bộ chân chính còn phách lối hơn.

Gấu Đại Lực hoá thành hình người thời gian không lâu, trong xương còn tràn đầy dã tính, thấy mấy người bổ nhào đi lên, hét lớn một tiếng giơ bàn tay lên xông tới chính diện.

Lão Nhị, không được động thủ! Vương Bá Thiên vội vàng ngăn lại. Cha dặn dò qua, vào thành cũng không nên gây chuyện.

Nha… Lúc này Gấu Đại Lực đã vọt tới trước mặt của Liễu Thanh, mới vừa giơ bàn tay lên, nghe được tiếng la của Vương Bá Thiên thì thả tay xuống. Nhưng một hơi đánh ở trên ngực lại cảm giác bức bối khó chịu, dưới bản năng, dứt khoát hé miệng gặm xuống một cái. Bá Thiên ca nói rồi, không được động thủ, ta dùng miệng.

A! Liễu Thanh kêu thảm một tiếng, trên đầu vai thiếu một miếng thịt lớn, máu tươi tuôn ra đồng thời hình như đang truyền đến tiếng hàm răng ma sát đầu khớp xương nghe lách cách.

Liễu Thanh vừa đau lại bị dọa, tức khắc sắc mặt là một mảnh tro tàn, phịch một tiếng té xuống đất.

Tất cả mọi người ở tại chỗ đều sợ ngây người, nếu nói, chuyện đánh lộn đánh lạo giết người chảy máu bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng mở ra miệng rộng trực tiếp cắn giống như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, hắn đến cùng có là phải người hay không hả?

Khó uống muốn chết, thật ghê tởm! Gấu Đại Lực phun ra một miếng thịt, lau miệng, còn cười cười hướng Vương Bá Thiên: Bá Thiên ca, đệ nghe lời ca, không động thủ (tay), đệ chỉ dùng miệng. Ngược lại vết máu ngoài miệng được lau sạch sẽ rồi, nhưng trên hàm răng vẫn còn đầm đìa máu tươi.

Nôn. . . . . . Bốn phía nôn thành một mảnh, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị khó ngửi.

Lão Nhị, chúng ta đi. Vương Bá Thiên biết lần này gặp phải phiền toái, cũng chẳng quan tâm tới dạy dỗ Gấu Đại Lực, kéo hắn rồi bỏ chạy.

Các ngươi, các ngươi lại dám chống lại đả thương người! Hà Khánh Nguyên nhìn Liễu Thanh té xuống đất không biết chết sống, trong cơn giận dữ, chỉ vào hai người nói: Bắt bọn hắn lại, không để cho bọn họ chạy. Nói xong mình cũng giơ trường kiếm công tới hướng hai người Vương Bá Thiên.

Nhìn mấy thanh đao kiếm đồng thời đâm tới, Vương Bá Thiên lại không dám để cho Cẩu Hùng động thủ hoặc là dùng miệng nữa, rục cổ lại cong lưng tránh cũng không tránh, mặc cho đao kiếm đồng thời rơi xuống trên lưng mình.

Hà Khánh Nguyên nhìn hắn lại không tránh, trong nội tâm vui vẻ, đúng lúc này, kiếm rơi vào trên lưng Vương Bá ngày lại như chém lên sắt luyện, phát ra một tiếng âm hưởng thanh thúy. Một cỗ phản lực chấn động khổng lồ truyền đến, thân thể Hà Khánh Nguyên và mấy tên hộ vệ nhẹ bẫng, bay ra ngoài, hung hăng đụng vào vách tường. Hà Khánh Nguyên còn khá một chút, thực lực của hắn yếu nhất, lực phản chấn cũng nhỏ, chỉ là xương cốt cả người đau nhức giống như bị tháo rời, cũng không có bị thương nặng. Mà một hộ vệ có thực lực mạnh nhất trực tiếp bị đánh vào tường đất, lún vào gần nửa người, thoạt nhìn thì giống như dính vào trên tường, kéo cũng kéo không xuống.

Ai nha, không phải là ta cố ý. Là các ngươi tự đụng vào, sau đó tự bay đi ra, không hề có một chút quan hệ nào với ta. Tất cả mọi người có thể làm chứng nha. Vương Bá Thiên chống nạnh hắng giọng rống lên mấy câu. Nhưng mà những người chung quanh đã sớm chạy hết. Mọi người là thích xem náo nhiệt, nhưng mà cũng phải có mệnh để nhìn nha. Trước là Gấu Đại Lực ra tay, a, là ra miệng, cũng đã hù dọa chết một nhóm người, đã sớm tan tác như chim muông rồi.

Ừ, Bá Thiên ca, đệ có thể làm chứng cho huynh. Gấu Đại Lực vỗ bộ ngực rất là rất nghiêm túc mà nói ra.

Hà Khánh Nguyên và người đi đường đã hoàn toàn hóa đá.

Đi mau. Vương Bá Thiên lôi Gấu Đại Lực vung hai chân như đạp Phong Hỏa Luân mà chạy như điên, lập tức biến mất ở trước mắt mọi người.

Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia! Một tên hộ vệ lôi kéo Hà Khánh Nguyên chưa tỉnh hồn còn đang ngẩn người.

A, ta không có chết, ta lại không có chết. Lúc này Hà Khánh Nguyên mới tỉnh táo lại, vỗ vỗ cánh tay xoa bóp chân, vui mừng gào lên.

Thiếu gia, làm sao bây giờ? Hộ vệ hỏi.

Làm thế nào? Hà Khánh Nguyên nhìn Liễu Thanh trên đất hôn mê bất tỉnh vẫn còn đang co rút một chút, lộ ra vẻ mặt đau lòng, cả giận nói: Ngươi đi theo bọn họ một chút, nhìn xem là chỗ nào, những người khác lập tức theo ta trở về triệu tập nhân thủ. Lại dám động thủ đối với người nhà Hình bộ Thị Lang, coi trong kinh thành cũng không có vương pháp rồi sao?

Dạ, thiếu gia. Hộ vệ dữ tợn đáp ứng lần nữa, chỉ nhìn vẻ mặt kia cũng biết, thiếu gia rõ ràng là muốn báo thù thay mặt trắng nhỏ của hắn, có quan hệ cái rắm gì với vương pháp Kinh Thành. Thật ra thì còn có chút không ngờ, Hà Khánh Nguyên thấy Vương Bá Thiên bị đao kiếm đâm ở trên người chẳng những không có việc gì, ngược lại làm cho toàn bộ người bị bắn bay. Điều này nói rõ lên cái gì? Nói rõ trên người tên nhà quê này tuyệt đối có một món dị bảo. Rất có thể là bảo y tuyệt thế gì đó. Bảo vật như vậy, nhất định phải chiếm cho bằng được.

Hộ vệ bị thương hơi nhẹ ôm lấy Liễu Thanh bị thương, hộ vệ dính vào trên tường cũng được kéo xuống, thực lực người này cũng rất không tồi, lại chỉ bị gãy mấy cái xương sườn, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Hộ vệ kêu chiếc xe ngựa, mấy người lập tức trở lại Hà phủ.

Giáo đầu, giáo đầu. Hà Khánh Nguyên vừa vào phủ, liền căng giọng gấp gáp hò hét rống to.

Đến đây, đến đây, thiếu gia chuyện gì? Một nam tử trung niên ngoài bốn mươi tuổi bước nhanh chạy tới, chính là giáo đầu hộ viện Hà phủ.

Dẫn theo mấy chục hộ vệ có thân thủ tốt, đi trả thù với bản thiếu gia. Hà Khánh Nguyên tức giận đằng đằng nói.

Thiếu gia, hôm nay. . . . . . Gì giáo đầu vừa nghe liền hiểu, nhất định là có người nào đó không có mắt lại đắc tội thiếu gia nhà mình, đây là về nhà tìm viện binh tới. Thân là giáo đầu Hà phủ, phía trên có chỗ dựa là Hình bộ Thị Lang, loại chuyện như vậy dĩ nhiên giáo đầu làm không ít, chỉ là hôm nay, lại do dự.

Thế nào? Hà Khánh Nguyên nghi ngờ hỏi.

Khánh Nguyên, còn không cút đi vào cho ta, cả ngày cũng biết gây chuyện sinh sự. Trong chính sảnh, truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Hà thị lang.

Hà Khánh Nguyên liền biến sắc mặt, rốt cuộc biết tại sao hôm nay giáo đầu do dự, thì ra là phụ thân trở lại.

Phụ thân đại nhân, sao hôm nay ngài trở về sớm như vậy? Hà Khánh Nguyên sợ hãi rụt rè đi vào phòng khách, cật lực lên tinh thần nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói.

Cả ngày chỉ biết gây chuyện sinh sự, lúc nào thì mới có thể học hiểu chuyện một chút. Hà thị lang trước mắng một câu, sau đó trịnh trọng nói: Mau tới gặp qua Nhị gia gia của ngươi. Rồi hướng nam tử trung niên nói: Nó gọi là Khánh Nguyên, là con trai duy nhất của con.

Hà Khánh Nguyên theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, thấy ghế trên trong sảnh có một nam tử trung niên bốn mươi mấy tuổi đang ngồi, mặt mũi gầy gò, mơ hồ có mấy phần giống với phụ thân.

Nhị gia gia khỏe. Mặc dù Hà Khánh Nguyên nghi ngờ trong lòng trong nhà lúc nào thì có thêm một vị Nhị gia gia như vậy, còn tuổi trẻ như vậy, nhưng vẫn cung kính nói.

Được, tốt! Nam tử trung niên vui mừng cười nói: Rời nhà mấy chục năm, thật không nghĩ tới, ngay cả con của ngươi cũng lớn như vậy.

Khánh Nguyên, Nhị gia gia của ngươi bốn mươi năm trước được Vũ Vân Tông thu làm đệ tử, rời nhà nhiều năm, đây là lần đầu tiên trở lại, mấy ngày nay ngươi phải cùng với Nhị gia gia, hết sức hiếu tâm, biết không? Hà thị lang nói với nhi tử.

Vũ Vân Tông! Hà Khánh Nguyên cả kinh nói không ra lời, Vũ Vân Tông chính là một trong những tông môn đứng đầu ở Thừa Trạch Đại lục, địa vị cao cả, ngay cả các nước ở Đại lục cũng có thể ngửa mặt nhìn lên. Chỉ là Vũ Vân Tông thu đồ đệ yêu cầu cực nghiêm, chỉ có thiên tài tu luyện thiên tư hơn người mới có cơ hội được bọn hắn chọn trúng. loại tư chất giống như Hà Khánh Nguyên này, coi như luyện thêm một trăm năm cũng không có cơ hội được chọn trúng.

Đúng rồi Khánh Nguyên, mới vừa rồi ngươi trở lại




/232