Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 145 - Chương 145

/142


Mặc dù sinh non nhưng do cân nặng không nhẹ, tiếng khóc to rõ, nhìn cũng nhăn nhăn nhúm nhúm như những đứa trẻ khác. Trẻ sơ sinh rất dễ mắc bệnh vàng da, cuối cùng cha Mạnh vẫn quyết định để cho cháu ngoại bảo bối nằm trong lồng ấp một thời gian.

Nằm lồng ấp sẽ bị thu phí theo ngày, nhưng ai bảo nhà người ta lại không thiếu tiền đây. Hai vị phụ huynh nhìn cháu ngoại rồi lại xem thái độ của con gái, về sau nếu không lấy chồng thì chẳng phải đứa nhỏ này chính là độc đinh của nhà họ Mạnh sao, không lo cho cháu mình thì cho cho ai.

Vì vậy khi Mạnh Tĩnh Nghiên hết thuốc gây mê tỉnh lại, đã thấy trước giường cha mẹ mình và Thành Trạm Vũ đứng ở trước giường. Cô rất muốn nhìn mặt cục cưng nhưng lại không thể đứng lên đi xem còn em bé lại đang nằm trong lồng kính, cho nên không khỏi thất vọng.

Thành Trạm Vũ là người đầu tiên phát hiện ra cô đã tỉnh, kích động nhào tới trước giường bệnh, quan tâm hỏi: Nghiên Nghiên, em làm sao vậy? Có khó chịu chỗ nào hay không? Có muốn bác sĩ đến khám không?

Hơn chín tháng không gặp mặt, mới vừa gặp lại, lại thấy Mạnh Tĩnh Nghiên bụng to vượt mặt, đã thế còn ôm bụng chạy như bay! Ôm đứa bé cùng chạy! Chuyện nguy hiểm nọ nối tiếp chuyện nguy hiểm kia, tình cảm giữa bọn họ chưa kịp phát triển thuận lợi thì đã vỡ nước ối, con nít không chịu cô đơn, muốn chui đi ra gặp mặt cha mẹ mình đây mà.

Rất nhiều việc ngoài ý muốn phát sinh, làm cho Thành Trạm Vũ lần đầu được làm cha vui mừng như điên.

A đúng rồi, quên nói, Mạnh Tĩnh Nghiên vừa sinh được một cô công chúa nhỏ, nặng hơn ba cân vô cùng khỏe mạnh. Tên thì vẫn chưa đặt vì cô muốn đợi bao giờ về nhà nhờ hai vị phụ huynh đặt cho cục cưng.

Ai ngờ Thành Trạm Vũ đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ kế hoạch vỡ tan tành. Xem ra khéo quá lại hóa thành vụng, lúc sinh con, Mạnh Tĩnh Nghiên quả thật rất sợ, chỉ muốn có người thân ở bên cạnh, có một bờ vai để dựa vào, một mình ở trong phòng sinh chẳng có cảm giác an toàn chút nào.

Cảm nhận sức lực trong người càng ngày càng yếu dần, Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng sợ, sợ lần này, bản thân sẽ giống như trước đây không vượt qua được cửa ải này, chết ở trên bàn mổ. Thật may trên đường gặp Thành Trạm Vũ, dựa vào sự tức giận với anh mà gắng gượng chống đỡ thuận lợi sinh cục cưng ra, đảo ngược lại số mệnh đen đủi.

Cho nên mới nói, sự ra đời của cục cưng không thể không kể đến công lao của Thành Trạm Vũ. Nhưng còn lâu cô mới nói với anh điều này! Hừ! Không để ý tới anh! Cho sốt ruột cho biết thân!

Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ nói chuyện với cha mẹ mình, không thèm quan tâm đến Thành Trạm Vũ khiến cho bạn học nào đó mới được thăng chức cha trẻ con đầu đổ đầy mồ hôi.

Hiện tại, kể cả có cầm gậy đuổi anh đi cũng không được..., tất cả những gì Mạc Băng dặn dò đều quăng hết ra sau đầu, người anh thích ở chỗ này, lại còn sinh con cho anh nữa. Hai mẹ con họ chính là hai người phụ nữ mà Thành Trạm Vũ yêu thương nhất, tất cả đều ở đây, có lý nào anh lại phải rời đi chứ?

Cha mẹ Mạnh không chắc con gái mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng bèn lựa chọn chính sách không thèm nhìn Thành Trạm Vũ, chỉ cười cười kể về cháu ngoại mới sinh đáng yêu ra sao, hoàn toàn xem người nào đó như không khí.

Vì muốn lấy lòng cha mẹ vợ tương lai, bạn học nào đó từ trước tới nay chưa từng cúi đầu lại vô cùng ngoan ngoãn đứng yên một bên gọt táo bồi bổ cho bà xã.

Nhớ năm đó, bạn học Thành Trạm Vũ của chúng ta cũng là một nhân vật phong vân ở thành phố A, hơn nữa ở trong trường với ngoại hình cao lớn anh tuấn đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mê mệt. Hiện tại thì nhìnxem, người ta ăn còn anh làm việc, người ta ngồi còn anh đứng, tuy nhiên lại vô cùng phục




/142