Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Chương 8 - Chương 1.8

/41


Trên đường đến sân bay, Thư Hoàn vẫn luôn âm thầm niệm Phật.

Cô không tin Phật nhưng tập trung làm một việc gì đó vào lúc tâm trạng hoảng loạn là cách có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.

Mãi đến khi máy bay đáp xuống Nhạc thành, cô mới bật máy, trong đó chỉ có một tin nhắn:

“Hoàn Hoàn, dì chờ cháu ở nhà.”

Cô bắt taxi ở ngay cửa sân bay, bấm vào số điện thoại đó lúc đã an vị trên hàng ghế sau.

Điện thoại do dì út bắt máy, giọng nói của dì có vẻ sợ hãi. Thư Hoàn lo lắng suốt quãng đường đi, bất ngờ nghe thấy tiếng nói của đối phương, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện nhưng không biết bản thân lúc này nên vui hay buồn nữa, cũng quên cả giận dữ, chỉ hạ giọng hỏi:

“Chú ấy vào hùa với dì gạt cháu à?!”

Dì út im lặng một lát:

“Hoàn Hoàn, không phải dì muốn kết hôn nên mới gọi cháu về đâu… Dì có chuyện muốn nói với cháu.”

Thư Hoàn dập máy luôn, taxi đã đỗ trước cửa tiểu khu. Nền đất của khu nhà cũ kỹ lồi lõm nhấp nhô, đèn cao áp cũng không sáng lắm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu meo meo của một con mèo lạc. Thư Hoàn vội bước xuống đứng dưới sân, quả nhiên tầng 4 vẫn sáng đèn. Cô hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong hiên.

Phòng khách sáng choang, dì út ngồi ngay cạnh bàn trà, nghe thấy tiếng động từ cửa liền lập tức đứng dậy.

Thư Hoàn điềm tĩnh nhìn dì, bộ quần áo dì đang mặc là bộ lần trước cô mua rồi mang về đây tặng dì.

Dì út không nhiều tuổi, mới hơn 30, dù đã qua độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời một người phụ nữ nhưng tuyệt đối không thể coi là già. Dì sở hữu làn da vừa trắng vừa mịn, nếu có thể chăm chút cách ăn mặc hơn một chút chắc chắn nhìn còn trẻ hơn tuổi thật. Nhưng dì không thích mua quần áo, lúc nào cũng chỉ mặc những bộ cực kỳ bình thường, chưa bao giờ đặt chân vào trung tâm mua sắm một lấy một cái áo, một năm bốn mùa cũng chỉ có mấy bộ như thế này.

- Không phải tháng nào cháu cũng gửi tiền cho dì sao!? – Thư Hoàn nói: - Bộ quần áo này đã mua từ lâu lắm rồi mà bây giờ dì vẫn mặc là thế nào?

Dì út nhìn bộ quần áo trên người bằng ánh mắt sợ sệt, lưỡng lự lên tiếng:

- Tiểu Hoàn, hôm nay… dì đã đi đăng ký với chú Lâm cháu rồi.

Thư Hoàn lạnh lùng cắt ngang:

- Chỉ vì thế mà dì gạt cháu lặn lội về tận đây?

Dì út đứng im tại chỗ, mặt xanh tái đến đáng sợ.

Thư Hoàn biết người đàn ông đó của dì, người không cao ráo, mặt mũi khó coi, chỉ là một công nhân kỹ thuật, quen dì út nhờ một lần đến sửa dây điện cho nhà này.

Thế mà dì út lại muốn cưới anh ta!

… Người đó không xứng với dì.

Sau khi biết chuyện, Thư Hoàn không chỉ một lần phản đối mà còn với thái độ rất quyết liệt.

Thế mà, người dì lúc nào cũng chiều theo ý cháu gái lần này lại không nghe lời Thư Hoàn.

Cô và dì út đã sống nương tựa vào nhau bao năm qua, đó là những ngày tháng chẳng lấy gì làm dư dả, dì út không có trình độ, cũng không được khỏe mạnh cho lắm nên chỉ làm nhân viên văn thư ở một công ty tư nhân nho nhỏ.

Dì chỉ hơn Thư Hoàn vài tuổi, vậy mà bao năm qua, dì một lòng một dạ tần tảo nuôi lớn cô, chưa bao giờ có một câu oán thán. Trong trí nhớ của Thư Hoàn, lần duy nhất hai người mâu thuẫn là sau khi cô thi đỗ đại học.

Cô nhất quyết đòi đi làm phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, đầu tiên dì út khuyên nhủ cô, nhưng khuyên không được, dì lo đến phát khóc.

Cô dằn lòng, nhẫn tâm nói ra lời trái với lương tâm:

- Cháu biết mẹ có để lại tiền cho cháu, dì không muốn đưa tiền cho cháu chứ gì?!!!

Khi đó dì út chỉ biết tròn mắt nhìn cô đầy ngỡ ngàng, môi run run, không thốt lên lời.

- Dì chỉ cần cho cháu tiền phẫu thuật thôi, còn lại cứ coi như tiền công mấy năm nay dì vất vả nuôi cháu.

Cuối cùng dì út vẫn đành cho cô số tiền ấy.

Nhưng Thư Hoàn không cho dì đi cùng mình, đến khi trở về, mặt cô đã không còn sưng húp như mấy hôm đầu nữa, hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Nhìn “gương mặt mới” của cô, dì út chẳng nói gì, nhưng Thư Hoàn biết chắc chắn dì lại đi khóc trộm.

Thư Hoàn cảm thấy dì út của mình quá yếu đuối, quá nhu nhược, nhưng như thế rất tốt, cô phải học đại học, cô phải đến thành phố Hoài, cô sẽ có một cuộc sống mới.

- Số tiền đó cháu sẽ trả dần cho dì mỗi tháng. – Lúc dì út tiễn cô ở sân bay, Thư Hoàn đã nói như vậy.

Sau đó, vì chuyện dì út có bạn trai mà cô không còn trở về đây với dì nữa.

- Ăn tạm trước đã, về muộn thế này chắc là trên máy bay cũng chẳng ăn uống gì đúng không? – Dì út bưng bát bánh tổ nóng hổi ra: - Giường của cháu đã chuẩn bị xong rồi, ăn xong thì đi ngủ cho khỏe.

Bánh tổ là món mà trước kia Thư Hoàn thích nhất, hồi cấp ba cô thường thức ôn bài đến rất muộn, dì út ngày nào cũng thức cùng cô, nấu cho cô một bát bánh tổ, chờ cô ngủ rồi dì mới đi ngủ. Nhưng bây giờ đến nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn, chỉ ngồi xuống, nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Mai cháu phải về rồi!

Dì út hít một hơi thật sâu, ngồi xuống trước mặt Thư Hoàn rồi nói khẽ:

- Mấy ngày nay dì đã đếm tiền rồi gửi vào thẻ, mật khẩu là ngày sinh của cháu, gồm cả số tiền năm xưa mẹ để lại cho cháu, cả tiền mỗi tháng cháu gửi cho dì trong suốt hai năm qua… Dì út không cần tháng nào cháu cũng gửi tiền cho dì, tiền mỗi tháng dì và Lâm Cường kiếm được cũng đủ cho dì và chú ấy chi tiêu rồi.

Dì đưa một chiếc phong bì cho Thư Hoàn, nét mặt vẫn sợ sệt như vậy.

Thư Hoàn nhận lấy rồi đưa mắt liếc nhìn, trên đó là các khoản chi mà dì đã dùng trong hai năm nay, bao gồm tiền mua nhà và đăng ký giấy tờ ở thành phố này, và cả số tiền cô đã tiêu trong việc phẫu thuật thẩm mỹ.

Dì út sợ sau khi kết hôn sẽ khó phân chia những thứ tài sản này chăng? Nên dì mới giao cho mình sớm như vậy?

Cô cười lạnh lùng, rồi mở giấy tờ nhà ra xem, tên chủ hộ là cô.

- Sao? Dì định dọn ra ngoài? – Thư Hoàn đặt xấp giấy lên mặt bàn, khóe môi hơi cong lên, rõ ràng trong lòng cô đang dậy sóng nhưng giọng nói lại hết sức điềm tĩnh.

- Không phải… - Dì út ngạc nhiên: - Suy cho cùng đây là nhà của cháu, dù cháu cho thuê cũng kiếm được một khoản, dì biết cháu vừa đi học vừa đi làm rất vất vả. Hơn nữa, Lâm Cường cũng có nhà…

- Mấy căn nhà lụp xụp ở quê dì cũng ở được ư? Dì út, dì đúng là người dễ tính quá đấy! – Thư Hoàn đứng phắt dậy: - Tùy dì, dì muốn ở với chú ấy thì cứ việc.

Có lẽ vì tối nay chưa ăn gì nên lúc đứng dậy Thư Hoàn thấy hơi choáng váng, cô toan về phòng thì nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của dì út vang lên phía sau.

- Hoàn Hoàn, mấy năm nay dì càng ngày càng không hiểu cháu đang nghĩ gì nữa. Chuyện quá khứ chúng ta hãy buông xuôi đi, cháu không thể cứ mãi đối xử với bản thân như thế… - Có vẻ dì muốn đi về phía cô, đang nói lại ngừng.

Thư Hoàn dừng bước, nhìn người phụ nữ với nét mặt đầy âu lo đang đứng trước mắt, bỗng nhiên cô không sao kiềm chế được phẫn nộ trào dâng từ đáy lòng.

Dì là người chăm sóc mình từ bé đến lớn, là người chứng kiến mình trưởng thành, sao dì có thể không hiểu mình như vậy?!

Trên đời này, bất cứ ai cũng có thể không hiểu mình, nhưng chỉ có dì là không được!

*

- Dì thì hiểu gì chứ! – Giọng cô cao vút: - Dì muốn lấy chồng thì cứ đi lấy chồng, việc của cháu không cần dì phải lo.

Rồi đóng cửa đánh “rầm” một tiếng. Căn phòng vẫn như xưa, trên tường còn dán thời gian biểu mà cô lập từ hồi học cấp ba. Thư Hoàn nằm trên giường, chăn thơm mùi nắng mới, mềm mại, ấm áp, thơm nức mùi nắng. Tắt đèn, trong căn phòng thân thuộc, cô nghe thấy tiếng thút thít bị kìm nén vọng vào từ ngoài phòng khách. Nhắm nghiền hai mắt, cô cố kiềm chế nỗi ân hận trào dâng trong lòng.

Trong không gian bị bao trùm bởi bóng tối này, không cần giả vờ ngụy trang, cô nghe thấy rất rõ suy nghĩ từ tận sâu thẳm đáy lòng mình.

Hễ ở trước mặt dì út, lúc nào mình cũng là một đứa trẻ ích kỷ.

Cô nói người đó không xứng với dì út, đó chẳng qua là vì cô không dám thừa nhận, lý do thực sự là cô không muốn phải chia sẻ dì út của mình với bất kỳ ai khác, vì thế, cô ra sức kiếm cớ phản đối chuyện họ ở bên nhau.

Thực ra cô chỉ là một đứa trẻ ích kỷ và ham hư vinh mà thôi.

Còn dì út – người lúc nào cũng bao dung cô, thậm chí còn là người từng cứu mạng cô, cuối cùng vẫn quyết định ở bên một người khác – không phải cô.

Sáng hôm sau, Thư Hoàn lặng lẽ thức dậy thì thấy có một tờ giấy nhỏ trên bàn.

“Hoàn Hoàn, bữa sáng ở trong nồi giữ ấm, ăn xong rồi hãy đi nhé.”

Thư Hoàn liếc mắt nhìn chiếc nồi hấp còn đang bốc hơi nghi ngút trong nhà bếp, cô không vào đó mà đi luôn.

Một chiếc ô tô cỡ nhỏ đang đỗ dưới sân nhà, người đàn ông trung tuổi dựa người vào cửa xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong hiên nhà.

Thư Hoàn dừng bước.

Lâm Cường sải bước đi về phía cô, dè dặt nói:

- Dì cháu bảo chú đến đưa cháu ra sân bay.

Thư Hoàn chẳng buồn liếc mắt nhìn anh ta, đang định đi qua thì đột nhiên chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, cô lại dừng bước, ngồi lên xe.

Lâm Cường do dự rất lâu mới cất tiếng nói:

- Thực ra dì út của cháu đã nói với chú rất nhiều lần, cháu không cần phải gửi tiền về hàng tháng đâu.

Thư Hoàn rời tầm mắt với vẻ mất kiên nhẫn:

- Đây là việc giữa dì ấy với tôi, không cần chú phải lo lắng.

Lâm Cường dừng lại với vẻ bối rối. Khi đối diện với cô bé này, lúc nào anh ta cũng cảm thấy áy náy và mất tự nhiên, như thể cưới dì cô bé là mình đã nợ cô bé vậy.

- Cháu nên thường xuyên về thăm dì, có gì cần giúp đỡ cứ đến tìm chú…

- Tìm chú? Chú có thể làm gì cho tôi nào?! – Thư Hoàn cười lạnh, chặn ngang lời Lâm Cường: - Sửa dây điện cho nhà tôi à?

Mặt Lâm Cường lập tức đỏ bừng, ngập ngừng nói:

- Chú biết trước nay cháu luôn cảm thấy chú không xứng với dì út của cháu, nhưng chú thực sự muốn đối xử tốt với dì cháu mà…

Thư Hoàn lại bật cười lạnh lùng, không muốn nói chuyện gì với anh ta nữa, cô nhét tai nghe vào tai.

Im lặng suốt quãng đường, mãi đến lúc trước khi xuống xe, Thư Hoàn mới đưa sổ tiết kiệm cho anh ta.

- Chú không nhận, chú không nhận đâu! – Lâm Cường vội vàng xua tay: - Chú cưới dì cháu không phải vì tiền mà chú thực sự yêu dì cháu mà…

Người đàn ông trung niên đó tỏ ra rất sợ sệt, như thể sợ cô sẽ nổi giận:

- Với lại, nếu chú mà nhận, dì cháu sẽ không vui, sẽ giận chú mất…

Thư Hoàn nhìn anh ta hồi lâu, lòng cô hơi xúc động nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói:

- Đây là tiền cho dì út, cứ coi như là tiền công mấy năm nay dì chăm sóc tôi.

Lúc máy bay bay lên cao, Thư Hoàn nhìn thành phố mà mình sắp rời xa, lòng cô biết rõ, con đường mình sắp phải đi còn rất dài, rất dài… Sau này, khi không còn dì út nữa, cô sẽ vững bước hơn.

Thư Hoàn nhắm mắt, cảm nhận sự choáng váng do hiện tượng mất trọng lực trong chốc lát. Lòng cô hiểu rằng, cô sẽ vững bước và kiên định hơn… không phải vì cô trở nên kiên cường hơn, mà vì những người bên cạnh đang lần lượt rời xa cô.

Cô vĩnh viễn chỉ có một mình mà thôi.

/41