Trọng Sinh Chi Đích Nữ Công Lược

Chương 10: Chân giả truy tra​

/17


“Đứa nhỏ này, chẳng phải người khác đã nói Tôn ma ma trượt chân sao, nó làm cái gì vậy chứ?” Phùng thị bất đắc dĩ nói, phá vỡ không gian tĩnh mịch, “Ngay cả loạn thần chi ngữ quái dị đều đem ra nói đùa, cũng thật kỳ quái. Chờ ngày mai giáo dưỡng ma ma đến đây, sẽ hảo hảo dạy nó, sửa cái tính tình kỳ quái kia.”

Thanh âm sao mà ôn nhu, tràn ngập sự bao dung cùng yêu thương. Nhưng cẩn thân nghe qua, sẽ phát hiện còn có sự hồi hộp xen lẫn việc mất tự nhiên.

Giang Tử Hưng nghe xong, cũng không trả lời, đứng lên nói: “Chuyện giáo dưỡng, giao cho ngươi. Ta công vụ bề bộn, không cần mọi chuyện đều báo với ta.” Nói xong, liền bỏ đi.

Phùng thị lặng im giây lát, há mồm như muốn gọi hắn ở lại, ánh mắt khẽ lay động, đến cuối cùng vẫn thu lại lời nói. Cười đứng dậy, cung tiễn nói: “Lão gia đi thong thả.” Chờ Giang Tử Hưng đã đi mất dạng, khuôn mặt liền trở nên âm lãnh, ngồi lại chỗ cũ, thanh âm lạnh lùng nói: “Gọi Tôn ma ma đến đây!”

Thị thật muốn xem, đến tột cùng là chuyện gì!

Không bao lâu, Tôn ma ma đã đến, hai bên má vẫn còn sưng đỏ, vừa thấy Phùng thị liền quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ nói: “Lão nô hổ thẹn với lời phu nhân phân phó.”

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Phùng thị trực tiếp hỏi, “Có phải xú nha đầu sử dụng quỷ kế gì không?”

Tôn ma ma sau khi nghe xong, trong lòng trở nên hồi hộp.

Người bên ngoài nghe không hiểu, nhưng bà đã hầu Phùng thị nhiều năm, mỗi một câu nói của Phùng thị, mỗi một chữ đều mang hàm ý, cả hai nghe được đều có thể phân biệt.”

Ý Phùng thị là “Có phải xú nha đầu kia sử dụng quỷ kế gì?” chứ không phải “Xú nha đầu kia đã sử dụng quỷ kế.” Có thể thấy được, Phùng thị cũng không biết được Giang Nhứ đang làm gì.

Với sự khôn khéo của Phùng thị, thật là hiếm thấy.

“Hồi bẩm phu nhân…” Tôn ma ma cúi đầu, dựa theo lời Giang Nhứ đã dạy cho bà, dùng giọng nói tựa như đang nghi ngờ hoặc không không xác định nói: “Lão nô đang ở Phù Dung viện, trên đường đi đột nhiên té nhào, như là… như là…”

Phùng thị gắt gao nhìn bà, tay phải nắm chặt tay vịn ghế: “Nói!”

“Như là…” Tôn ma ma thoáng rùng mình, ngẩng đầu nhìn Phùng thị, cắn răng nói: “Giống như bị người ôm lấy chân!”

Loại chuyện ma quỷ như vậy, Phùng thị sao có thể tin? Tôn ma ma trong lòng ngăn không được bùm bùm kinh hoàng.

Bà thật sự không muốn nói dối với Phùng thị. Nhưng Giang Nhứ lại nắm được bí mật nhiều năm trước của bà, hứa rằng sẽ không vạch trần. Bà, bà không thể không nghe theo.

Nhưng mà, Phùng thị lại e ngại lạm dụng uy quyền, Tôn ma ma khó khăn nén sự khẩn trương trong lòng xuống, bình bịch dập đầu nói: “Lão nô lớn tuổi, làm việc tất trách, phá hỏng kế hoạch của phu nhân, thỉnh phu nhân xử trí.”

Hơn nửa ngày, phía trên vẫn im ắng.

Tôn ma ma dần dần toát mồ hôi.

Tôn ma ma chẳng nhìn ra được điều gì, ánh mắt Phùng thị lấp đầy sự u ám. Tay phải nắm chặt tay vịn, dùng lực đến nổi các đốt ngón tay đều trắng bệch.

Thị không phải hoài nghi Tôn ma ma. Cai quản nhiều năm, Phùng thị biết rõ một đạo lý, hạ nhân trung thành trước tiên phải có điều kiện. Khi hấp dẫn đủ lớn thì việc phản bội chính là nước chảy thành sông.

Nhưng chuyện này, Phùng thị tin rằng Tôn ma ma không phản bội thị. Bởi vì, Tôn ma ma căn bản không biết sự việc kia.

Giang Nhứ càng không thể biết.

Phùng thị thật nghĩ không ra —— Giang Nhứ vì sao lại có thể nhìn thấy và nói chuyện cùng ca nhi? Ngay cả ngày ca nhi kia chết, quần áo mặc trên người đều nói không sai nửa phần. Tôn ma ma vì sao lại phối hợp cùng nàng?

Chẳng lẽ, trên đời này thật sự có quỷ!

Hay là việc về ca nhi kia bại lộ, hoặc Tôn ma ma cùng Giang Nhứ kia hợp tác lừa thị!

Ngóc tay Phùng thị gắt gao nắm tay vịn, ánh mắt âm u. Lời nói của xú nha đầu kia, Giang Tử Hưng cũng nghe thấy, lão gia liệu có tin là thật không?

“Phu nhân?” Tôn ma ma dè dặt lên tiếng.

Phùng thị giương mắt nhìn sang, chỉ thấy Tôn ma ma quỳ trên mặt đất, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía bọn nha hoàn, thản nhiên nói: “Đều đã chết hết sao? Để ma ma quỳ trên đất thế này?”

Tôn ma ma vội nói: “Không dám làm phiền các cô nương.” Tự mình hai tay chống đất đứng lên. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, do dự nói: “Phu nhân bảo ta mỉa mai nha đầu kia, lão nô đã dựa theo lời phu nhân nói, chẳng qua…”

Phùng thị ánh mắt chợp lóe: “Chẳng qua cái gì?"

“Chẳng qua còn chưa dùng đến.” Tôn ma ma nhíu mày nói, “Lão nô vừa nói, nàng liền lộ ra bộ dạng nước mắt lưng tròng. Nói nặng nhẹ, nàng liền khóc, làm sao kích nàng tức giận được.”

“Đồ vô dụng!” Thanh âm trong trẻo của nữ nhân truyền đến, chỉ thấy ở cửa, Giang Dư Đồng cất bước tiến vào, vẻ mặt khinh thường.

“Mặt ma ma làm sao? Bị người đánh à?” Đi đến gần, nhìn thấy khuôn mặt Tôn ma ma, Giang Dư Đồng hoài nghi hỏi.

Tôn ma ma vội vàng xua tay: “Đều do lão nô không cẩn thận, có mắt như không, đi đường vấp ngã vài lần.”

Bản thân Phùng thị một bụng xấu xa, lại không muốn… hỉ nữ nhi học theo. Ai dám ở trước mặt Giang Dư Đồng nói này nọ, thị sẽ thẳng tay trừng trị.

"Hừ, các ngươi cứ gạt ta đi." Giang Dư Đồng cũng đâu phải kẻ ngốc, chẳng qua ả không quan tâm đến mấy việc này. Đi đến bên cạnh ngồi xuống, Giang Dư Đồng bắt đầu trêu chọc anh vũ trong phòng Phùng thị.

Có Giang Dư Đồng ở đây, nhiều lời không tiện nói ra. Phùng thị nhìn vẻ mặt hổ thẹn của Tôn ma ma, ôn nhu cười cười: “Ma ma không cần để ý. Nếu nha đầu kia yếu đuối như vậy, trong lòng ta cũng yên tâm hơn nhiều.”

Đáy mắt tràn đầy khinh thường, so với Đào thị càng không đáng lợi dụng, sớm biết nàng nhát gan như vậy, sớm không nên làm những chuyện mờ ám này, khiến bản thân tanh hôi.

Nghĩ đến những lời Giang Nhứ đã nói trước mặt Giang Tử Hưng, thái độ không lộ chút sơ hở, ánh mắt lại càng thâm sâu.

“Thật chưa từng thấy qua loại người vô dụng như vậy!” Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn Phùng thị, trong đầu hiện lên nét mặt Giang Nhứ tự tiếu phi tiếu(cười như không cười) ở Phù Dung viện, không có chút sợ hãi, trái luông tâm nói: “Lão nô bất quá mới nói hai câu, còn chưa nói gì quá đáng, nàng ta liền khóc lóc nỉ non!”

Nghe đến đây, Phùng thị có chút buồn bực: “Nó từ nhỏ sống ở nơi đó, lẽ ra không ít người xem thường mới phải, sau mới nói hai câu đã không chịu được, dường như chưa từng chịu khổ?”

“Lão nô cũng cảm thấy kỳ quái.” Tôn ma ma nói,”Lúc quản sự trở về, nói là tận mắt thấy Dịch ma ma nhéo nàng, nàng cũng không rên một tiếng, vừa nhìn chính là chịu khổ đã quen. Lão nô giúp nàng thay y phục, cũng thấy xem tay nàng, chỉ toàn vết chai thô, chính xác từ lúc nhỏ đã có thói quen làm việc nặng.”

Phùng thị suy nghĩ giây lát: “Ma ma có nhớ lúc nó mới hạ kiệu không? Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lộ ra, hạ nhân đã nhìn nó chằm chằm. Tuy vừa ngu xuẩn vừa mắc cỡ, nhưng ánh mắt thoáng đảo qua, đã phong tinh vô hạn, ta thấy ngươi ghét bỏ nó không nhiều lắm, nhưng thương tiếc nó lại không ít.”

Giang Nhứ bình sinh đã quá tốt, không chỉ kế thừa mỹ mạo của Đào thị, hơn nữa hậu sinh khả uý. Khuôn mặt tròn, trắng như bột, ngũ quan tinh tế, không mấy người so sánh được.

“Hừ, xinh đẹp thì có ích gì?” Không đợi Tôn ma ma trả lời, Giang Dư Đồng đang ngắm anh vũ bên cạnh, khinh miệt nói: “Bộ dạng đó, bất quá cũng chỉ thay ta làm những việc ta không muốn, chẳng khác gì một con chó của Giang phủ.”

/17