Trọng Sinh Chi Đích Nữ Công Lược

Chương 3: Dụng thủ dã hành​

/17


Giang Nhứ mỗi ngày chỉ đạo Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy điều chế hương phấn. Chớp mắt, quá khứ đã là chuyện nửa tháng trước.

Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy đã có thể một mình điều chế một ít hương phấn qua các bước đơn giản, những bước phức tạp, mai sau luyện nhiều hơn một chút, nhất định không thành vấn đề.

Đêm nay, Giang Nhứ vừa ăn cơm xong, liền nhận được lời truyền của Dịch ma ma từ tiểu nha đầu: “Giang Nhứ tỷ tỷ, Dịch ma ma gọi người qua.”

“Hảo.” Giang Nhứ bảo Đào thị đi ngủ trước, bản thân choàng áo khoác, cùng tiểu nha đầu rời đi.

Dịch ma ma vẫn như cũ nằm cạnh cửa sổ trên chiếc giường tơ. Chẳng qua, hai ngón tay mang một cái bình thủy tinh lung linh tinh xảo, nhẹ nhàng đung đưa thưởng thức.

Bình thủy tinh bất quá chỉ lớn bằng quả hạch đào, bên trong lay động chất lỏng trong suốt màu lam nhạt. Thấy nàng đến, Dịch ma ma giương mắt nhìn qua: “Giao dịch của chúng ta, cần thay đổi một chút.”

Giang Nhứ lặng im một hồi, nghi hoặc nói: “Ý ma ma là?”

Dịch ma ma ý vị thâm trầm nhìn nàng một cái: “Ngươi xem bình thủy tinh này rất được? Thứ bên trong, lại có thể làm cho người ta thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, không quá ba ngày liền xuôi tay tây khứ."

Giang Nhứ ngẩn ra, lập tức trong đầu “oành” một tiếng, bỗng dưng nhớ lại một chuyện, thanh âm run rẩy nói: “Ma ma nói là…”

Dịch ma ma cười ngắn một tiếng, bộ dạng uể oải thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngón giữa đang nắm giữ bình thủy tinh, thanh âm vừa mỉa mai vừa lạnh lùng: “Ta trước đây cự tuyệt ngươi, cũng bởi mạng ngươi và mẫu thân đều không phải ta quản. Là công tử nhà chúng ta...Mới bảo ta ứng ngươi. Hiện giờ, bên kia cần thu lại mạng mẫu thân ngươi.”

Giang Nhứ, kìm nén tâm tư trong lòng lại một chút, cũng không còn để ý Dịch ma ma nói công tử gì, chỉ trong lòng xuất ra sự phẫn nộ tột cùng: “"Đôi cẩu nam nữ kia, tâm địa thật độc ác!"

Vốn dĩ Đào thị không phải do bệnh mà chết! Giang Nhứ sớm đã nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt tóe ra lửa giận. Nàng sớm nên nghĩ đến, Đào thị tuy rằng gầy yếu, nhưng vẫn khỏe mạnh, làm sao có thể nhiễm trọng bệnh? Tất cả đều do bọn họ!

Vừa nghĩ tới kiếp trước, nàng tìm được Thượng Thư phủ, chủ động dâng tới cửa cho bọn hắn làm trâu làm ngựa, cuối cùng lại bị tá ma giết lừa, rơi vào thân tử danh liệt… Từng trang, từng trang, từng sự kiện, nghĩ lại mà kinh!

Giang Nhứ giận đến phát run, thanh mâu sáng rỡ, bị lửa hận lấp đầy: “ "Cẩu nam nữ, không chết tử tế được!"

Nàng nhìn chằm chằm chiếc bình chất lỏng màu lam nhạt kia không chớp mắt, giọng nói theo kẽ răng rít ra: “Những năm gần đây bọn họ đã nhắm vào chúng ta?”

Giang nhứ không ngốc. Liên tưởng đến kiếp trước, tất cả đều minh bạch rồi.

Nàng từng nghĩ đến, Đào thị nữ tử phong trần, là bởi vì cùng Giang Tử Hưng có một đêm, không cẩn thận mang thai nàng, mới mặc kệ bỏ đi.

Mà nửa tháng trước, cùng Dịch ma ma làm giao dịch thì Dịch ma ma lại nói cho nàng biết, Đào thị là bị tống vào.

Bị đưa đến đây, đã là lúc Đào thị mang thai ba tháng. Người tống thị vào còn nói, nếu Đào thị sinh chính là bé trai thì bóp chết, nếu là bé gái, thì hai mẫu nữ cùng làm kỹ nữ.

Sau khi sinh hạ Giang Nhứ, Đào thị thà bóp chết Giang Nhứ, rồi tự sát theo, cũng không chịu lưu lạc kiếp phong trần. Dịch ma ma đem tin này truyền đi, bên kia còn nói, tuyệt đối không thể các nàng rời khỏi thanh lâu.

Giang Nhứ hận đến đỏ mắt, vậy mà nàng vẫn khờ dại, chờ đến khi đủ tiền cùng Đào thị chuộc thân, thì ra bên kia cho đến tận bây giờ vẫn không ngừng giám sát các nàng!

“Bên kia sẽ không bỏ qua cho các người.” Thanh âm lành lạnh của Dịch ma ma lại vang lên, “Ngươi tốt nhất nên nghĩ kỷ phải ứng phó như thế nào.”

Ở Giang Nhứ nhìn không ra điểm này, trong ánh mắt Dịch ma ma hiện lên một tia giảo hoạt(xảo quyệt).

Giang nhứ cắn cắn môi, cúi đầu xuống.

Giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, Giang Tử Hưng cùng Phùng thị sao lại đối xử với Đào thị như vậy! Đến tột cùng Đào thị đã làm cái gì, khiến bọn họ thống hận đến thế?

Hay là bọn họ vốn đã là loại người ngoan độc lãnh khốc? Ánh mắt lướt tới bình thủy tinh, đôi mắt Giang Nhứ chuyển lạnh.

“Mạng của nương ngươi, vẫn còn tùy ở ý ngươi.” Thấy Giang Nhứ trầm ngâm không nói, Dịch ma ma giọng điệu có chút cấp bách.

Giang Nhứ không chú ý, ngẩng đầu hỏi “Ma ma vừa nói, chúng ta phải thay đổi giao dịch, không biết phải đổi thành cái dạng gì?”

Dịch ma ma nghe như thế, nói vậy còn xoay chuyển được, quang mâu Giang Nhứ ngưng động, ngừng trước mặt Dịch ma ma.

Chỉ thấy Dịch ma ma nhếch môi một cái, đôi mắt to quyến rũ phong tình vạn chủng chuyển động, hướng về phía sau bình phong thoáng nhìn: “Chỉ cần ngươi hầu hạ một người, mạng của hai mẫu nữ ngươi, không ai có thể động được.”

Thanh âm bà hạ xuống, phòng trong truyền đến tiếng nam tử trầm trầm thở dốc.

Giang Nhứ sửng sốt một hồi, mặt lập tức biến sắc: “Ma ma, ta không bán thân!”

“Ma ma cũng không phải là bỏ đá xuống giếng*” Nhìn thấy Giang Nhứ đột nhiên đỏ mặt, Dịch ma ma nhếch môi, “Bên trong là công tử chúng ta, dám cùng người Thượng Thư phủ đối nghịch. Hầu hạ hắn cho tốt, mạng hai mẫu nữ ngươi…”

(*) bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.

Giang Nhứ nhất thời nhớ tới, Dịch ma ma đã nói qua, thả nàng cùng Đào thị tự do, không phải bà quyết định, mà là người đứng sau bà đáp ứng.

Trong lòng vừa giận vừa tức, rất nhanh nắm bắt được: “Trong lâu nhiều cô nương như vậy, ma ma vì sao lại chọn ta?”

“Bởi vì chỉ có ngươi là không tiết lộ mọi chuyện.” Dịch ma ma ngồi dậy ngay ngắn, đưa bình thủy tinh tới, “Ngươi có đi hay không?”

Giang Nhứ gắt gao nhìn chằm chằm bình thủy tinh, bỗng nhiên một phen túm lấy, nhét vào lòng: “Ta đi!”

Không phải chỉ hầu hạ người khác sao? Cùng lắm xem như bị chó cắn.

“Đợi một chút!” Dịch ma ma ở phía sau gọi đến.

Giang Nhứ dừng chân: “Ma ma còn gì phân phó?”

“Ngươi không thể cứ như vậy đi vào.” Dịch ma ma đi tới, “Nhắm mắt lại!”

Giang nhứ mấp máy môi, nhắm mắt lại.

Lập tức, một miếng cẩm đái che lên đôi mắt, tầm nhìn nhất thời rơi vào mảnh hắc ám.

Trong lòng dấy lên một cơn bất an, Giang Nhứ nhéo nhéo lòng bàn tay, nghe theo Dịch ma ma nói: “Đi theo ta.” Ngay sau đó, tay lại bị nắm, đi về phía trước.

Từng tiếng thở dốc như có như không của nam tử, ngày càng gần hơn, rơi vào tai Giang Nhứ, chỉ cảm thấy thâm sâu hổ thẹn.

Kiếp trước nàng tuy rằng gả cho Yến vương làm phi, lại nghĩ đến mẫu thủ hiếu, cũng không có viên phòng*. Không nghĩ tới...

(*)Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng.

Nam nhân cuối đầu thở dốc, đã vang đến bên tai. Nghĩ đến chuyện tiếp theo cần phát sinh, Giang Nhứ cắn chặt môi.

“Cạch!” Cửa phòng bị đóng lại, vì để cho Giang Nhứ nghe rõ, Dịch ma ma cố ý dùng lực.

Trong phòng không còn người ngoài, nghe bên tai tiếng thở dốc của nam nhân ngày càng dồn dập hơn, Giang Nhứ cắn môi, lấy hết dũng khí, nâng tay cởi áo mang.

“Đợi một chút!” Bên tai truyền đến thanh âm khàn và nhỏ của nam tử: “Ngươi làm gì?”

Giang Nhứ dừng một chút, nhẫn nhịn cơn xấu hổ và tức giận, giọng run run: “Cởi áo mang.”

“Ngươi cởi áo mang làm gì?” Thanh âm nam tử mang theo tức giận, hung hăng thở gấp một tiếng, nói: “Dùng tay, dùng tay hiểu không?”

Giang Nhứ ngẩn người: “‘dùng tay’ là thế nào?”

Không lâu sau nàng mới biết “dùng tay” là thế nào.

“Nếu dùng tay, sao ngươi không tự dùng tay mình?” Giang Nhứ tâm tư thay đổi, cố nén xấu hổ nói.

“Nếu ta có thể dùng tay, bảo Dịch ma ma gọi ngươi tới làm cái gì?”Giọng nói nam tử cơ hồ xen chút giận dữ.

Ngoài cửa, vài cái đầu theo ván cửa dời đi, đưa mắt nhìn nhau.

“Khó khăn lắm mới cho hắn cơ hội, hắn lại không biết quý trọng.”

“Vương gia chúng ta sao kỳ quặc đến thế? Sớm trúng ý người ta lại không chịu nói, mỗi ngày mong mỏi nằm úp sấp trên nóc nhà nhìn lén. Chúng ta cho hắn cơ hội, hắn lại lãng phí như vậy!”

“Ai, Vương gia của chúng ta có nổi khổ, oa nhi không có mẹ chính là cái gì cũng không hiểu…”

“Phi, hắn cũng biết lấy tay, còn nói là cái gì cũng không hiểu?”

“Ngô, bổn thần y có dược cần phải cải tiến, lấy tay giải quyết cũng không thể được.”

Trăng lên đến giữa trời, Giang Nhứ nâng cánh tay yếu ớt đau mỏi, vẻ mặt oán hận trở về.”

Đào thị vẫn chưa ngủ, đốt đèn đợi nàng.

“Nhứ nhi, ngươi làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ như vậy? Có phải nhiễm bệnh không?” Thấy Giang Nhứ mặt đỏ bừng quay về, Đào thị cả kinh nói.

“Không có việc gì.” Giang Nhứ trốn tránh ánh mắt nói: “Ở chỗ Dịch ma ma làm việc thôi.”

Đào thị nhất thời đau lòng nói: “Ngươi là một cô nương, Dịch ma ma có thể cho ngươi làm gì nặng nhọc, đừng có làm quá sức. Nếu mệt đến sắp chết, thì là chuyện nhỏ sao?” Đào thị thấy nàng nằm lỳ trên giường, đau lòng vuốt ve.

Nghe Đào thị quan tâm quở mắng, lòng Giang Nhứ cũng thấy ấm áp dễ chịu, chôn mặt trong chăn đệm, rầm rì lên tiếng.

Nhớ tới độc dược bị quăng một xó, ý xấu hổ dần dần tan hai phần. Khoản này là mua bán, cũng chỉ là lợi nhỏ.

Lại nghĩ đến lai lịch của độc dược, quang mâu đen nhánh thoáng chút trở nên âm u.

/17