Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 6: Sửa trị điêu nô

/114


Điêu nô = nô tài kiêu căng

“Nhị di nương không có ý kiến là tốt rồi.” Bên trong đôi mắt đen của Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia giảo hoạt, đem ánh mắt lạnh lùng nhìn từ đầu đến chân Trương ma ma nói, “Quy củ tướng quân phủ. Đích thứ có khác. Luận cấp bậc lễ nghĩa, Trương ma ma phải hướng ta hành lễ trước, Hương Lăng mới hướng Nhị di nương hành lễ, ta nói đúng không? !”

Trương ma ma nghe được ý trong lời của Lạc Khuynh Hoàng, nét mặt già nua lập tức trở nên trắng bệch, bà vừa rồi còn dương dương tự đắc, làm sao nghĩ họa thủy nhanh như vậy liền dẫn đến trên người bà! Bà đi theo Vương U Nhược xưa nay kiêu ngạo đã quen , làm sao còn chú ý lễ tiết này nọ. Sau này, Lạc Khuynh Hoàng bình thường cũng chưa từng so đo mấy thứ này! Nghĩ đến ba mươi đại bản kia, bà lập tức xin khoan dung nói, “Là lão nô sơ sót, mong nhị tiểu thư người lớn tâm lớn(*) bỏ qua!”

(*)Người lớn tâm lớn: gốc là Đại nhân có đại lượng

“Người lớn tâm lớn? !” Lạc Khuynh Hoàng hé ra tươi cười lặp lại, lộ ra một bộ dáng khó xử nói, “Nhưng mà mới vừa rồi Trương ma ma chính mình cũng nói, sự tình liên quan đến cấp bậc lễ nghĩa phủ Tướng quân, không thể qua loa a.”

Nét mặt già nua của Trương ma ma lại biến thành màu gan heo, nghẹn nửa ngày nghẹn đến không nổi một câu nào, hiện tại bà thực hận không thể đem miệng mình khâu lại,như thế nào vừa rồi bà lại nghĩ ra mấy chuyện này đâu! Bà đành phải đem ánh mắt hướng về phía Vương U Nhược.

Vương U Nhược tiếp thu ánh mắt cầu cứu của Trương ma ma, liền muốn mở miệng cầu tình. Kể đến bây giờ, Trương ma ma đa đi theo hầu hạ bên người bà đã hơn mười năm, có bao nhiêu tình cảm, nếu muốn nàng trơ mắt nhìn Trương ma ma lớn tuổi như vậy còn phải chĩu đòn đánh, bà thật sự không đành long. Thứ hai, Trương ma ma nếu bị đánh, chẳng phải là tạo uy phong cho Lạc Khuynh Hoàng, bà đang vất vả thành thành lập cho nó sao?!

“Khuynh Hoàng a, con cũng biết, Trương ma ma tuổi lớn, khả năng chịu không nổi ba mươi đại bản a. Ta xem, không bằng coi không có gì?” Vương U Nhược khó được khi nào đối Lạc Khuynh Hoàng lộ ra vẻ mặt ôn hoà, bình thường chỉ có thời điểm có mặt phụ thân Lạc Khuynh Hoàng – Lạc Nguyên, Vương U Nhược mới có thể đối với Lạc Khuynh Hoàng lộ ra vài phần hoà nhã.

Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Vương U Nhược một cái, khóe môi nở ra một chút cười lạnh, một chút cũng không lùi bước, “Mới vừa rồi nhị di nương cũng nói, vì quy củ tướng quân phủ, nhị di nương không có ý kiến. Như thế nào, nay sự tình đổi đến trên người Trương ma ma, nhị di nương liền xuất hiện ý không tình nguyện như thế?! Không phải nói nhị di nương làm việc luôn chí công vô tư, chẳng lẽ lại làm việc thiên vị như vậy?!”

Câu cuối nhấn mạnh một cách cố ý, đem lời nói Vương U Nhược toàn bộ đè xống. Nếu Vương U Nhược hiện tại cố ý che chở Trương ma ma, như vậy chắc chắn sẽ phải chịu tội danh hành sự bất công, dẫn đến lòng người nghi ngờ bà ta cố ý gây khó dễ Lạc Khuynh Hoàng.

Nhìn Vương U Nhược sắc mặt khó coi, lại nhìn sang Trương ma ma đang lần lần thay đổi màu sắc trên mặt, Lạc Khuynh Hoàng khóe môi cong lên một chút tươi cười, bất quá nàng vẫn lạnh nhạt nói: “Nếu nhị di nương không có ý kiến, vậy chiếu theo lời Trương ma ma vừa mới nói, ba mươi đại bản cứ như vậy đi. Thật ra tội danh mạo phạm đích nữ so với mạo phạm di nương có nặng hơn một chút, nhưng ta niệm tình Trương ma ma đã lớn tuổi, sẽ không tính toán so đo với bà ấy. Khuynh Hoàng thân mình có chút mệt, nhị di nương nếu không còn việc gì liền quay về đi.”

“Vậy Khuynh Hoàng nghỉ ngơi cho tốt!” Vương U Nhược oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Lạc Khuynh Hoàng nói những lời này cho mọi người thấy nàng trừng phạt Trương ma ma là đúng tội, lại ám phúng(*) bà cùng lắm chỉ là một di nương, không thể cùng Lạc Khuynh Hoàng đánh đồng.

(*) ám phúng = trào phúng ngầm

Thực tại đáng giận! Bà không tin không tìm được sai lầm của nó(Lạc Khuynh Hoàng)! Nhìn bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, Vương U Nhược thần sắc vặn vẹo, tức giận xoay người rời đi.

Vương U Nhược vừa đi, Hương Lăng lập tức khẩn cấp đứng lên chạy ra đóng cửa, giúp đỡ Lạc Khuynh Hoàng ngồi xuống ghế.

“Tiểu thư, người không sao chứ? Nhị di nương rõ ràng chính là cố ý chỉnh người mà, bệnh phong hàn của tiểu thư vừa mới đỡ hơn, giờ lại ngồi trước gió lâu như vậy, bệnh tái phát thì làm sao bậy giờ?!”

“Ta không sao. Bà ta bảo ta ngồi đón gió, ta trả lại cho bà ba mươi đại bản, không thiệt thòi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của Hương Lăng, không khỏi lấy tay xoa xoa đầu Hương Lăng đầu, cười nói.

Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lại lộ ra tươi cười, đôi mắt hiện lên một tia kính nể, nói, “Thật ra lúc nãy! Tiểu thư thật sự là lợi hại cực kỳ! Tiểu thư không nhìn thấy biểu tình nhị di nương, quả thực giống như đang nuốt một con ruồi! thật khiến lòng người sảng khoái!”

“Như vậy liền lợi hại ? ! Lợi hại còn ở phía sau.” biểu tình Lạc Khuynh Hoàng chứa ba phần hờ hững bảy phần bày mưu tính kế.

Nhìn bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, Hương Lăng chỉ cảm thấy nàng giống thần tiên cao cao tại thượng, không dính khói lửa nhân gian, hờ hững nắm trong tay sinh tử gian nhân. Hương Lăng không tự giác nói, “Nô tỳ cảm thấy, tiểu thư lần này tỉnh lại, tựa hồ trở nên không giống với trước kia.”

“Nha? Như thế nào không giống với trước kia?” Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt híp lại, nhìn Hương Lăng hỏi.

Con mắt Hương Lăng chuyển qua chuyển lại, làm như suy tư một phen, đáp, “Cụ thể thay đổi như thế nào, nô tỳ cũng không nói rõ được. Chính là cảm thấy tiểu thư đột nhiên trở nên hào quang bắn ra bốn phía !”

Hào quang bắn ra bốn phía? ! Lúc trước nàng được danh hiệu Cẩm quốc đệ nhất mỹ nhân, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nàng cũng nghĩ đến nàng hào quang bắn ra bốn phía . Nhưng mà, kết quả lại là như thế nào? !

“Tiểu thư làm sao vậy? Là nô tỳ nói sai nói sao?” Nhìn thấy danh hiệu Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên sầu lo , Hương Lăng không khỏi luống cuống nói.

“Không có.” Lạc Khuynh Hoàng thu liễm thần sắc, khôi phục lại thái độ bình tĩnh, thản nhiên đáp.

Hương Lăng chỉ cảm thấy tiểu thư bây giờ chẳng những trở nên cao quý tự nhiên, cũng trở nên bí hiểm. Ngay cả nàng cũng không rõ tiểu thư rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhìn cả người Lạc Khuynh Hoàng thần sắc thản nhiên, Hương Lăng nhãn châu(*) chuyển động, nói, “Qua vài ngày nữa lão gia cùng thiếu gia sẽ trở lại .”

(*)nhãn châu = tròng đen của con mắt, để từ Hán Việt cho hay

“Thật không? Phụ thân cùng ca ca sẽ về đến đây?” Lạc Khuynh Hoàng giọng điệu có chút kỳ quái hỏi.

Rốt cục cũng gặp được ca ca sao! Giống như đã qua một thế kỷ không có nhìn thấy ca ca. May mắn ca ca không có chết. Cũng rốt cục phải gặp phụ thân ? ! Phụ thân thương yêu nhất của nàng? !

Nàng lúc trước cũng là cho là như vậy, cho nên vì không cho phụ thân lo lắng, nàng thà rằng nhẫn nhịn chịu hết ủy khuất, lấy khuôn mặt tươi cười đối mặt phụ thân. Nhưng mà, nàng lại không biết, nguyên lai nàng chịu đựng những khi dễ này, phụ thân đều là ngầm đồng ý ! Nguyên lai phụ thân yêu nhất , là nhị di nương , mà không phải mẫu thân, mỹ nhân Cẩm quốc song xu(*) năm đó!

(*)song xu = giống nghĩa từ song sinh, ý nghĩa trong truyện: Cẩm quốc có tới 2 người mỹ nhân đệ nhất, mẫu thân của Lạc Khuynh Hoàng là một trong số đó

Đã về đến đây sao? ! Vừa vặn. Nàng có lẽ lâu rồi chưa từng nhìn thấy phụ thân tốt của nàng đâu!

“Khụ khụ” Lạc Khuynh Hoàng lại thấp giọng ho khan đứng lên, đôi mắt của nàng lướt qua một tia lãnh ý, phong hàn này, cũng không phải chỉ ba mươi đại bản là có thể triệt tiêu ! Nợ của nàng, chậm rãi đòi!

————–

Kim: vì cố gắng giữ tối đa nguyên bản nên nếu có chỗ nào khó hiểu mọi người góp ý hen

Tìm lỗi giùm Kim luôn nha. thank trước


/114

Thể loại