Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 7: Ăn cơm bá vương

/114


Edit : Tiếu Tiếu

Cây cối trong đình viện dần dần lộ ra mầm non, xa xa nhìn lại, không còn là một mảnh xám trắngxơ xác tiêu điều , mà nhiều hơn vài phần xanh tươi.

Lạc Khuynh Hoàng khoác một kiện áo choàng tuyết trắng , đứng ở cửa sổ. Thân ảnh thon gầy ở trong gió có vẻ phá lệ đơn bạc, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống. Nhưng nàng cứ như vậy yên tĩnh đứng , giống như có một cỗ lực lượng vô hình chống đỡ nàng, làm cho nàng kiên định như vậy.

Lông mi thật dài của nàng buông xuống, bên trong con ngươi đen thẫm tựa hồ chất chưa vô vàn thâm thúy. Ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra chút, một cơn gió đột ngột tiến vào,khiến nàng lại một trận ho khan.

“Tiểu thư, ngươi đang làm cái gì?” Hương Lăng vừa đi lấy ngọ thiện trở về nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đứng ở cửa sổ trúng gió, lập tức lo lắng chạy tới, đem cửa sổ đóng kín lần nữa , nói, “Đầu xuân gió rất lạnh, thân mình tiểu thư còn chưa tốt, sao có thể trúng gió như vậy ?”

“Không có việc gì. Ta đều có đúng mực.” Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng Hương Lăng, khóe môi nổi lên một chút ý cười ôn nhu, đối Hương Lăng nói, “Hương Lăng, ngươi yên tâm. Từ nay về sau, ta nhất định hảo hảo chiếu cố chính mình, cũng hảo hảo chiếu cố ngươi!”

“Tiểu thư có thể mau khỏe lại, nô tỳ cũng an tâm.” Hương Lăng nhìn hai má tái nhợt của Lạc Khuynh Hoàng , có chút lo lắng nói, “Đồ đạc trong phòng bếp bị Nhị di nương nắm giữ , biết rõ thân thể tiểu thư yếu đuối, cũng không chịu cấp cho tiểu thư chút đồ ăn bổ dưỡng .”

Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn một cái , cũng giống như ngày thường, vài món rau đơn giản, không khỏi nhíu mi . Ngày xưa Vương U Nhược tuy rằng đối đãi với nàng không tốt, nhưng là không dám khắt khe với nàng như thế. Chắc là bởi vì sự tình đánh Trươngma ma lần trước khiến trong lòng nàng sinh ra oán hận , cố ý ác chỉnh nàng, muốn cho nàng biết lợi hại?

Bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một tia dị sắc, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên khóe môi, cười nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta hôm nay liền đi ra ngoài ăn đi.”

“Đi ra ngoài ăn? !” Hương Lăng trừng lớn đôi mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung rõ ràng có vui sướng, nhưng là cũng ẩn ẩn có lo lắng, nàng ấp a ấp úng nói, “Nhưng là xưa nay Nhị di nương cắt xén ngân nguyệt của chúng ta , chúng ta căn bản không có dư thừa ngân lượng a.”

“Ta đều có biện pháp, ngươi theo ta đi ra ngoài là được.” hai con ngươi Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tia sáng , khóe môi tươi cười cũng có vẻ tự tin, khiến nàng nguyên bản vốn xinh đẹp lại càng phụ trợ thêm vẻ diễm lệ vô song .

Hương Lăng thấy Lạc Khuynh Hoàng nói như vậy, tự nhiên không hề hoài nghi. Vì thế liền cao hứng cười nói, “Thật tốt quá! Đáng tiếc Tử Nguyệt về nhà mẹ đẻ , lần này không có lộc ăn .”

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nổi lên một chút ý cười lạnh như băng. Về nhà mẹ đẻ ? ! Chỉ sợ là Lạc Khuynh Thành biết thân thể nàng yếu đuối cần người hầu hạ, mới cố ý sai Tử Nguyệt ly khai, hơn nữa Vương U Nhược khắt khe, khiến cho thân thể của nàng cứ như vậy bệnh càng đi xuống đi.

Hương Lăng chỉ lo vui vẻ, không có chú ý tới trên mặt Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe mà qua tia cười lạnh.

Lạc Khuynh Hoàng vẫn chưa thay nam trang, mà là mặc trang phục tiểu thư phủ đại tướng quân , nghênh ngang đến tửu lâu nổi danh nhất kinh thành , Phiêu Hương cư.

Lạc Khuynh Hoàng tiến vào tửu lâu, lập tức khiến bên trong tửu lâu một trận oanh động.

Người ở bên trong tửu lâu đều nghị luận đây là cô nươngnhà ai , lại xinh đẹp như thế. Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long *. Nhất nhăn mày cười đều có vô số cao quý cùng phong tình.

* Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long : theo nghĩa thì là nhanh nhẹn như chim nhạn đang kinh sợ, dịu dàng như rồng đang dạo chơi , nàng nào dịch nghĩa được câu này chỉ ta với >.<

“Vị cô nương này, mời vào bên trong .” Tiểu nhị nhìn thấy dung mạo Lạc Khuynh Hoàng thì sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại , lập tức ân cần chào đón .

Phiêu Hương cư là tửu lâu đệ nhất kinh thành , ngày thường có đủ quan to quý nhân lui tới. Ở trong này làm tiểu nhị , tự nhiên cũng có vài phần nhãn lực. Không luận về khí chất dung mạo của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cần nhìn quần áo trên người nàng , cũng không phải cô nương nhà bình thường có thể mặc .

Lạc Khuynh Hoàng hướng về phía tiểu nhị dịu dàng cười, dẫn Hương Lăng tự nhiên hào phóng tiêu sái tới cái bàn bên trong ngồi xuống. Thần thái trấn định tự nhiên, không vì tiếng nghị luận cùng chú ý xung quanh mà có phần không tự nhiên, khóe môi còn lộ tươi cười thản nhiên, làm cho người ta nhịn không được sinh ra ý muốn thân cận .

“Tiểu thư, đồ ăn ở Phiêu Hương cư này thực đáng quý đâu! Ngươi mang đủ bạc sao?” Hương Lăng nhìn một bàn thức ăn phong phú , không khỏi nhỏ giọng hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên gắp đồ ăn lên ăn, khóe môi hiện lên ý cười, bình tĩnh tự nhiên đáp, “Ta không mang theo bạc xuất môn.”

“A? !” Hương Lăng nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , lập tức cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng cũng không so đo với Hương Lăng , chính là thản nhiên liếc mắt nhìn chung quanh một cái, cười nói, “Ngươi trước ngồi xuống. Đừng để người khác chế giễu.”

Lúc này Hương Lăng mới phát hiện người chung quanh đều tò mò nhìn chằm chằm nàng xem, thế này mới ngượng ngùng ngồi xuống, đem thanh âm ép tới càng thấp, nói, “Vậy phải làm sao bây giờ? ! Nếu không hiện tại ta về phủ lấy đến?”

“Ngươi có biết một bàn đồ ăn này tốn bao nhiêu ngân lượng?” Lạc Khuynh Hoàng cười nhạt , tựa hồ tuyệt không kinh hoảng, hai mắt còn hàm chứa ý cười, nhìn về phía Hương Lăng.

Hương Lăng nhìn nhìn một bàn thức ăn, nuốt nuốt nước miếng, mới sợ hãi mở miệng nói, “Năm mươi? !”

“Năm mươi? !” Lạc Khuynh Hoàng mâu trung ý cười càng đậm, cười nói, “nhân hai lần cũng chưa chắc đủ.”

Hương Lăng nghe xong vươn tay che miệng lại , suýt nữa hoảng sợ kêu ra tiếng. Một trăm lượng? ! nguyệt ngân một năm của các nàng cũng không có một trăm lượng a! Hơn nữa còn chi phí ăn mặc bình thường, ngân lượng còn lại căn bản là không đủ trả tiền cơm , vậy phải làm sao bây giờ a!

Hương Lăng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, tay liều mạng nắm chặt quần áo, cơ hồ muốn đem quần áo đều xé nhỏ , cuối cùng nàng nâng lên đôi mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung lộ vẻ bất lực cùng lo lắng, “Tiểu thư, bạc của chúng ta không đủ a! Làm sao bây giờ? !”

“Ngươi cho rằng đâu?” Lạc Khuynh Hoàng không đáp mà hỏi lại, mâu trung tựa hồ có vài phần hưng trí.

Hương Lăng trong lòng gấp đến độ xoay quanh, thấy Lạc Khuynh Hoàng vẫn là một bộ dáng không chút hoang mang , nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng có biện pháp, bằng không cũng sẽ không bình tĩnh như vậy , vì thế liền vui vẻ nói, “Tiểu thư nhất định biết làm thế nào chứ? ! Mau nói cho Hương Lăng đi!”

Con ngươi đen thẫm của Lạc Khuynh Hoàng không có chút gợn sóng, ý cười trên khóe môi vẫn như trước không thay đổi, bình tĩnh phun ra bốn chữ, “Ăn cơm bá vương!”

Hương Lăng nghe xong, hai mắt trợn trừng, thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu đi.

Ai chẳng biết hộ về của Phiêu Hương cư người người đều là võ công cao cường. Tiểu thư cư nhiên nghĩ muốn ở trong này ăn cơm bá vương? ! Kia chẳng phải là tự tìm đường chết sao ? !


/114

Thể loại