Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 1: Trùng sinh

/145


“Thực sự là nguy a, tiểu thiếu gia sao lớn mật như thế, trong phủ vốn con nối dõi rất thưa thớt, Phương di nương thật vất vả mới mang thai lại xảy ra sự tình này, tiểu thiếu gia sao có thể… Sao có thể…”

“Ai tiểu thiếu gia cho tới nay đều là nam tôn duy nhất trong phủ, sợ là Phương di nương mang thai có nam tôn, trong lòng ghen tị đi, nghĩ đến không phải cố ý.”

“Ta không có!”

“Lão gia, ngươi cần phải làm chủ nô gia a, ô ô ô…”

“Đệ đệ thế nào lại có biểu tình muốn ăn thịt người, đệ đệ cũng đừng sợ, ngươi là cháu ruột duy nhất trong phủ, mặc dù Phương di nương có thể cũng mang thai nam tôn, nhưng rốt cuộc không có địa vị như ngươi, ngươi cũng đừng cùng Phương di nương tức giận, chọc tức phụ thân cùng tổ mẫu, để chính mình chịu khổ.”

“Ta không có, các ngươi nói láo, ta không có làm!”

“Tiểu thiếu gia chớ vội, di nương cũng biết tâm tình của ngươi, bất quá lão gia cùng lão phu nhân chắc chắn sẽ niệm ngươi là nam tôn duy nhất trong phủ sẽ tha thứ cho ngươi, mau tới xin lỗi hai vị a.”

“Ta không có, ta không có!”

“Lớn mật, làm sai còn không nhận sai, buồn cười, ta thực sự là nuôi đồ nghịch tử như ngươi, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!”

Đinh Tử bị một đám chỉ trích, tức giận, mắng lấy lại tinh thần , vốn định thanh minh mắt mang theo vài phần mê man, nàng không phải đang trong đội ngũ sao, đây là nơi nào?

Hí mắt ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người cao cao tại thượng ngồi ở trê bàn gỗ lim tương giả sơn sơn thủy, nam tử khoảng ba mươi, một thân gấm lục sẫm (xanh đen) trên có thêu tú lâm ám văn, thắt lưng màu đen có khắc văn, chân mang ủng cao ống màu đen. Ngũ quan anh tuấn, coi như là nam tử tuấn mỹ, lúc này đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng? Cùng người bên người?

Bên cạnh là một lão thái thái năm sáu chục tuổi mặc một thân lục y đẹp đẽ quý giá, trên đầu quấn tóc đơn giản, trên có cài một cây trâm hình tiên hạc, có vài viên hồng ngọc đính trên, thoạt nhìn rất có uy nghiêm, một đôi con ngươi âm trầm hướng nàng bắn qua.

Tầm mắt Đinh Tử quét về phía hai người bên người, trên phòng khách ngồi đầy người, vài phu nhân trang điểm xinh đẹp, bên cạnh có vài thiếu nữ còn trẻ tuổi trên mặt đều hiện lên lo lắng, chỉ là trong ánh mắt đều mang theo vui sướng khi người gặp họa, cùng với hung ác muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Cánh tay Đinh Tử mở ra, quỳ xuống đất ôm lấy đứa trẻ bên cạnh, tiểu nam hài tức giận toàn thân phát run, tiểu nam hài hé ra khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, lúc này tất cả đều là ủy khuất lệ ngân.

Đinh Tử cũng thừa dịp quan sát thời cơ, đem ký ức trong đầu rất nhanh sửa sang lại một chút.

Nam nhân ngồi bên trên là phụ thân của thân thể này, tên Đinh Bằng, Lễ bộ thị lang quan tứ phẩm, bên cạnh là Vương thị, mẹ đẻ Đinh Bằng, ngồi xung quanh là các di nương cùng thứ nữ trong phủ.

Đinh Tử cùng thân đệ, là bị oan uổng, nàng và đệ đệ Đinh Trí là con trai trưởng cùng đích nữ, mẫu thân là chính thất nhưng mất sớm.

Tình hình lúc này, lại nói trở lại một canh giờ trước, trong phủ hiện có ba vị di nương, Mã di nương nắm quyền, Phương di nương mang thai bốn tháng, Bạch di nương là thiếp thân nha hoàn của lão thái thái, lúc Đinh Bằng còn thành niên làm nha hoàn thông phòng, sinh một nữ nhi.

Gặp chuyện không may chính là Phương di nương có thai, Phương di nương gia cảnh bình thường, chẳng qua là trong nhà có bày gian hàng mà sống qua ngày, cùng Đinh Bằng kết thân đúng là trèo cao.

Thị lang phủ hiện có bốn nữ nhi một nhi tử, tiểu nữ nhi Đinh Ninh Nhi là con của Phương di nương, Thị lang phủ con nối dõi đơn bạc, Phương di nương hiện đang mang thei đứa con thứ hai, đương nhiên được hầu hạ thập phần cẩn thận.

Hôm nay Phương di nương ở trong phòng, trong lòng buồn bực liền muốn xuất viện ra ngoài một chút, mà hôm nay bởi vì tiểu thi sớm về, Đinh Trí vừa vặn gặp được Phương di nương tản bộ, hai người không biết làm sao liền phát sinh cãi vã, Đinh Trí liền đem Phương di nương đẩy ngã, mà Mã di nương cùng kỳ nữ Đinh Tĩnh trùng hợp đi ngang qua, liền làm nhân chứng.

Phương di nương ỷ vào có thai, vẫn khóc sướt mướt, đoàn người tìm đến lão phu nhân cùng lão gia Đinh Bằng, liền thẩm vấn Đinh Trí.

Đinh Tử thân là tỷ tỷ, mấy ngày hôm trước nhiễm phong hàn, nhưng mơ hồ nghe thấy thanh âm bọn nha hoàn lo lắng, xuống giường liền chạy tới, khi nghe đến chuyện đã xảy ra, vốn là thân thể không tốt nàng bị tức giận hỏa xông lên não, liền như thế ra đi.

Đinh Tử hiện tại mặc dù trùng tên trùng họ, nhưng lại là đại công chúa, nàng thuở nhỏ thông minh phi phàm, ba tuổi thông thạo văn, năm tuổi làm thơ, không chỉ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, võ công cũng không tầm thường. Kỳ phụ hoàng từng nói, nếu Đinh Tử là thân nam nhi, thiên hạ tất là vật trong bàn tay nàng.

Mà Đinh Tử sinh ra lại rất xinh đẹp, là đối tượng vô số hoàng thân quốc thích cầu thân, nhưng mà nàng lúc quốc gia gặp nạn, trên đường tuyển trạch hòa thân, lại vì quốc gia đối phương kiêng dè phái sát thủ ám sát bỏ mình.

Từ nhỏ trong thâm cung, Đinh Tử thấy được hoàng trạch nội đấu, so với phủ thị lang này càng nguy hiểm hơn nhiều, vì thế nàng ngay từ đầu liền biết Đinh Trí là bị oan uổng.

Hắn là nam tôn duy nhất thị lang phủ, liền đem tới hi vọng. Phương di nương lần này có thai, đương nhiên là nên vì hài nhi trong bụng mưu tính một phen.

Về phần Mã di nương kia thân là di nương, vẫn nắm quyền thị lang phủ, tự nhiên không thể để trưởng tử tồn tại, có hai người căn cứ chính xác, Đinh Bằng cùng Vương thị muốn vì thân tôn tử chưa ra đời làm chủ, tự nhiên phẫn nộ khó tiêu, chỉ cần bọn họ cả đời tức giận, tuy không thể đem Đinh Trí đuổi ra khỏi Thị lang phủ, cũng khẳng định không có được thương yêu ngày xưa.

Lúc này Phương di nương nếu sinh nam hài, Mã di nương nếu lại mang thai, các nàng chẳng phải càng thuận gió đẩy thuyền sao? Cho nên bọn họ nhất định phải hợp tác cùng tiến cùng lùi, bất luận sự thực thế nào, các nàng đều phải đồng nhất là Đinh Trí đố kị Phương di nương mang thai nam hài đẩy người, đưa Đinh Trí vào ngõ cụt vạn kiếp bất phục, mà Đinh Tử trưởng tỷ này, trưởng tỷ như mẹ không có dạy đệ tốt, không có mẹ đẻ vốn cũng không được sủng ái, cái này muốn để cho bọn họ dòng chính nhất mạch hoàn toàn không có lực xoay người.

Đinh Tử khóe miệng câu ra nụ cười lạnh, kế sách hay, hảo tâm kế, biết rõ Đinh Bằng cùng lão thái thái để ý nhất chính là con nối dõi Thị lang phủ, lần này tuyệt đối sẽ phạt không nhẹ, mà các nàng làm chứng, thật đúng là nhân chứng vật chứng câu toàn.

Bất quá nàng kiếp trước là đại công chúa tôn sư, có thể sống trong trường hợp đặc biệt cùng hoàng tử cùng học, há có thể bị những di nương kiến thức thiển cận này thiết kế?

Bất luận còn có bao nhiêu nghi hoặc, nàng bây giờ đã trọng sinh làm đích nữ của thị lang này, nàng cần thiết hảo mưu đồ tốt cho mình, vừa tới liền bị phạt, nàng há có thể không phản kháng, lại nói kia cũng không phải tính cách của nàng.

Tâm tư cấp tốc thay đổi, nhìn mấy di nương còn đang mọi cách chỉ trích, nàng chợt giương mắt nhìn Đinh Bằng cùng lão thái thái.

“Phương di nương nói là Trí nhi đẩy ngươi, nếu thật sự là như thế, Trí nhi là ngàn vạn không nên. Chỉ là ta lúc đó không có ở đó, mới vừa tiến đến các ngươi liền náo ầm ĩ cái không ngừng, một mình ta nghe một chữ cũng không nghe lọt, Phương di nương cùng người làm chứng là Mã di nương cùng muội muội, không ngại hãy lặp lại lần nữa. Có tổ mẫu cùng phụ thân ở đây, thực sự nếu Trí nhi không phải, ta tuyệt không có nửa điểm bảo hộ.” Thanh âm Đinh Tử nhẹ nhàng vang lên, bởi vì còn đang bệnh, trên mặt tái nhợt một mảnh, nói cũng nói hữu khí vô lực, chỉ là cặp mắt kia lại thanh minh phi thường, lời nàng nói ra cũng nói hợp tình hợp lý, Vương thị cùng Đinh Bằng liền tạm áp hỏa khí gật gật đầu.

Đinh Tử lại nhân cơ hội nhỏ giọng ở bên tai Đinh Trí nói: “Một hồi có hỏi, ngươi liền nói sự thật, còn lại tỷ tỷ xử lý.” Trong trí nhớ Đinh Tử, Đinh Trí là một đứa nhỏ thông minh lại rất chính trực, cho nên nàng thập phần tín nhiệm.

Đinh Trí khóc hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Đinh Tử, vươn tay nhỏ bé ngắn trắng nõn nắm thật chặt tay Đinh Tử, đôi môi cắn chặt, trong mắt một mảnh nghiêm túc cùng ẩn nhẫn, Đinh Tử nhìn thấy hết sức vui mừng, mới chín tuổi liền hiểu chuyện thông tuệ như thế, lấy ánh mắt của nàng, Đinh Trí này tương lai tất không phải vật trong ao…

/145