Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 83 - Chương 75

/112


Thế Tông nghe được lời này của An Cẩm Tú, liếc nhìn Hướng Viễn Thanh và Vinh Song đang đứng bên giường.

Hai vị thái y Vinh, Song vội vàng cúi thấp đầu, làm như không nghe thấy lời của An Cẩm Tú.

Thế Tông ôm An Cẩm Tú nói: Sau này ra ngoài nhớ đem theo thị vệ, người ở đây đều phải nghe lời nàng, nhớ kỹ lời của trẫm, bọn họ chỉ là nô tài, có việc gì thì phân phó cho bọn họ làm.

An Cẩm Tú ồ một tiếng.

Nha đầu này, Thế Tông nhẹ giọng nói: Trẫm dứt lời thì phải nói tuân chỉ, không phải ồ.

An Cẩm Tú đột nhiên cứng đờ, vội muốn ngồi thẳng dậy.

Bỏ đi, Thế Tông vẫn ôm lấy An Cẩm Tú không buông, nói: Trẫm cho phép nàng không cần nói tuân chỉ, trước mặt trẫm muốn nói gì thì nói đó.

Thiếp thân tuân chỉ.

Thế Tông lắc đầu, câu tuân chỉ này y chỉ nghe ra được sợ hãi, không nghe thấy được sự vui mừng, giống như là y vừa mới hạ một lệnh phạt tiểu nữ tử này vậy. Lời trẫm vừa nói nàng có hiểu hay không?

An Cẩm Tú có gì mà không hiểu? Nhưng cố làm ra vẻ khờ dại nói: Là thần thiếp tuân chỉ sao? Thiếp thân hiểu rồi.

Trẫm nói nàng là chủ tử, những người khác ở đây đều là nô tài, Thế Tông cũng tự cảm thấy được mình kỳ quái, tại sao trước mặt An Cẩm Tú y lại nhẫn nại đến vậy,cùng một câu nói, thế mà y còn có thể nói đi nói lại vài lần, Tuân chỉ gì đó, nàng không cần nhớ.

Thiếp thân tuân...

Không phải cái này, Thế Tông ngắt lời An Cẩm Tú: Vẫn không hiểu sao? Vậy trẫm nói lại một lần nữa cho nàng.

Đã biết rồi, An Cẩm Tú cũng không thể tỏ ra quá thiếu não trước mặt Thế Tông, chuyện gì cũng phải có mức độ, đã hai kiếp làm người, An Cẩm Tú hiểu rất rõ đạo lý này.

Biết rồi thì phải làm mới được, Thế Tông dạy An Cẩm Tú: Nàng phải học dáng vẻ của một chủ tử, nếu không sau này ở bên cạnh trẫm, nghĩ đến những nữ nhân trong hậu cung của mình, Thế Tông nhíu mày, hiện tại y không thể đưa An Cẩm Tú vào cung. Tiểu nữ tử này ở trong am ni cô, còn chưa có danh có phận, những nư nhân đó đã muốn động thủ rồi, nếu đây là trong cung, An Cẩm Tú có thể sống được mấy ngày?

Bên người thánh thượng thế nào? An Cẩm Tú hoàn toàn không hiểu được tâm tư của Thế Tông.

Nhìn mỹ nhân hồ đồ trong ngực, Thế Tông đột nhiên hỏi: Năm nay Cẩm Tú bao nhiêu tuổi?

An Cẩm Tú dường như không hiểu, nhưng vẫn thành thực đáp: Mười tám.

Nha đầu này nào đã mười tám tuổi? Qua tháng mười mới đủ mười tám kia, Nha đầu, Thế Tông nói với An Cẩm Tú: Trẫm có bốn công chúa, công chúa nhỏ nhất còn chưa gả, cũng tầm tuổi với nàng.

Bốn vị công chúa của Thế Tông, ba vị đều dùng để hòa thân, chỉ còn lại một công chúa phong hiệu là Vân Nghiên, cùng với nhị hoàng tử Bạch Thừa Lộ, ngũ hoàng tử Bạch Thừa Trạch, đều là do quý phi Thẩm thị sinh ra. Kiếp trước, sau khi Bạch Thừa Trạch thành hoàng đế, vị Vân Nghiên công chúa này đã gả cho thứ tử của đại tướng quân Dương Duệ, phong quang vô hạn.

Nàng không biết chuyện này? Thế Tông thấy An Cẩm Tú ngơ ngác, bèn hỏi.

An Cẩm Tú lắc đầu.

An phủ quả thật là đích thứ khác biệt, Thế Tông không quan tâm hai vị thái y Hướng, Vinh ở bên cạnh, nói với An Cẩm Tú. An Cẩm Nhan là thái tử phi, An Cẩm Tú lại không biết chút gì về chuyện của hoàng tộc, có thể nhìn ra khi còn chưa gả, ở An gia, tiểu nữ tử này đã bị bỏ mặc đến mức độ nào.

Chuyện của Vân Nghiên công chúa, An Cẩm Tú biết rất rõ ràng. Nàng ngơ ngác, chỉ bởi vì nàng nhớ ra rằng, vì giúp Bạch Thừa Trạch trở thành hoàng đế, vị công chúa lá ngọc cành vàng ấy đã cam tâm tình nguyện gả cho Dương Quân Thành - thử tử của Dương Duệ, vừa sinh ra đã tàn tật cả hai chân.Lúc này Bạch Thừa Trạch hẳn đã tính toán xong hôn sự của muội muội mình rồi. Nghĩ đến đây, An Cẩm Tú mỉm cười nói với Thế Tông: Thiếp thân mười tám tuổi đã héo tàn , công chúa là lá ngọc cành vàng, nhất định là so với thiếp thân...

Thế Tông che miệng An Cẩm Tú, nói: Chỉ cần trẫm muốn, nàng cũng là viên minh châu trên tay của trẫm.

An Cẩm Tú trợn to hai mắt, sau đó hốt hoảng cúi đầu. Lúc này, nàng nên bày ra vẻ


/112