Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 85 - Chương 77

/112


Nghe An Nguyên Chí đòi phóng hoả, trong nháy mắt Thượng Quan Dũng cũng bị lời nói của An Nguyên Chí làm dao động, chỉ cần họ xông loạn vào am ni cô là có cơ hội cứu An Cẩm Tú ra, nhưng Thượng Quan Dũng cuối cùng vẫn bình tĩnh hơn An Nguyên Chí nhiều. Phóng hoả đốt am ni cô, đừng nói họ chưa chắc có cơ hội cứu được An Cẩm Tú, chưa kể cứu An Cẩm Tú ra sau đó thì thế nào? Họ sao có thể thoát? Phóng hoả chỉ có thể phóng vào ban đêm, khi đó bốn phía xung quanh kinh thành đều đóng lại, họ không cách nào suốt đêm chạy ra khỏi thành, vừa qua đêm, Thế Tông chỉ cần hạ lệnh phong toả cửa thành thì họ liền trở thành cá trong chậu, khó tránh cái chết.

“Tỷ phu huynh nói gì đi chứ?” An Nguyên Chí một mình nói nửa ngày, Thượng Quan Dũng cũng không dòm ngó tới hắn, gấp gáp la lên: “Bây giờ trời đã sáng, chúng ta lập tức đi phóng hoả kẻo trễ.”

“Ta đã nói rồi, mọi việc cứ chờ đêm nay ta gặp tỷ đệ rồi nói sau.” Thượng Quan Dũng nói với An Nguyên Chí: “Đệ cho ta thêm thời gian một đêm đi.”

An Nguyên Chí nhìn Viên Nghĩa và Viên Uy, thấy hai người cũng tán đồng lời nói của Thượng Quan Dũng, tức giận: “Cứu tỷ ta ra sau đó hỏi tỷ ấy đã trải qua việc gì không phải cũng vậy sao? Việc gì phải chờ thêm cả một đêm kia chứ?”

Viên Nghĩa khuyên An Nguyên Chí: “Chúng ta hiện chưa biết mình đã đắc tội với ai, đối thủ không rõ, chúng ta cứu phu nhân ra tương lai sẽ thế nào? Không có manh mối, chúng ta làm sao thoát được.”

Bị Viên Nghĩa nói, An Nguyên Chí tức tối ngồi xuống đống bùn trên mặt đất: “Ta ở đây chờ!”

“Nguyên Chí.” Thượng Quan Dũng đối với cậu em vợ An Nguyên Chí này thật đúng là bất đắc dĩ.

“Tối nay huynh vào am ni cô cũng cần có người hỗ trợ chứ?”

An Nguyên Chí nói: “Bên ngoài am ni cô có Ngự lâm quân canh gác, tỷ phu đi vào bằng cách nào?”

Thượng Quan Dũng đáp: “Tự ta có cách.”

“Đệ vào với huynh.” An Nguyên Chí vội nói: “Đệ cũng muốn gặp tỷ tỷ.”

Lúc này Viên Nghĩa không nhịn được nữa, trong lòng hắn An Nguyên Chí vẫn luôn là một tiểu đại nhân, nhưng bây giờ hoàn toàn chính là một tiểu hài nhi, vẫn là người càn quấy. Viên Nghĩa nói với Thượng Quan Dũng: “Tướng quân, ngài trước đi tìm một chỗ nghỉ ngơi tí đi. Thiếu gia có ta và Viên Uy rồi.” Sau đó vươn tay sống chết kềm chặt An Nguyên Chí, không cho hắn nhúc nhích.

Thượng Quan Dũng gật đầu với Viên Nghĩa, quay người cất bước.

An Nguyên Chí thấy Thượng Quan Dũng đã rời khỏi, la hét với Viên Nghĩa: “Ngươi có ý gì?”

Viên Nghĩa thấy hình bóng Thượng Quan Dũng đã khuất mới nói với An Nguyên Chí: “Thiếu gia, lúc này trong lòng Thượng Quan tướng quân không hề dễ chịu, người cho ngài ấy yên tĩnh một lát đi.”

“Trong lòng huynh ấy không dễ chịu, ta dễ chịu sao?” An Nguyên Chí gào thét.

Nhìn thiếu niên trước mặt dáng người tiều tuỵ, Viên Nghĩa tất nhiên hiểu trong lòng An Nguyên Chí cũng không dễ chịu, buông lỏng bàn tay ấn bả vai An Nguyên Chí ra, Viên Nghĩa nói: “Bị cửa nát nhà tan thế này, trong lòng cả nhà chúng ta đều không dễ chịu. Thiếu gia, trước tiên người đợi Thượng Quan tướng quân tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng chỉ là một đêm mà thôi, chẳng lẽ người lại không đợi được hay sao?”

An Nguyên Chí nhìn Viên Nghĩa, đột nhiên cất tiếng: “Qua nay ngươi vẫn luôn ở một chỗ với tỷ phu ta à?”

Viên Nghĩa nói: “Phải.”

“Am ni cô đã xảy ra chuyện gì?” An Nguyên Chí hỏi.

Viên Nghĩa không chút ngập ngừng nói với An Nguyên Chí: “Ta thấy thánh thượng tới am ni cô.”

An Nguyên Chí nhảy dựng lên: “Thánh thượng?”

Viên Nghĩa nói: “Đúng, ta tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không sai. Hơn nữa Ngự lâm quân bị phái đến am ni cô bởi vì đêm qua Thượng Quan tướng quân xông vào am ni cô, làm kinh động thủ vệ nơi này.”

An Nguyên Chí chớp mắt: “Ngươi nói Ngự lâm quân không phải đến để giam giữ tỷ của ta mà là tới bảo hộ tỷ à?”

Viên Nghĩa trịnh trọng gật đầu.

An Nguyên Chí trừng mắt đứng trong mưa một lúc, đột nhiên trầm tư cẩn thận suy nghĩ, quay người đá một chân vào một tảng đá lớn bay xuống suối, mắng một câu: “Thiên sát.”

Viên Uy không ngẫm ra được lời của Viên Nghĩa: “Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”

Viên Nghĩa lắc đầu với Viên Uy: “Chúng ta không nên rời kinh.”

An Nguyên Chí sụp người xuống vũng nước bùn, hung hăng tát mạnh vào má mình hai cái: “Là ta sai!” Lẩm bẩm: “Con mẹ nó, là ta


/112