TRÙNG SINH TRINH THÁM SƯ

Chương 1: Bị Xa Lánh

/4


Chương 1. Bị Xa Lánh





      
       Chiều dần buông, ánh nắng dần tắt phía chân trời.
Y Linh thơ thẩn ngồi đây đã mấy ngày rồi. Cô đơn một mình không ai biết đến.
“Ha Ha....”  Một tiếng cười thê lương, đầy cô tịch.
Mười năm, đã gần mười năm, một thân một mình cô chênh vênh giữa dòng đời đen tối. Làm cái nghề mà thiên hạ phỉ nhổ. Làm gái!..
Ai lại muốn làm cái nghề này cơ chứ. Là một cô gái, ai không muốn có giấc mơ lọ lem? Nhưng... hoàn cảnh của cô làm cho cô không thể nào mơ ước được, làm cho cô không thể không dấn chân vào con đường ghê tởm kia.
     Mẹ cô bị bệnh tim bẩm sinh nên không thể làm việc nặng, cha thì bị bệnh khớp đau nhức liên miên. Còn đứa em gái nhỏ cũng bị bệnh tim di truyền từ mẹ. Trong nhà cứ luôn thiếu thốn tiền bạc. Mẹ cô vì vay tiền để trị bệnh cho em gái mà thiếu người ta rất nhiều tiền. Đến nỗi người ta đến nhà đòi đốt nhà bọn họ. Vậy nên...

Mặc dù ghê tởm, sợ hãi. Dù rằng cứ sau mỗi lần tiếp khách cô lại trốn một góc uống thuốc an thần thì cô vẫn gắng gượng mỉm cười mà làm cái nghề nhục nhã này.
Cô không oán trách, thật sự cô không có một chút nào oán trách. Có chăng là vui mừng, vui vì nhờ đồng tiền của mình mà cha mẹ và em gái có thể sống an ổn hơn. Vui vì dù mình làm cái nghề bẩn thỉu này nhưng mẹ và em gái vẫn không ghê tởm mình.
Những lần sợ hãi cứ nghĩ rằng không chống chọi qua nổi thì mẹ và em gái luôn quan tâm và an ủi. Vì vậy... gần mười năm đó cô vẫn có thể gắng gượng vượt qua.
“Ha ha ha ha....” Lại một tiếng cười nữa vang lên giữa màn đêm u tịch.
Đau quá! Trái tim cô đau quá!....
Mười năm, trong suốt mười năm cô vẫn giữ niềm tin vào gia đình, vào cha mẹ và em gái. Thế nhưng... Đến ngày trở về cô lại bàng hoàng vì niềm tin của mình đổ vỡ.
Mang theo ba lô về quê, mang theo tâm tình mừng rỡ vì bản thân đã thoát khỏi cái nơi nhơ nhuốc đó. Nhưng ai ngờ đến về đến nhà lại bắt gặp đôi mắt xa lạ của cha mẹ, cái nhíu mày đầy ghét bỏ của em gái.


Ngôi nhà lá lụp xụp mà mẹ than thở trong điện thoại không hề thấy, mà xuất hiện trước mặt cô là một ngôi nhà tường mới khang trang.
Gần mười năm, cô mỗi ngày phải cố gắng gượng để trôi qua, phải dùng đến thuốc an thần mới có thể ngủ được một giấc ngủ trọn vẹn. Vậy mà...  
Y Linh cười tỏ vẻ không sao, tự ép buộc mình phải tin lời mẹ nói rằng mẹ trúng số nên nhà cửa mới được như vậy.
Nhà có hai phòng ngủ, cha mẹ một phòng, em gái một phòng. Phòng em gái đẹp lắm. Màu hồng phấn. Trong phòng có rất nhiều gấu bông, một con so với một con càng mềm càng đẹp. Cái tủ nhỏ ở cuối chân giường có cái tivi màn hình phẳng giá gần chục triệu. Trong ngăn tủ có một cái laptop Apple, một cái điện thoại Iphone. Còn trong tủ quần áo của em gái thì có thật nhiều quần áo đẹp...
Phòng của cha mẹ thì cô không được thấy. Cửa bị khóa chặt! Cha cười ngượng ngùng giải thích.
"Mẹ con dạo này vậy đó, phòng luôn khóa. Y Nhã muốn vào mẹ con cũng không cho." Ba lại  im lặng vì cái liếc xéo của mẹ.
Mẹ cười không thân thiện:
"Trong phòng không có gì cả, chỉ có tủ quần áo và giường ngủ thôi, có gì lạ đâu mà xem!”


Cô cười gượng lắc đầu vờ không để ý, nhưng trong lòng tự hỏi - Cha, mẹ và em gái mà mình vẫn luôn nói chuyện qua điện thoại mấy năm nay đâu rồi?
Nhớ lại…

Giọng mẹ trong điện thoại vừa ấm áp vừa lo lắng.
"Con đã ăn chưa? Có khỏe không? Làm vừa thôi đừng để mệt sinh bệnh thì khổ"
"Tại sao con khóc? Con muốn trở về sao? Được rồi vậy về đi, tuy nhà mình nghèo, thiếu nợ, em con bệnh cần tiền uống thuốc nhưng không sao đâu, về với cha mẹ. Con ở xa đi làm mẹ rất đau lòng”
Giọng em gái nũng nịu ngọt ngào:
"Chị hai, chừng nào chị về thăm em, em nhớ chị hai lắm..."
Giọng cha ồn ồn đầy quan tâm:
"Con ráng giữ sức khỏe, làm ... khụ khụ (ho) ... khi nào có thời gian về thăm cha mẹ"
Tại sao bây giờ cô trở lại cha mẹ đã không còn giống như mình nghe thấy?
Cô tự an ủi mình, bởi vì cô xa nhà, xa cha mẹ nhiều năm rồi, dù là con cái cũng có phần xa lạ.  Nhưng...  dù tự nói với lòng như vậy, nhưng tại sao trong lòng vẫn còn khúc mắc quá?
Buổi tối ngủ cùng em gái. Khi đèn vừa tắt, em gái liền khó chịu khịt mũi ghét bỏ.
"Chị hai, chị nằm xích bên kia, đừng nằm gần em. Trên người chị có mùi thối khó chịu quá!".
Cô nghi hoặc ngẩng đầu kéo quần áo lên ngửi thử  "Đâu có mùi gì đâu, chị mới tắm mà?..."
Em gái liền hùng hổ hét lớn:  "Trên người chị có mùi hôi, chị làm sao biết được. Hàng ngày chị quen nghe mùi rồi, có thối chị cũng không biết" nói xong em gái liền “ô.. ô!”  khóc lớn tung mền chạy ra ngoài. Vừa chạy đi vừa tức tưởi nói vọng lại:
"Đó chị ngủ ở đây đi, phòng của em chị ở luôn đi. em đi!... em ra ngoài ngủ cho chị vừa lòng".
Có tiếng đồ rơi bên ngoài và tiếng “bịch! Bịch”  dậm chân đầy giận dữ của em gái.
Y Linh ngẩn người, cố gắng nén lại giọt nước muốn rơi trên khóe mắt. Kéo quần áo ngửi lại một lần nữa, chỉ có mùi xà bông giặt mà thôi. Trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ trên người của cô thật sự còn mùi khó nghe nào khác? Hay bởi vì...
Giọt nước trong suốt không kìm được mà lăn tròn khỏi mi mắt, thêm một giọt nữa rơi chồng lên rồi lăn nhanh xuống cằm rớt vào cái mền đang được vắt ngang đùi. Ngồi trên giường nệm mềm mại, Cô cảm thấy cơ thể này của mình đầy nhơ nhuốc. Tim như có bàn tay bóp chặt, nghẹn ngào đau.
Nhấc chân bước xuống giường, nâng tay lau sạch má. Vỗ vỗ hai cái, cô nhoẻn miệng cười. Đây là nụ cười mà mười năm nay mỗi lần tiếp khách cô đều dùng nó. Nụ cười này là cô đã tập nhiều lần, dùng để đối mặt với khách làng chơi, dùng để che dấu đau đớn và chua xót của mình. Không ngờ hiện tại ở trong gia đình của mình cô lại phải dùng đến nó.
Chậm rãi từng bước một bước ra ngoài phòng khách. Đèn đã được mở sáng trưng, em gái đang gục vào lòng mẹ khóc ngất, dáng vẻ giống như rất uất ức. Cha ngồi đối diện buông mắt thở dài.
“Mẹ!” cô gọi nhỏ.
Mẹ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt không che giấu tia chán ghét. Giọng mẹ lạnh lùng:  
"Con là chị lại chọc cho em khóc, con không biết em nó bệnh à? Chọc nó khóc như vậy lỡ bệnh tái phát thì làm sao?"
Em gái gục trong lòng mẹ “nức nở” mấy tiếng, mẹ lại lo lắng vuốt lưng em gái.
Cô cúi đầu nhỏ giọng nói “xin lỗi”, nhẹ nhàng bước lại ngồi cạnh em gái rồi nâng tay vuốt nhẹ lưng em. Bàn tay vừa chạm vào lưng nhỏ, em gái liền cựa mình hét lợn
"Đừng đụng vào em! em ghét bị chị đụng chạm, đùng đụng vào em!"
Mẹ nhanh chóng vẫy tay cô đẩy tay cô ra khỏi lưng em gái, ánh mắt không vui trừng cô. "Đừng đụng nó, em không thích con đụng chạm thì con đừng có đụng vào"
Em gái vẫn khóc ngất gục trong lòng mẹ.
Cô cụp mắt che giấu thứ gì đó đang đảo quanh trong mắt, cô cười gượng nói:
"Nếu em không thích vậy chị sẽ dọn ra phòng khách ngủ, có được hay không?"
Tiếng khóc của em gái nhỏ dần. Cha thì thở dài, Mẹ tỏ vẻ không vui.
"Phòng khách là phòng để tiếp khách. Con ngủ ở đây lỡ có khách lại thì sao? Hay là con ngủ phòng bếp đi. Ở đó rộng rãi lại có cái giường cũ hồi nhỏ con ngủ đấy. Mẹ biết con thích cái giường đó nên không bỏ nó. Vẫn giữ lại cho con. Con thấy sao?"
Tim như bị bóp nghẹt. Nụ cười nghề nghiệp lại được cô trưng ra. "Dạ, vậy con sẽ dọn ra đó ngủ. Nhã em có chịu không?"
Em gái ngẩng đầu khỏi lòng mẹ, đôi mắt đỏ hoe, cái mũi hồng hồng. Em gái nhìn cô chớp mắt: "Chị ngủ trong phòng em đi, em không để ý đâu"
Cô cười gượng giơ tay định vuốt tóc em gái, chợt nhớ... cuối cùng dừng lại ở không trung. Cô vờ bình thản rồi đứng lên nói:
"Để con đi dọn đồ ra ngoài cho em Nhã về phòng ngủ, cũng đã khuya rồi"
Mẹ không nhìn mà chỉ “ừ” một tiếng, chỉ là trong mắt mẹ có gì đó rất phức tạp.
Cô vẫn bình thản cười cười đi về phòng, nhanh nhẹn gom lại đồ dùng của mình chuẩn bị dọn ra ngoài. Lúc này cha từ ngoài cửa đi vào. Cha đứng đấy nhìn cô giọng nói có phần an ủi:
"Con đừng buồn em con, từ hồi nó bệnh nặng tới giờ tính tình liền hơi thất thường một chút. Mẹ con cũng vì lo cho em nên mới như vậy, con đừng nghĩ nhiều. Cha mẹ và em con đều thương con"
Cô cười với cha, nhỏ giọng đáp:
"Dạ con biết mà cha, con không để ý đâu. Thôi cha về phòng nghỉ đi cũng ít đồ mà con mang qua một chuyến là xong hà"
Cha gật đầu thở dài, còn muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng lại im lặng quay lưng đi ra ngoài.




(Haizzzz... Chương này buồn thật, Tự hỏi vì sao trên đời lại có cha mẹ bất công như vậy. Một người con, nếu như chán ghét cha mẹ của mình thì đối với cuộc sống cũng không còn tin ai, yêu ai được nữa. Ngay cả đấng sinh thành mà không yêu thương được, thì làm sao có thể tin vào những người khác đây?)


/4