TRÙNG SINH TRINH THÁM SƯ

Chương 2: Chết!

/4



Chương 2: Chết!





Ngồi trên giường trong phòng bếp.

Bên kia là tủ chén, bên kia là tủ đựng thức ăn. Một cái kệ, là kệ để gia vị bên kia… bên kia…

Phòng bếp không giống phòng kia….

Phòng kia được tô màu hồng phấn, có giường niệm mềm mại, có tủ quần áo có tủ để tivi. Còn có thật nhiều gấu bông.

Nhìn lại căn phòng bếp mình sẽ ở, phòng bếp tối tăm ẩm mốc, trong không khí còn lưu lại mùi thức ăn. Giường cũ đung đưa, chỉ cần trở nhẹ mình đã nghe âm thanh “kẽo kẹt!”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống môi. Cô dù không sạch sẽ, ( ý nói làm nghề không sạch sẽ) nhưng dù sao cũng là một cô gái, cũng có ham muốn những thứ tốt đẹp đáng yêu. Và hơn ai hết, cô rất cần tình yêu thương của người thân.

Nhưng… Thực tế dường như không phải vậy.

Đau lòng quá, có vẻ như xa lạ. Cha… mẹ… và em gái. Mọi người làm cho cô có cảm giác rằng mình là người thừa thãi trong ngôi nhà này. Giống như là một gánh nặng phiền phức.

Lắc nhẹ đầu… Không đâu! Có lẽ bởi vì cô xa nhà nhều năm, không cận kề bên cha mẹ nên cả nhà tạm thời chưa quen vì sự có mặt của cô. Từ từ sẽ quen thôi, từ từ em gái sẽ thân với mình.

Tự an ủi mình như vậy, tự lừa mình như vậy, rồi… cô cố cười một cái.

Ở cửa lối ra vào phòng bếp, trong bóng tối mờ mịt có một người đàn ông đứng nhìn về phía cô. Rồi ông thở dài sau đó xoay người rời khỏi.

———

Thời gian trôi qua, về nhà gần một tháng. Ngày nào cô cũng lập đi lập lại tự an ủi mình. Nhưng… dường như càng ngày không khí trong nhà càng ngột ngạt.

Ngày thêm một ngày…

Không khí trong gia đình có phần nghiêm trọng hơn. Đến một ngày…

Hôm nay là ngày bạn trai em gái ghé chơi.

Sáng sớm, em gái lục tung tủ đồ của mình, căn phòng bình thường không cho cô vào hôm nay được mở rộng cửa. Y Nhã thử vài bộ trang phục, cuối cùng chọn một cái váy màu trắng, cái áo màu hồng. Gương mặt trang điểm nhẹ, mái tóc dài buông nhẹ xuống vai. Y Nhã xoay một vòng trước gương rồi quay sang hỏi cô:
“Chị thấy em mặc như vầy có đẹp không?”

Cô cười, mắt đầy hâm mộ nhìn em gái. Cô bé trông tinh khiết như pha lê vậy, sạch sẽ không một tia tạp bẩn.

“Đẹp!, em mặt cái gì trông cũng xinh đẹp hết”

Em gái híp mắt cười, nhún nhảy xoay mình trước gương.

Ngôi nhà bình thường được bàn tay khéo léo của em gái sắp xếp vốn luôn sáng sủa đẹp đẽ, hôm nay em gái tốn nhều tâm tư hơn sắp xếp lại một lần.

Mười giờ rưỡi. Bạn trai em gái đến. Cô bị sai vào bếp mang nước ra. Lúc đó cha mẹ và em gái ánh mắt nhìn cô có cái gì đó rất lạ.

“Dạ thưa hai bác cháu mới đến, đây là chút ít quà biếu hai bác lấy thảo…”

Giọng nói xa lạ mà quen thuộc của một chàng trai vang lên ngoài phòng khách. Tay cô đang bưng mâm nước run lên. Đợi nhìn thấy bạn trai em gái, chủ nhân giọng nói vừa rồi là ai thì cô bàng hoàng, mâm nước trên tay rơi xuống đất “xoãng!” một tiếng. Mọi người quay lại nhìn cô.

Chàng trai nhìn cô đầy ngạc nhiên, có chút lúng túng rồi vờ như không biết mở miệng hỏi:

“Nhã, người này là ai?. Người giúp việc mới mà em đã nói với anh?” Cha mẹ và em gái liếc nhìn cô rồi có chút khó xử.

Cô sững người, cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi buông mắt nhàn nhạt nói:

“Đúng vậy, tôi là người giúp việc ở đây!”

Cha nhìn cô trong mắt lóe lên đau lòng. Mẹ thì có chút bất ngờ rồi thờ ơ cười gượng. Em gái thoáng ngạc nhiên sau đó vờ như không có việc gì mà nhẹ nhàng ngồi xuống nhặt mãnh vỡ của mấy cái ly nước cô vừa đánh rơi. Chợt em gái “A!” một tiếng. Một mãnh vở cắt vào ngón tay trắng miềm xinh xắn, vài giọt máu đỏ tươi chảy ra.

Mẹ nhìn thấy thì hốt hoảng ngồi xuống cầm lấy ngón tay đang chảy máu của em gái lên, la hét kêu ba chạy đi lấy bông băng băng bó. Trong mắt mẹ đầy đau lòng, mẹ vỗ lưng em gái giọng đầy an ủi. Sau đó… ánh mắt mẹ trừng qua cô.

“Cô làm cái gì vậy? Tay chân vụng về, cầm mâm nước thôi mà cũng không xong. Đã vậy còn không mau dọn dẹp. Cô để Nhã nó dọn cho làm nó đứt tay rồi! Cô vừa lòng?” Xong mẹ càng lớn tiếng “Còn dòm cái gì, còn không mau dọn sạch miễn đi!”

Cô im lặng, cúi gầm mặt cố che giấu hơi sương trên mắt. Hai tay run run gấp gáp thu dọn mãnh vỡ. Bởi vì tay run không kìm được nên khi ngón tay đụng vào mãnh vỡ thì bị sự bén nhọn của mãnh vỡ đâm vào. Rất nhanh giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất.

Nhìn giọt máu trên đất tự dưng trong lòng cô có chút chờ mong. Chờ giọng mẹ lo lắng an ủi giống khi nãy đã làm với em gái. Sẽ cầm tay cô hốt hoảng gọi cha đi lấy bông băng.
Trong lòng chờ mong, ánh mắt lén nhìn lên xem mẹ thế nào, nhưng…

Mẹ chỉ chú ý lo lắng cho em gái, đôi mắt vô tình nhìn thấy tay cô bị chảy máu thì không kiên nhẫn mắng:

“Sao cô không lấy chổi quét gom lại rồi lấy đồ hốt vô. Lấy tay lượm làm gì đễ bị cắt chảy máu như vậy? Nhìn mất vệ sinh!”

Cô giật mình, ánh mắt không thể tin nhìn mẹ. Trong lòng có gì đó như nứt ra vỡ nát.

Nhắm mắt… diễn trò thôi… Đúng vậy, là diễn trò cho khách xem thôi. Ngẩng đầu nhìn người khách có gương mặt quen thuộc này. Hắn ta cũng đang nhìn cô, trong mắt chứa đầy phức tạp.

Cha từ trong phòng lấy thuốc đi ra nhìn thấy cô bị như vậy liền vội vàng lấy chổi giúp cô quét dọn. Cha trầm giọng không vui.

“Con không khỏe thì đi vào nghỉ đi, ở ngoài này để …khụ khụ (giả vờ ho) để ta làm được rồi”

Y Nhã thấy cha khom người gom mảnh vỡ thì vội vàng hô lớn, giọng lo lắng.

“Ba! ba cẩn thận. Đó là máu của chị… Chị Linh đó. Ba đừng đụng vào”

“Ầm!” một tiếng, trái tim giống như bị nghiền nát đau đớn. Đau quá!… thật sự đau quá. Ý gì đây?… Là đang sợ?
Sợ máu của cô sẽ có căn bệnh thế kỷ lây cho họ? là như vậy sao?.

Cô hiểu rồi, chính là như vậy, họ kỳ thị cô, ghê tởm cô. Thật là làm khó cho họ quá, một tháng này họ đã sợ hãi nhiều như vậy. Vậy mà… vậy mà cô lại nghĩ rằng bởi vì họ chưa quen với sự có mặt của cô nên cả nhà mới đối với cô như vậy.

Gia đình… cha, mẹ, em gái. Nơi cho cô động lực vượt qua gần mười năm ở nơi dơ bẩn. Nơi mà cô không ngần ngại mà bỏ đi lòng từ trọng, tự tôn của người con gái để kiếm tiền cho họ. Giờ thì họ lại đối xử với cô như vậy?…

Cô thẫn thờ nhìn em gái, rồi nhìn mẹ. Mẹ đang liếc xéo cô và lo lắng nhìn cha. Còn cha, cha chỉ cười trừ với mẹ rồi vờ không có việc gì gượng cười với cô.

Lòng lạnh quá. Cô gắng bình tĩnh đứng lên, hít sâu một cái, mặt không biểu cảm, chỉ có chăng thì đó là nụ cười nghề nghiệp. Dành lấy chổi trong tay của cha, cô nhanh chóng quét miếng ly vỡ gom lại. Xong xui cô quay đầu chào mọi người rồi trở vô bếp.

……………………

“Cô chết… cha mẹ liệu có suy nghĩ lại mà đau lòng?”

Trong lúc tuyệt vọng chợt cô có ý nghĩ như vậy, và… cô đã làm như vậy. Hai chai thuốc ngủ 50 viên đủ để chấm dứt sự sống, chấm dứt cuộc đời này.

Sống một đời, đau khổ tinh thần, đau đớn thể xác.

…..

Cô nhìn thấy mình được đặt trong cái quan tài củ kỹ và bị chôn xuống đất. Ngày đám tang của cô chỉ có cha và mẹ, cùng với mấy tên giang hồ bặm trợn khiêng quan tài. Không có trống kèn, không có khóc than.

Trước mộ của cô, đôi mắt cha có chút không đành lòng, còn mẹ thì thở phào nhẹ nhõm. Em gái không chút phản ứng, chỉ lơ mắt nhìn một cái rồi quay lưng bước đi.

Mạng sống của cô kết thúc trong im lặng như vậy, không có ai khác ngoài ba người thân, mà ba người thân đó lại không nhỏ ra một giọt nước mắt nào rơi trên bia mộ.

Cô tự hỏi, có phải cô sống quá vô dụng rồi?
…..

Ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tối đen rồi. Thân xác của cô nằm sâu dưới lòng đất kia giờ đã lạnh tanh. Chậm chạp đứng lên, theo thói quen muốn phủi bụi bẩn trên người, nhưng tay lại chơi vơi trong mông lung. Chợt nhớ ra rằng mình chỉ là một linh hồn, linh hồn trong suốt.

Phức tạp nhìn ngôi mộ đơn sơ của mình, lòng cô lạnh lẽo. Cô đã chết rồi, đã thực sự chết rồi. Chết bằng một một lọ thuốc ngủ 50 viên.


/4