TRÙNG SINH TRINH THÁM SƯ

Chương 3: Bị Sét Đánh Trúng, Trùng Sinh

/4


Chương 3: Bị Sét Đánh Trúng, Trùng Sinh





“A..ha ha ha.. ư hu hu hu….”

Trong màn đêm, tiếng cười đầy thê lương vang lên làm cho những người vô tình đi ngang qua khu đó phải rùng mình sợ hãi. Bên ngôi mộ, cái bóng trong suốt đã phủ đầy hơi sương, từng ngọn gió thổi qua mang theo một cổ lạnh lẽo từ xương cốt.

Thời gian lặng lẽ trôi, màn đêm u tịch cũng dần được chiếu sáng bởi ánh mặt trời đang nhô lên phía dưới ngọn cây.

Linh hồn của Y Linh vẫn ngồi bất động bên ngôi mộ của mình. Từng tia nắng sáng chiếu vào xuyên qua linh thể, Y Linh cảm giác một cổ đau đớn giống như bị xé rách. Trong thần trí cô hiểu được cần phải tránh đi ánh sáng từ mặt trời này. Nhưng mà cô lại vẫn cứ ngồi lì bất động. Mặc cho ánh sáng làm bản thân khó chịu.

Ngày qua ngày, sáng sớm rồi tới đêm tối. Y Linh vẫn kiên trì ngồi trước mộ của mình. Linh hồn của cô đã dần bị sói mòn, ban đầu chỉ là một phần nhỏ, nhưng mỗi một ngày trôi qua, linh hồn của cô dần dần tan chảy.

Y Linh cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt, nóng bức đến lợi hại. Mỗi một giây một phút trôi qua, nó lại càng thêm đau đớn. Loại đau đớn này không giống như đau đớn của thể xác, cũng không giống đau đớn ở tâm hồn. Mà nó giống như một thứ gì đó cắn xé, cấu véo. Nó đau tận tâm khảm.

Ngày thứ 49 sau khi Y Linh chết, Ông mặt trời càng toả ra nóng bức. Khi ánh nắng chiếu thẳng từ phía trên đầu, (ý nói 12h trưa á). Bỗng dưng bầu trời đang nắng gắt lúc này lại bổ ngay xuống một tia sét. Nó đánh thẳng xuống ngôi mộ của Y Linh, cũng bổ xuống linh hồn của cô.

Khi tia sét vừa xuống, trên môi vốn ảm đạm của Y Linh bỗng nhiên nhếch lên. Cô đã thông suốt, cô đã thông suốt rồi. Nhưng cô không hối hận. Chỉ là, nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ không ngu ngốc lựa chọn cách hi sinh. Bởi vì, nếu một người thật tâm yêu thương mình thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận việc mình hi sinh vì họ. Còn ngược lại…

……..

Ngày 7 tháng 7 năm 2004.

Trong căn nhà lá sơ xài ở ấp AB xã Mỹ Hội. Trên chiếc giường cũ quen thuộc, Y Linh run rẩy mi từ từ mở mắt.

Trước mặt cô lúc này là gương mặt ủ dột của một người đàn ông. Xa lạ mà quen thuộc. Người này rất giống cha của mình hồi còn trẻ, Y Linh ảm đạm nghĩ…

“Con tỉnh rồi? hiện tại có thấy đỡ hơn chưa?” Người đàn ông thấy Y Linh mở mắt liền thở phào hỏi.

Y Linh biến sắc nhìn mặt người đàn ông trước mặt mình. “Chú…. Chú có thể nhìn thấy cháu?”

Người đàn ông nghe cách xưng hô của Y Linh thì cau mày “Y Linh, con nói nhăn nói cuội gì vậy? Lại gọi ba bằng chú? Hay là bị sốt tới hỏng đầu rồi?”

Y Linh ngơ ngác. Người này gọi cô là Y Linh? Người này xưng ba với cô? Có phải ông ta nhận lầm người không? Cô nhưng đã hai mươi tám tuổi, còn người đàn ông đối diện này, nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi.

Nhưng người này quả thật rất giống cha mình. Y Linh cười ảm đạm. Cô chắc đang mơ đi. Nhưng…. Linh hồn cũng có giấc mơ sao? Mà… con người có thể nhìn thấy linh hồn?

“Y Linh, con làm sao? Hay là thật sự bị sốt tới hỏng đầu rồi?” Giọng người đàn ông căng thẳng.

Y Linh nhẹ lắc đầu, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, không phải cô chết rồi sao? “A…” Cô nhớ rồi, cô bị sét đánh trúng, sau đó…. sau đó thì sao?

Y Linh chết trân, cô cảm giác được tay mình đang chạm vào cái gì đó, cô… lại có thể chạm vào đồ vật? Tay… cô có thể nhìn thấy được bàn tay của mình? Quan trọng là nó ấm áp, nó có sự sống!

Y Linh ngồi bật dậy, cô đảo mắt nhìn một vòng, sau cùng, ánh mắt chuyển đến người đàn ông trước mặt của mình. “Con còn chưa chết sao?” Y Linh mấp máy môi hỏi.

Người đàn ông nghi hoặc nhìn chòng chọc Y Linh.

“Linh, con nói cái gì vậy? Con chỉ bị sốt thôi làm sao có thể chết được?”

Y Linh trầm mặc, dường như cô đã đoán được cái gì rồi. Nhưng mà..

“Hôm nay là ngày nào năm nào vậy cha?” Y Linh bình tĩnh hỏi.

Bởi vì cô nhìn thấy thân thể này của mình còn rất trẻ, có vẻ chỉ mười mấy tuổi, cô cũng nhận ra được ngôi nhà lá lụp sụp của mình. Ngôi nhà lá lụp sụp giống hồi cô còn nhỏ.

“Bữa nay là ngày 27 tháng 7 năm 2004….” Nói xong ông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Y Linh.

“Năm hai ngàn lẽ bốn?…” Y Linh thì thào lập lại.

Trầm tư mội hồi, cuối cùng Y Linh đưa ra kết luận rằng cô đã sống lại, đã thật sự sống lại. Chuyện này rốt cuộc là vì sao? Chẵng lẽ là do tia sét kia?…

Không đúng! có lẽ là do ông trời cảm động vì cô cho nên mới để tia sét bổ xuống mang linh hồn cô trở về khi còn nhỏ. Để cho cô có một cơ hội mà làm lại cuộc đời.

Năm nay là năm 2004, vậy… cô chỉ mới mười lăm tuổi. Cô còn cơ hội để thay đổi, còn cơ hội để tránh đi vũng bùn nhơ nhuốc của kiếp trước.

Có lẽ vì làm linh hồn nhiều ngày cho nên Y Linh đối với việc sống lại này rất dễ tiếp nhận. Chờ tiêu hoá xong, Y Linh đảo mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy mẹ và em gái. Cô buột miệng hỏi:

“Cha, mẹ và em Nhã đâu rồi?”

Ông Thành thở dài nhìn Y Linh giọng nói có phần trách móc:

“Con còn hỏi, con và Nhã lại dám dầm mưa về nhà, hiện tại cả hai đứa đều bị sốt. Em con bị nặng hơn con, hiện giờ vẫn còn nằm trong nhà thương kia kìa”

Miệng nói vậy nhưng trong lòng ông Thành lại thấy bối rối . Thật ra thì con gái út cũng không có bệnh nặng như ông nói, nhưng vợ ông lại cứ nằng nặc đưa nó vào bệnh viện. Ngược lại con gái lớn bị sốt cao nhưng…

Nghe cha nói, Y Linh cười lạnh. Đúng rồi, sau cô lại có thể quên được chuyện này chứ. Kiếp trước vào năm này có một lần cô và Y Nhã dầm mưa về nhà, lần đó cả hai điều bị sốt. Nhưng em gái cô phải nằm viện điều trị còn cô chỉ nằm ở nhà. Lúc đó cô tự trách rất nhiều, nghĩ rằng vì cô mà em gái bị nặng như vậy, nặng tới nỗi phải vào nhà thương.

Sống lại kiếp này, trở về ngay lúc này. Cô cười tự giễu. Cái gì mà bị nặng hơn cô tới phải nằm nhà thương chứ, giả dối! Cô bây giờ sốt tới gần bốn mươi độ đây, nếu đưa vào bệnh viện cũng sẽ bị bắt nhập viện điều trị. Chẳng qua… mạng cô rẻ bèo, bởi vậy nên dù sốt cao muốn hỏng đầu cha và mẹ cũng không nghĩ sẽ đưa cô vào viện.

Thì ra từ khi cô còn nhỏ cha mẹ đã phân biệt đối xử với cô rồi. Thì ra cha và mẹ từ lúc này đã đối với cô vô tâm vô tình như vậy rồi. Y Linh chép miệng

Cô nhớ kiếp trước, sau lần bị bệnh này mẹ đối với cô càng thêm nghiêm khắc. Lại thường xuyên khóc than nhà nghèo khổ, nói nhà không còn tiền mua thuốc cho em. Cũng vì vậy mà cô quyết định bỏ học nữa chừng đi làm mướn cho người ta để có tiền phụ giúp cha mẹ.

Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy thật buồn cười. Kiếp trước cô vì cha vì mẹ mà hi sinh cả cuộc đời của mình. Nhưng cuối cùng chỉ nhận lấy được sự xa lánh và khinh bỉ. Đã vậy… kiếp này sống lại, cô nhất quyết không đi theo con đường cũ, cô muốn sống cho mình.


/4