Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 9 - Chương 9

/26


Trở về nhà, Thẩm Trại Hoa lại nghĩ tới hôm nay là ngày đầu tiên Cố Nam Châu đi nhậm chức nên tốt nhất là đi sớm một chút, gạt ý niệm ngủ tiếp qua một bên, tay chân lanh lẹ nổi lửa, bỏ bánh màn thầu vào lồng hấp lại lần nữa, múc thêm chút rau ngâm, bưng sang cho Cố Nam Châu, lúc này mời trở về viện nhà mình.

Nháo nhào một phen như thế Tiểu Thụ không thể không tỉnh, cất giọng ngái ngủ hỏi: Lý phu tử đi rồi sao? .

Thẩm Trại Hoa gật đầu: Trời còn chưa sáng đã lên đường, có lẽ lúc này đã sắp đến trên trấn rồi! .

Tiểu Thụ cũng không nói thêm gì nữa, xoay người múc nước rửa mặt. Vốn đã không thích người cổ hủ cố chấp như Lý phu tử nên mới vừa rồi cô nhóc cũng chỉ thuận miệng hỏi, chứ tuyệt không quan tâm đến hành trình của người nọ chút nào.

Ăn điểm tâm xong, Cố Đồi cầm chén đũa đã rửa sạch đưa tới, Cố Nam Châu thì đứng đợi ở cửa để cùng đến học đường. Hiếm có ngày không bị Cố Đồi đeo bám, Tiểu Thụ tùy ý ăn vài miếng rồi lôi kéo Thẩm Trại Hoa bày cọc gỗ trong sân luyện võ, lấy một cuốn sách hơi rách nát ra vừa nhìn vừa luyện theo những chiêu thức quỷ dị.

Ai ngờ vẫn chưa tới thời gian ăn cơm trưa, Tiểu Thụ đang vui vẻ luyện võ liền cảm giác sau lưng có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, vừa quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh Cố Đồi mắt chữ O mồm chữ A, đứng trước cửa viện mặt đực ra như ngỗng.

Bình thường có rất ít thứ có thể làm cho cô nhóc chuyên chú say mê nhập tâm thế này, ngoài quyển sách nhỏ rách nát mà Tổ phụ truyền lại cho mình. Vì vậy, mỗi lần luyện tập các chiêu thức đều tập trung cao độ, nhập tâm vô cùng, hòan tòan không để ý đến xung quanh. Lúc này nếu không phải sự sùng bái trong mắt Cố Đồi quá mức nhiệt liệt, chỉ sợ Tiểu Thụ cũng sẽ không phát hiện.

Có điều vừa quay đầu lại thì chợt phát hiện một mái đầu đen lấp ló ở cửa, trong nháy mắt mê mang, Tiểu Thụ theo bản năng nhặt cây dậy giặt quần áo bên cạnh lên ném về phía đó. Mắt thấy cây gậy đang nhắm thẳng đến đầu Cố Đồi, thì đột nhiên một cánh tay mảnh khảnh giơ lên, khó khăn chặn cây gậy kia lại.

Một khắc sau, Bạch Hoa liền cầm cây gậy giặt quần áo đi vào viện, tiện tay ném xuống đất, nói: Đừng nên ném loạn, chẳng may làm người ta bị thương thì sao? .

Tiểu Thụ vừa ném cây gậy xong cũng liền hoảng hốt, đợi cô nhóc nhận ra người đứng trước cửa viện nhìn chằm chằm mình là Cố Đồi thì đã không kịp thu tay lại nữa, nếu không phải Bạch Hoa phản ứng nhanh, thì e là một gậy này không tài nào tránh được. Tiểu Thụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không lên tiếng.

Còn người suýt nữa bị đập vào đầu thì cứ cúi đầu không nói lời nào, vội theo vào viện, rồi quay sang cười nói với Bạch Hoa: Đừng trách Tiểu Thụ, là đệ vụng về, Tiểu Thụ cũng không phải cố ý ném vào đệ đâu, Bạch tỷ tỷ đừng trách nàng ấy! .

Bạch Hoa nỡ lòng nào trách cứ Tiểu Thụ, cũng chỉ mạnh miệng một chút mà thôi, thấy Cố Đồi gấp gáp bảo hộ bạn bè, chỉ cảm thấy trẻ con thật thú vị, cười cười, thuận tay ngắt má cậu nhóc, rồi hỏi: Hoa Hoa đâu? Tỷ có chút việc cần bàn! .

Thẩm Trại Hoa sau khi giúp đỡ Tiểu Thụ đặt những cây cọc gỗ vào sân liền đến ngay nhà Khâu nãi nãi. Sau một thời gian mưa dầm dề, thì mấy ngày nay nắng chói changg, ngay cả mặt đường cũng đã nứt toác ra. Người trong thôn đều đi đến con sông duy nhất lấy nước, ngày nào cũng phải tưới nước cho đất đúng giờ nếu không e là sẽ không thu hoạch nổi hoa mầu. Mặc dù Khâu nãi nãi không trồng trọt, nhưng trước cửa sau nhà đều trồng không ít rau dưa, diện tích không hề nhỏ. Mấy ngày nay nhìn vườn rau xanh mướt bị ánh mặt trời hun cho héo rũ, mà mình lại không có sức đi lấy nước, nên chỉ có thể nhờ Thẩm Trại Hoa. Việc này vô cùng bận rộn, cũng may Thẩm Trại Hoa khí lực lớn, tay chân lanh lẹ, trước khi mặt trời đứng bóng liền hòan tất mọi việc, một thân mồ hôi ướt đẫm trở về.

Mới vừa cất bước vào viện, liền nghe thấy Bạch Hoa hỏi thăm tung tích của mình, cho là nàng ấy có chuyện gì gấp nên chẳng buồn múc nước rửa mặt lau mồ hôi trên người, đã hỏi: Tìm ta làm chi? .

Bạch Hoa lập tức ném đồ sang, Thẩm Trại Hoa nhanh tay bắt lấy, thì ra là một chiếc chìa khóa. Ngươi mới vừa về chưa bao lâu? Lại muốn đi ra ngoài? . Mỗi lần Bạch Hoa rời nhà du ngoạn đều mang chìa khóa sang nhờ Thẩm Trại Hoa bảo quản hộ, đề phòng đánh rơi đâu đó trên đường thì lại càng thêm phiền toái .

Bạch Hoa gật đầu đáp: Thời tiết nóng thế này cứ ở mãi trong nhà thì chán chết, nên muốn đi đây đó một chút. Ngươi cũng biết ta rồi mà, không thể ở mãi một chỗ được.

Được rồi. Đi thì đi đi, trên đường nhớ chú ý một chút! . Thẩm Trại Hoa cất chìa khóa đi, rồi nói tiếp: Ở lại ăn cơm đã? Ngươi muốn ăn gì để ta nấu? .

Bạch Hoa khoát khoát tay: Không ăn. Lúc trước ở nhà ta đã ăn rồi, hành lý cũng đã thu thập xong xuôi đâu đấy, tới đây nói với ngươi một tiếng là đi luôn. Ngươi nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt! . Sau đó xoay người ra khỏi viện.

Chân trước Bạch Hoa vừa mới đi, thì chân sau Cố Nam Châu đã bước vào viện, thấy Cố Đồi đang gắt gao đi theo phía sau Tiểu Thụ, liền tức giận chỉ vào nhi tử mắng: Tiểu tử thúi, vừa chớp mắt đã không trông thấy ngươi đâu, thì ra là ngày đầu tiên vừa đến học đường, những cái khác đều chưa thông đã vận dụng ngay chiêu trốn học này rồi?

Cố Đồi cũng không hề sợ hãi chút nào, nhíu nhíu mày đáp: Những điều phụ thân dạy trước kia con cũng học qua rồi, sao phải lãng phí thời gian học lại làm gì nữa? Còn không bằng trở lại xem sách khác! .

Cổ nhân nói ôn cố tri tân*. Ngươi học qua rồi học một lần lại nữa thì có làm sao? Trước kia học kiến thức nông cạn, học một lần liền có thể thông hiểu đạo lí, chẳng thừa chút nào! .

*)Ôn cố tri tân: Xem lại cái cũ, biết cái mới. Đây là một lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết những cái mới hơn. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai.

Nhưng những đứa trẻ trong học đường ngày hôm nay còn chưa học xong Thiên Tự Văn, mà hai năm trước phụ thân đã bắt đầu dạy con Luận Ngữ rồi. Học thức hơn kém nhau một trời một vực




/26