Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 3 - Chương 3

/535


Chờ Sở Niệm về đến nhà đã là đêm khuya. Có chút mệt mỏi đổi lại dép, cô cúi gằm mặt, ngay cả tắm rửa cũng lười, phi nhanh đến cửa phòng của mình, đáng tiếc lại bị một cái hồ lô chắn ngang đường ở giữa không trung.

Không đợi người ngồi trên hồ lô mở miệng, tam cây hương khổng lồ đã bị cô nâng trên đỉnh đầu.

Bà nội, có chuyện gì ngày mai hãy nói, con mệt quá, van cầu ngài buông tha cho.

Không được, con thành thật khai báo cho bà biết vì sao đến giờ này mới vừa về. Nói không rõ thì con đừng mong nghỉ ngơi. Bà nội liếc liếc cây hương, dùng ba cây như thế mà muốn thu mua bà hả, không có cửa đâu!

Con đi xử lý chuyện, xong xuôi liền quay về mà. Bà nội, con van xin bà, con mệt quá. Sở Niệm bất đắc dĩ cầu xin.

Chuyện gì?

... Một chút việc riêng.

Việc riêng gì?

... Bà nội, con đã hai mươi rồi! Hai mươi rồi! Con có thể có chút riêng tư không đây? Đối mặt với sự cố chấp muốn hỏi đến cùng của bà nội, cô thật sự không nhịn được nữa.

Hai mươi thì làm sao, cho dù con tám mươi tuổi thì vẫn là cháu gái bà! Bà nội cũng gấp gáp, giọng nói nâng cao đến quãng tám.

Nhìn ánh mắt sắc như kiếm của bà nội, Sở Niệm thật sâu hít vào một hơi. Vừa nhìn lư hương hình bát giác dưới bài vị của tổ tiên, vừa cười áy náy nói: Bà nội, rất xin lỗi. Con cam đoan là đợi ngày mai con tỉnh ngủ, tan học về, con sẽ kể rõ mọi chuyện với bà.

Con muốn làm gì? Bà nội nhíu mày, bà hiểu rất rõ dáng vẻ mắt la mày lém đó của cháu gái, bây giờ nói như vậy, chắc chắn bất ổn.

Chỉ tiếc bà nội còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sở Niệm, liền nghe cháu gái bảo bối của mình niệm một tiếng 'Thu', bản thân đã bị hút trở về hang ổ của mình trong lư hương bát giác.

Sở Niệm, con đây là muốn tạo phản rồi! Lư hương bát giác rung lên, đập xuống bàn bình bịch.

Sở Niệm cười hì hì, đốt một nén hương cắm vào bát hương, nói: Bà nội, ngài cũng đừng nóng giận..Đợi ngày mai, ngài muốn phạt con thế nào cũng được. Con đốt hương to




/535