Từ Bi Thành

Chương 3: Thử tài

/78


Đinh Hành đưa mắt dò xét toàn thân Mộ Thiện, ngữ khí của anh ta có phần thích thú: “Ở thành phố Lâm, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ từ chối hợp tác với Dung Thái”.

Nhưng thái độ không mấy thân thiện.

Mộ Thiện không lập tức đáp lời. Cô tựa vào thành ghế, mười ngón tay đan vào nhau một cách thoải mái. Trên bộ vest công sở màu gạo là gương mặt trắng nõn, nụ cười trên môi cô như ngọn gió xuân thoảng qua. Mộ Thiện cất giọng nhẹ nhàng: “Đinh tổng, có lúc từ chối cũng là ý tốt”.

“Hả?” Đinh Hành chờ cô nói tiếp.

“Tôi không phải từ chối, chỉ là lực bất tòng tâm”.

Đinh Hành “ờ” một tiếng, khóe miệng nhếch lên, anh ta lặp lại câu nói của Mộ Thiện: “Lực bất tòng tâm?”

Câu nói vốn không có gì lạ thường nhưng khi anh ta thốt ra, tim Mộ Thiện vô duyên vô cớ đập nhanh một nhịp, giống như mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của anh ta đều rất phong tình.

Mộ Thiện cười cười: “Công ty tôi chỉ có 9 người, gồm cả cô tiếp tân. Giao dự án cho tôi, liệu Đinh tổng có yên tâm không?”

“Cũng có lý, nhưng thông thường…”. Đinh Hành nói từ tốn: “Những người cự tuyệt Dung Thái…sẽ chết rất thảm”.

Lời uy hiếp tương đối thẳng thắn, khiến sắc mặt Mộ Thiện tối sầm.

“Phải thử mới biết có được hay không, đúng không, Mộ…Thiện?” Giọng nói của Đinh Hành trong trẻo hơn những người đàn ông khác, khi anh ta tùy tiện gọi tên cô, nghe êm tai như tiếng nước suối chảy.

"Ký lai chi tắc an chi" (Thành ngữ có nghĩa gặp phải hiện thực bạn không thể thay đổi, thà rằng thản nhiên đối mặt và chấp nhận)

Mộ Thiện nhanh chóng quyết định, cô mỉm cười với Đinh Hành: “Vậy thì cung kính chi bằng tuân mệnh”.

Trên cửa sổ xe thấp thoáng phản chiếu gương mặt nghiêng anh tuấn của Đinh Hành. Mộ Thiện nghĩ không biết do bản thân cô có ấn tượng quá sâu sắc về hình ảnh một thái tử mãnh nam, hay người đàn ông này có cảm giác tồn tại quá mạnh? Vì vậy mỗi câu nói bình thường của anh ta cũng đủ khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Chiếc Cadillac từ từ dừng ở bãi đỗ xe tầng ngầm của tập đoàn Dung Thái, lái xe mở cửa cho hai người. Đinh Hành không nhiều lời, quay người đi vào thang máy chuyên dụng, Mộ Thiện đi nhanh theo anh ta.

Chiếc thang máy màu bạc từ từ đi lên trên tầng trên, Đinh Hành tựa người vào tường thang máy nhìn Mộ Thiện.

“Đừng căng thẳng quá”. Anh ta an ủi cô: “Bố tôi không ăn thịt người đâu”.

Mộ Thiện vội trả lời: “Tôi cũng không”.

Đinh Hành hơi ngây người, khóe miệng anh ta nhếch lên.

Thang máy “ding” một tiếng rồi mở ra, nền đá trơn bóng như gương phản chiếu khu văn phòng tổng giám đốc rộng rãi và xa hoa. Cô lễ tân xinh đẹp bước đến nghênh đón Đinh Hành: “Đinh tổng!”.

Đinh Hành tỏ ra phong độ, anh ta hơi cúi người ra hiệu Mộ Thiện đi trước.

Mộ Thiện ngẩng đầu, cô vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp trên môi. Ánh mắt sắc bén của cô đảo quanh một lượt, sau đó Mộ Thiện lên tiếng: “Nghe danh không bằng gặp mặt”.

Cánh cửa gỗ đàn hương nặng nề từ từ mở ra, trong văn phòng rộng lớn, một người đàn ông sau bàn làm việc đứng dậy: “Cuối cùng cũng mời được Mộ tiểu thư đến đây!”.

Mộ Thiện cảm thấy hơi bất ngờ.

Thật ra lúc nhìn thấy Đinh Hành, Mộ Thiện đã có một sự hình dung mới về Đinh Mặc Ngôn. Nhưng khi gặp người thật, cô vẫn cảm thấy ngoài sự tưởng tượng của cô.

Thảo nào chị gái phó thị trưởng chịu gả cho ông ta lúc ông ta còn trắng tay. Dù trên đầu đã có sợi tóc bạc nhưng gương mặt Đinh Mặc Ngôn vẫn không hề có nếp nhăn, dáng người ông ta cao ráo và rắn rỏi còn hơn thanh niên, ông ta cũng anh tuấn như con trai ông ta nhưng có nét trưởng thành, trầm ổn hơn nên càng thu hút hơn. Người đàn ông như Đinh Mặc Ngôn, chắc không thiếu phụ nữ ái mộ ông ta dù ông ta mỗi ngày một già đi.

Đinh Mặc Ngôn tỏ ra không hay biết chuyện Mộ Thiện từng từ chối hợp tác. Ông ta chăm chú quan sát cô rồi cất giọng ngạc nhiên: “Mộ tiểu thư còn trẻ quá, cô đã hai lăm chưa?”

Mộ Thiện mỉm cười: “Đinh tổng tinh mắt thật”.

Đinh Mặc Ngôn quay sang con trai lúc này đã ngồi xuống ghế sofa: “A Hành, anh xem, Mộ tiểu thư trẻ tuổi như vậy đã ra ngoài lập nghiệp, rất giống tôi hồi trẻ, rất tốt. Về điểm này, anh không giỏi bằng Mộ tiểu thư”.

Đinh Hành chỉ mỉm cười không lên tiếng, Mộ Thiện vừa khéo tỏ ra kinh ngạc: “Sao Đinh tổng nói vậy? Tiểu Đinh tổng tuổi trẻ tài cao. Lúc mới đến thành phố Lâm, tôi đã nghe nói Tiểu Đinh tổng là nhân tài hiếm có trong giới doanh nghiệp trẻ hiện nay”.

Đinh Mặc Ngôn cười ha hả, ông ta không hề tỏ ra là kẻ bề trên, ông ta nhấc điện thoại: “Bảo giám đốc Lưu lên đây!”

Đinh Hành nghiêng đầu nhìn Mộ Thiện, anh ta cất giọng trầm trầm: “Tiểu Đinh tổng? Đây là cách xưng hô của người Bắc Kinh à?”

Dù mới tiếp xúc nhưng Mộ Thiện có cảm giác không tồi về hai cha con Đinh thị. So với tin đồn, cô càng tin và trực giác và phán đoán của mình hơn. Mộ Thiện mỉm cười hỏi lại: “Anh thích cách xưng hô này?”

Cô nhìn thẳng vào anh ta, không hề tỏ ra lép vế.

Đinh Hành cười cười không trả lời.

Người Đinh Mặc Ngôn gọi đến là giám đốc bộ phận phát triển chiến lược Lưu Minh Dương. Giám đốc Lưu ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo đôn hậu, trầm ổn lão luyện. Vừa ngồi xuống, anh ta liền đánh đòn phủ đầu: “Mộ tiểu thư, công ty của cô dựa vào yếu tố nào để tạo dựng chỗ đứng ở thành phố Lâm?”

Nếu trước đó Mộ Thiện từ chối hợp tác là sợ rước họa vào thân, vậy thì đối diện với câu chất vấn mang tính chất khích tướng của giám đốc Lưu, Mộ Thiện đã chuẩn bị đầy đủ vũ khí ứng chiến.

Cô có thể không thích rắc rối, nhưng quyết không để người khác coi thường sự nghiệp của cô.

“Giám đốc Lưu, trong suy nghĩ của anh, tiêu chuẩn đánh giá tốt xấu của một công ty là gì?” Mộ Thiện hỏi lại.

Dần dần, hai người hỏi đáp kịch liệt, thậm chí đối đầu không khoan nhượng.

Lưu Minh Dương nghi ngờ Mộ Thiện tuổi còn trẻ, liệu có đủ năng lực gánh vác công việc. Mộ Thiện ngược lại phán đoán đoán quản lý nội bộ của Dung Thái có lỗ hổng. Hai người càng nói càng hăng, Mộ Thiện thậm chí cảm thấy, cô chưa chắc đã nhận được dự án của Dung Thái.

Cha con Đinh thị không phát ngôn nhiều, họ giống như người ngoài cuộc bàng quan chứng kiến hai người giao chiến. Thỉnh thoảng họ tung ra một hai câu hỏi sắc bén, Mộ Thiện đều có câu trả lời hoàn hảo.

Đinh Hành thậm chí còn đích thân rót thêm trà cho Mộ Thiện, cô thản nhiên đón nhận nhưng không hề liếc nhìn anh ta.

Cuộc trò chuyện diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ.

Lưu Minh Dương tâm phục khẩu phục, ông ta cười nói vui vẻ. Đình Hành tựa người vào ghế sofa, không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của Mộ Thiện.

Đinh Mặc Ngôn mỉm cười: “Giám đốc Lưu sẽ bàn kỹ với Mộ tiểu thư về nội dung bản hợp đồng”.

Mộ Thiện sớm dự liệu kết quả này, cô như vừa trải qua một cuộc đại chiến, đến lúc này mới cảm thấy lưng đầy mồ hôi. Cô giơ tay, cung kính nói với Đinh Mặc Ngôn: “Tôi rất vinh hạnh”.

Đinh Mặc Ngôn cười tươi, ông ta giơ bàn tay lớn nắm nhẹ tay Mộ Thiện.

Sau đó ông ta quay sang Đinh Hành: “Mộ tiểu thư tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, từng có thời gian làm việc ở doanh nghiệp nước ngoài, có tầm nhìn rất xa. Khi nào rảnh rỗi, anh hãy thường xuyên giao lưu với Mộ tiểu thư, điều đó có ích cho anh trong việc quản lý công ty”.

Đinh Hành gật đầu: “Vâng ạ”.

Nhìn hai cha con trước mặt, trong đầu Mộ Thiện đột nhiên lóe lên một câu: “Bạn quân như bạn hổ”. (Bạn quân như bạn hổ: làm bạn với quân vương như làm bạn với loài hổ, có thể gặp họa sát thân bất cứ lúc nào)

Vậy thì bây giờ cô ở tình cảnh lột da hổ hay cưỡi hổ khó xuống?

Trong phòng hội nghị, giám đốc Lưu thương lượng với Mộ Thiện từng điều khoản hợp tác một cách chuyên nghiệp. Đến điều khoản thù lao, trong lòng Mộ Thiện dự tính khoảng một triệu nhân dân tệ. Nhưng cô cầm giấy bút tính toán nghiêm túc và bình tĩnh mở miệng: “Năm triệu, thanh toán lần đầu 40%”.

Lưu Minh Dương không hề chớp mắt, anh trừ đi một trăm ngàn mang tính tượng trưng rồi viết vào hợp đồng.

“Giám đốc Lưu, tại sao Dung Thái lại tìm đến tôi?” Mộ Thiện hỏi.

Lưu Minh Dương cười cười: “Đinh thiếu không nói cho cô biết sao? Đây là ý kiến của tôi. Tôi và Từ Viễn Đạt là chỗ bạn bè lâu năm, cậu ta cho tôi xem thành quả hợp tác giữa cô và Từ thị, tôi cho rằng cô rất chuyên nghiệp nên tiến cử cô với Đinh tổng. Sau khi xem qua ông ấy cũng cảm thấy cô là người có năng lực. Mộ Thiện, đây là Đinh tổng tin tưởng tôi, hy vọng cô sẽ làm tốt, nếu không tôi rất khó ăn nói”.

Hóa ra là như vậy.

Chắc là vì lý do này. Nếu cha con Đinh thị có ý đồ khác với cô, họ không cần thiết phải đi đường vòng như vậy.

Trước mặt Lưu Minh Dương, Mộ Thiện vẫn tỏ ra bình thản. Cô gọi điện cho kế toán công ty, đầu bên kia truyền đến tiếng hoan hô của nhân viên, Mộ Thiện cúi đầu cười thầm.

Sau khi ký kết hợp đồng, Lưu Minh Dương dẫn Mộ Thiện đi gặp một phó tổng khác của Dung Thái. Sắp đến mười hai giờ trưa, Lưu Minh Dương mỉm cười: “Trần phó tổng đến khi thị trường cổ phiếu đóng cửa, tức là sau ba giờ chiều cậu ấy mới có thời gian, chúng ta đi ăn cơm trước đã”.

Trần phó tổng?

Người này là sinh viên xuất sắc khoa tài chính tiền tệ trường đại học Hongkong. Mới về đại lục bốn năm, anh ta đã nắm giữ một nửa giang sơn của Dung Thái. Công ty đầu tư tài chính Dung Thái là do anh ta quản lý, còn Đinh Hành phụ trách bộ phận bất động sản. Bọn họ kẻ tung người hứng mới có Dung Thái huy hoàng của ngày hôm nay.

Trần phó tổng là nhân vật như thế nào? Mộ Thiện rất hiếu kỳ.

Khi cùng Lưu Minh Dương đi đến cửa thang máy, Mộ Thiện nhìn thấy Đinh Hành đang đứng hút thuốc ở hành lang. Bắt gặp Mộ Thiện đi đến, Đinh Hành cúi xuống hít một hơi thuốc dài rồi đi về phía cô.

Anh ta giơ tay đỡ thắt lưng Mộ Thiện hết sức tự nhiên, miệng anh ta vẫn ngậm điếu thuốc, khóe mắt ẩn dấu ý cười: “Chúng ta cùng đi ăn cơm”.

Hành động của Đinh Hành ở nơi công sở chỉ là một cử chỉ lịch sự của đàn ông đối với phụ nữ. Nhưng xuất phát từ một người đàn ông như Đinh Hành, động tác đó trở nên rất phong tình. Anh ta chỉ đứng yên một chỗ cũng đủ giống một bức họa. Khi ngón tay anh ta chạm vào eo Mộ Thiện, một dòng điện phảng phất truyền qua người cô, khiến lưng Mộ Thiện căng cứng.

Giám đốc Lưu ở bên cạnh cười lớn: “Thế thì phiền Đinh thiếu, bây giờ tôi đi chuẩn bị văn phòng làm việc cho Mộ tiểu thư”. Nói xong anh ta lập tức mất dạng.

Trong thang máy, Đinh Hành một tay vẫn kẹp điếu thuốc lá, bàn tay còn lại nới lỏng cà vạt.

“Cô đúng là rất giỏi”. Đinh Hành cất giọng tán thưởng đầy chân thành.

Mộ Thiện nghĩ thầm: Anh cũng không giống tin đồn.

Bề ngoài cô vẫn nở nụ cười nghề nghiệp quen thuộc.

Mộ Thiện không ngờ thang máy đi thẳng xuống tầng hầm. Qua vài lớp cửa, cô ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức và nghe tiếng người nói huyên náo.

Đến khi Đinh Hành đưa cô tới chỗ ăn cơm, cô mới tin anh ta thật sự đưa cô tới nhà ăn tập thể.

Không có phòng riêng sang trọng, không phải là khách sạn đắt tiền, càng không có chuyện trai đơn gái chiếc.

Đây là một phòng ăn riêng bên cạnh nhà ăn tập thể, đồ ăn bày ở đây trông rất bắt mắt. Mặc dù bây giờ trong phòng ăn không có mấy người nhưng vẫn đậm đặc không khí tập thể.

Mộ Thiện đoán đây là phòng ăn của giới lãnh đạo cao cấp của tập đoàn.

Như vậy…rất tốt.

Mộ Thiện không thể không thừa nhận, so với ấn tượng về diện mạo đẹp đẽ của Đinh Hành, việc anh ta đưa cô tới nhà ăn của công ty mới khiến cô có cái nhìn khác về anh ta.

Dường như đọc được suy nghĩ của Mộ Thiện, Đinh Hành vừa đẩy khăn ăn về phía cô vừa nói: “Sao vậy? Cô thất vọng à?”

“Không, ngạc nhiên thì đúng hơn”.

Nghe Mộ Thiện nói vậy, khóe mắt Đinh Hành cong lên. Anh ta lịch sự giơ tay giúp cô xếp khăn ăn.

Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ.

Đến khi gần kết thúc, chuông điện thoại của Đinh Hành reo vang.

“Miếng đất đó tôi phải lấy bằng được, không cần biết anh dùng thủ đoạn gì, mau giải quyết cho tôi”.

“Ừ…tôi biết rồi, bảo Châu Á Trạch xử lý”.

Mộ Thiện im lặng nghe Đinh Hành nói chuyện điện thoại, đây mới là bộ mặt thật của thái tử?

Mộ Thiện biết người được gọi là “Anh Châu” xuất hiện ở Từ thị hôm đó tên Châu Á Trạch, anh ta quả nhiên là người của Dung Thái. Không biết xảy ra chuyện gì mà Đinh Hành bắt một trùm xã hội đen như Châu Á Trạch đi xử lý?

Người ngồi ở trong xe ngày hôm đó là Đinh Hành? Nhưng hình như anh ta không hề có ấn tượng với cô.

Đinh Hành cúp điện thoại, nhướng mắt nhìn Mộ Thiện đang trầm tư suy nghĩ.

“Sau này cô sẽ càng chứng kiến nhiều hơn”. Đinh Hành nói một câu mơ hồ, ngữ điệu mang hàm ý vừa nhắc nhở vừa uy hiếp.

“Tôi sẽ giả vờ câm điếc”. Mộ Thiện thẳng thắn đáp lại.

Đinh Hành hơi ngớ ra, nhưng anh ta rất nhanh nở nụ cười mờ ám: “Không được, cô quên rồi à? Chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn”.

/78