TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 53 - Chương 52

/99


Editor: Tiếu Minh Nguyệt

Nghệ sĩ khó hiểu, còn có hai chuyện khó hiểu hơn, Lâm Khuynh Nghiên tám năm không thể dao động. Giang Hạ Sơ ba năm chỉ lo thân mình.

Khóe môi Diệp Tịch cong nhẹ, hơi tà tứ: “Dù sao quan hệ không đơn giản của chúng ta đã loan truyền từ lâu, không bằng cho em một tên gọi, nhưng anh lại vì em mà giải tán hậu cung ba nghìn mỹ nhân đó, chỉ một cái đơn giản hình như tiện lợi cho em quá rồi.”

Anh cố ý nhấn mạnh “quan hệ không đơn giản”, cô cố tình loại bỏ tất cả, bắt đầu lại: “Lần trước Lâm Khuynh Nghiên nhận một tiết mục ẩm thực, chắc hẳn kỹ thuật nấu ăn không tệ thì phải.”

Diễn viên là một nghề nghiệp nhìn đủ loại dáng vẻ, mà Lâm Khuynh Nghiên lại chẳng học được kiểu si tình không hối hận.

Giang Hạ Sơ lá mặt lá trái*, Diệp Tịch ngoan cố không từ bỏ: “Thuận tiện cần có thịt cá kho tàu, sườn hầm bí đao chín bảy phần là được rồi, gần đây cổ họng nóng lên.”

(*Lá mặt lá trái - Hư dữ ủy xà: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.)

Nếu không thì tại sao trong lòng bực bội khó chịu chứ..... Nóng lên đấy.

“Cô ấy nên hài lòng, tình ý liên miên anh anh tôi tôi với người tình màn ảnh, đề tài này chắc là phóng viên thích lắm.” Giang Hạ Sơ thì thầm nói, không nhanh không chậm, cho dù không liên quan nhau, Giang Hạ Sơ cũng có thể ung dung hờ hững như thế.

Lạnh nhạt không dấu vết, có lẽ là dùng cho Giang Hạ Sơ.

Giang Hạ Sơ càng xem thường, Diệp Tịch càng phẫn nộ vô cùng, “Giang Hạ Sơ! Em là kẻ không có lương tâm, uổn công trời mưa to anh lo em không mang theo dù, dầm chết em cũng đáng đời, đồ không tim không phổi không gan không thận, nếu đổi thành người khác, không chừng mang ơn rồi lấy thân báo đáp đấy, đụng phải kẻ tâm địa sắt đá như em, lãng phí hợp đồng bảy con số của anh.”

Không biết phải trái, có lẽ dùng cho Giang Hạ Sơ là tốt nhất.

Chẳng qua......

Tự làm tự chịu, dường như là mối họa của Diệp Tịch.

Ba năm, không có gì ngoài thờ ơ, trước mặt Diệp Tịch, Giang Hạ Sơ chưa từng có biểu hiện ngoài mặt, đây là lần đầu tiên: “Không tim không phổi, không gan không thận, thế tại sao em vẫn cảm thấy lạnh nhỉ?” Âu lo nhàn ngạt, không sửa đổi.

Người ta vẫn thường rét lạnh sinh ra từ bên ngoài, nhưng Giang Hạ Sơ không phải vậy, lạnh lẽo sinh ra từ trong lòng, sẽ không run rẩy, sẽ không thấm người, chỉ là trái tim cứ co rụt lại, nhăn nhó làm cho người ta hít thở không xong. Cô bao bọc chính mình, cảm xúc nơi đầu ngón tay là lạnh buốt.

Vẫn là lần đầu tiên Giang Hạ Sơ không thêm lớp ngụy trang như thế, Diệp Tịch nhíu mày, ngược lại có mấy phần nghiêm túc: “Sao vậy? Tức giận à? Không phải để em làm thuận tiện hơn sao? Về phần---”

Đột ngột không kịp chuẩn bị, Giang Hạ Sơ ngẩng đầu,




/99