Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 30 - Chương 30

/50


Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

Đầu tháng ba, kỳ thi mùa xuân kết thúc, ngay sau đó lại là thi đình, sau khi Thánh Thượng bệnh nặng tất cả những việc này đều rơi vào tay Thái Tử cùng trong triều trọng thần nắm toàn bộ, chỉ là lần này mọi người thấy thân thể Thánh Thượng mới có chút khởi sắc, tất nhiên cũng là Thái Tử khâm điểm thứ tự định thứ hạng, ngay cả ngự tứ quỳnh lâm yến chỉ sợ cũng do Thái Tử đại diện, nào biết ngày thi đình đó, thánh thượng lại kéo thân thể còn đang bệnh lên tham dự, trước đó ngay cả Thái Tử cũng không biết, sự vi diệu giữa phụ tử hai người, nhiều đại thần trong điện rất cũng có thể lãnh hội một hai.

Lần này Trạng Nguyên chính là Thôi Thiện Khanh, nhi tử của Lại Bộ Thượng Thư, bảng nhãn Ôn Hữu Tư, Thám Hoa Lang lại là đệ tử hàn môn Chu Hành Dung, đều là thiếu niên anh tài dung mạo tuấn mỹ, tài hoa hơn người.

Về phần Ôn Hữu Niên cùng Hạ Tử Thanh, tuy rằng cũng nằm trong danh sách năm nay, nhưng thứ tự lại tụt xuống phía sau rất nhiều, đều nằm ở phía sau nhị giáp.

Tính tình Ôn Hữu Niên vốn hấp tấp, tâm tính từng trải còn có chưa đến nơi đến chốn, mặc dù làm văn vẻ cũng là dệt hoa trên gấm(có chỗ đặc sắc), nhưng rốt cuộc lối hành văn ở trong mắt một đám Lễ bộ Quan Quan viên cùng quan chủ khảo còn có chút non nớt. Về phần Hạ Tử Thanh, lại nguyên nhân làm bài thi quá mức trầm ổn, trung quy trung củ, chỉ vì quá mức ổn định mà mất linh khí, có chút bình thường.

Trong Quỳnh lâm yến, tâm tình thánh thượng thật tốt, không để ý thái y khuyên can, thế nhưng cũng uống hai ly rượu ngon, tự mình khảo nghiệm Trạng Nguyên, bảng nhãn cùng Thám Hoa Lang vài câu, mới quay lại dưới nâng đỡ của nội quan, để lại Thái Tử cùng một chúng triều thần, Tiến Sĩ tân khoa vui vẻ với nhau.

Trạng Nguyên Thôi Thiện Khanh lai lịch bất phàm, năm vừa mới hai mươi, cùng bảng nhãn Ôn Hữu Tư đều là nhi tử quan lại, bối cảnh gia đình có vài phần Tướng tự, nói chuyện cũng Tướng đối hợp nhau, nhưng Thám Hoa Lang lại xuất thân bần hàn, chỉ biết vùi đầu khổ đọc, đối với các loại tiêu khiển của con cháu quan lại cũng không hiểu sâu, cái này không cần đề cập đến, tuy rằng bộ dạng nổi trội nhất trong ba người, nhìn đến cùng lại có chút ngờ nghệch.

Không ngừng có Tiến Sĩ đồng khoa đứng ra mời rượu, cũng có quan viên bậc thấp trong triều muốn bám giao tình. Ba năm một kỳ thi mùa xuân, bản triều chỉ luận Trạng Nguyên bảng nhãn Thám Hoa, vốn cũng không có chỗ gì đặc biệt, nhưng Trạng Nguyên lần này chính là nhi tử của Lại Bộ Thượng Thư, đáng giá để chúng quan viên xem xét tiền đồ mà dựng quan hệ, vô luận như thế nào cũng sẽ tiến lên đây nói vài câu chúc mừng với Trạng Nguyên.

Khó được Thôi Thiện Khanh cũng không cái loại ngạo khí của đệ tử thế gia, đều khách khách khí khí với mọi người, khiến mọi người cùng khen ngợi Lại Bộ Thượng Thư Thôi đại nhân có cách dạy con.

Bên cạnh Lại Bộ Thượng Thư Thôi đại nhân chính là Lễ Bộ Thượng Thư Tần Hãn Tông, nhi tử Tần Mẫn Nhiên của hắn lại một kẻ chơi bời lêu lổng, từng ẩu đả cùng Tạ Hoằng, lại bị Chiêu Dương công chúa bẩm báo lên vị ngự tiền kia, lần này cũng bị Tần Thượng Thư buộc phải đứng cuối bảng, nhưng lại thi rớt, thấy thế nội tâm không rõ tư vị (ghen tức), hắn nhân tiện nói: Ta thấy, bảng nhãn cũng là thiếu niên trẻ tuổi tài cao, không thua Trạng Nguyên Lang.

Hai người đang ở một chỗ rẽ khác, liền gặp Liễu Tướng quốc thong thả đi qua, đứng ở trước mặt Trạng Nguyên.

Xưa nay Liễu Hậu vốn thanh chính liêm minh, cũng chưa từng kết giao, thu nhận sử dụng môn hạ với tân Tiến Sĩ trong triều, lần này bỗng nhiên đi qua, ngay cả Thôi Chính Nguyên cùng Tần Hãn Tông đều chấn động.

Tần Hãn Tông vội vàng quay đầu nhìn về phía Thôi Chính Nguyên, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hai vị này thế nhưng đứng cùng một phía hay sao?

Quan hệ của chúng thần trong triều rắc rối khó gỡ, nhưng từ trước đến nay Thôi Chính Nguyên cùng Liễu Hậu cũng không thân thiết.

Thôi Chính Nguyên cũng cảm thấy kỳ quái, liền nâng bước đi sang bên kia, mới đi gần, đã nghe tướng quốc ấm giọng nói: . . . Lần này bài thi của ngươi đáp không tệ, cũng không uổng công mẫu thân ngươi mang theo hai huynh đệ các ngươi từ ngàn dặm xa xôi vất vả lúc trước. . .

Bảng nhãn Ôn Hữu Tư cung kính nghe huấn thị, cực kỳ kính trọng.

Thôi Chính Nguyên vừa tiến lên, liền cười nói: Thì ra là bài thi của bảng nhãn được tướng gia coi trọng. . . Nói xong, đột nhiên tỉnh ra, thê thất qua đời nhiều năm của Liễu Tướng này, không phải là nữ nhi Ôn gia sao?

Bảng nhãn cũng họ Ôn, chẳng lẽ là người nhà mẹ đẻ của Liễu phu nhân?

Nếu là người nhà mẹ đẻ của Liễu phu nhân, vậy tướng gia cũng không thể nào chẳng quan tâm tới, trước đó cũng cũng không thấy hắn nhắc tới có phu nhân nhà mẹ đẻ cháu ruột tới tham gia kỳ thi mùa xuân trước bất kỳ ai.

Trường hợp bực này, Ôn Hữu Tư có chút kinh ngạc, cũng không biết giải thích như thế nào, rõ ràng hắn nhìn thấy rất nhiều ánh mắt hâm mộ kinh ngạc của một đám tiễn sĩ cùng năm, chính trong lúc còn chần chờ, đã nghe Liễu Hậu thản nhiên nói: Bảng nhãn đúng là trưởng tử nhị của cữu huynh nhà mẹ đẻ nội tử. Lại quay đầu dặn dò Ôn Hữu Tư một câu: Sau này có thời gian, nhớ mang theo đệ đệ ngươi đến trong phủ.

Vốn Thôi Thiện Khanh chính là đối tượng chính lần này, vừa là Trạng Nguyên lại xuất thân trưởng tử nhà trọng thần, bảng nhãn cùng Thám Hoa Lang đều bị so đi xuống, nào biết giương mắt liền lòi ra ngoại chất (cháu trai vợ) của quyền tướng, phụ thân người này cũng là quận trưởng, càng tôn lên xuất thân hàn gia của Thám Hoa Lang, ảm đạm vô quang.

Trong triều phần lớn là hạng người có chút nịnh nọt, bái cao giẫm thấp nghe


/50