Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 31 - Chương 31

/50


Editor: Serena Nguyen

Hai nhi tử Ôn gia thi đỗ, Trưởng tử chi thứ hai còn là Bảng nhãn, đây chính là một đại hỷ sự. Sáng sớm Vạn thị đã viết hai lá thư, một lá báo tin vui cho phu quân của bà, một lá thư khác thì gửi đến Tổ trạch ở Giang Bắc báo tin vui cho công công bà bà.

Những thân hữu xa gần của Ôn gia rải rác trong kinh thành và thân hữu bên nhà Vạn thị nghe được tin vui, hỏi thăm khắp nơi, mới biết hiện nay bọn họ đang ở ngoại ô kinh thành, về phần là ở biệt viện của nhà ai, nhất thời còn chưa hỏi thăm được, liền như ong vỡ tổ tiến đến chúc mừng.

Vạn thị không muốn xã giao với đám họ hàng thân hữu này, huống hồ trong số những gia đình thân thiết ở kinh thành, ngoại trừ Hạ gia và Liễu gia, không hề có nhà nào khác, đám họ hàng hỏi thăm để tới cửa chúc mừng kia, chẳng qua chỉ là một số thân hữu khác chi, cho nên dù hai nhi tử cùng Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân nhiều lần yêu cầu bà chuyển đến Tướng phủ, bà cũng đều từ chối, bởi biết không tiện.

Những họ hàng này đều là vì muốn kéo quan hệ mới đến, nếu bà vào Tướng phủ ở, chẳng phải rất thích hợp với tâm tư của những người đó sao, nếu không nói hai lời vọt đến phủ Tướng quốc, quấy nhiễu thanh tịnh của Liễu tướng, đó là lỗi của bà.

Bởi vậy sau bữa tiệc ngự tứ, bà vẫn kiên quyết ở lại biệt viện ngoại ô. Hơn nữa biết được Hạ Tử Thanh cũng thi đỗ, mặc dù xếp sau nhị giáp, nhưng cũng là việc vui, bởi vậy lập tức chuẩn bị trọng lễ, tự mình tới Hạ gia chúc mừng.

Nào biết khi bà tới Hạ gia, Hạ Ôn thị lại tỏ vẻ qua loa có lệ, nói chuyện hàm chứa ý châm biếm, “Tư Nhi đỗ Bảng nhãn, tốt hơn nhiều so với Thanh Nhi, vốn dĩ hẳn là nên đến biệt viện Liễu gia để chúc mừng đệ muội, nhưng trên người ta thấy không thoải mái, mới chậm trễ hai ngày nay, đệ muội đừng để ý nhé!”

Hai ngày nay một nha hoàn hầu hạ bút nghiêng trong thư phòng Hạ Giam Thừa vừa mới chẩn đoán đã có thai hai tháng, trong lòng bà buồn bực không thôi, nay lại nghe được tin Ôn Hữu Tư thi đỗ Bảng nhãn, tuổi trẻ khí thịnh, bà vẫn luôn đặt kỳ vọng cao rằng nhi tử bà sẽ xếp đầu nhị giáp, bởi vậy trong lòng bất kể ra sao cũng sẽ không thoải mái.

Lúc Vạn thị đến rất vui vẻ, nhưng nghe thấy trong lời nói của vị Đại cô tỷ này toàn mùi giấm chua, bà cũng chỉ đành giả vờ nghe không hiểu, thân thiết hỏi: “Trên người Đại cô nãi nãi không thoải mái, hay là tìm đại phu đến chẩn mạch xem sao?”

Ôn thị nghĩ lại hôn sự trong tương lai của Hạ Tử Thanh khó tránh khỏi phải nhờ Vạn thị nói vun vào, đích thân nói chuyện với Liễu tướng, liền miễn cưỡng xúc cảm không thoải mái trong lòng, bắt đầu cùng Vạn thị hàn huyên tâm sự.

Hạ Tử Thanh thi đỗ, theo lý mà nói, cha con Liễu gia hẳn là phải đích thân tới cửa chúc mừng. Hạ Ôn thị vốn cho rằng, bất kể như thế nào Liễu Minh Nguyệt cũng phải tự mình tới cửa chúc mừng, nào biết chờ đến chờ đi, lại chỉ chờ được quản sự của phủ Tướng quốc mang theo lễ vật long trọng tiến đến, còn có hai vị bà tử ăn nói khéo léo.

Hai vị bà tử này bước vào hậu viện, trước tiên là chúc mừng Hạ Ôn thị.

Hạ Ôn thị nhận ra, hai vị bà tử này là người của Liễu Ôn thị, chính là bà tử hồi môn lúc trước của muội muội bà ta, lập tức nghĩ đến việc muốn thám thính chút tin tức, bởi vậy một bên nói chuyện với hai vị bà tử kia đôi câu, một bên âm thầm nháy mắt với Hà ma ma.

Hà ma ma cũng có quen biết với hai vị bà tử này, chẳng qua là trước khi bà ta làm bà tử hồi môn của Đại tiểu thư, hai vị bà tử này, một vị họ Tất, một vị họ Văn, đều là bà tử hồi môn của Nhị tiểu thư ngày trước. Hôm nay bọn họ thân ở hai phủ, cuộc sống của bà ta ở quý phủ Hạ gia vô cùng kham khổ, còn hai vị bà tử này thân ở Tướng phủ, lại thêm Liễu tướng luôn thương nhớ người vợ đã qua đời, đối với hạ nhân ngày trước của vong thê đều vô cùng ưu đãi, hai vị bà tử này được lệnh xuất phủ với phong thái cực kì có thể diện, ăn mặc trên người không vàng cũng bạc, hết sức phú quý.

Sau khi Tất ma ma và Văn ma ma chúc mừng Ôn thị xong, lại bị Ôn thị sai lui xuống uống rượu trò chuyện với Hà ma ma.

Trước tiên Hà ma ma cảm thán với hai vị ma ma này về cuộc sống của bọn họ ngày trước ở Ôn gia, tiếp đó ca ngợi hai vị tiểu thư tỷ muội tình thâm, hôm nay Nhị tiểu thư bất hạnh hồn bay về trời, chỉ để lại một nữ nhi là Liễu đại tiểu thư lẻ loi hiu quạnh.

Tất ma ma là người nhanh mồm nhanh miệng, tuy rằng không biết Hà ma ma than thở như vậy là có ý gì, nhưng vẫn nói: “Tuy rằng Tiểu tiểu thư nhà ta mất mẹ từ nhỏ, nhưng phải biết rằng, trên đời này, rất hiếm có người cha nào yêu thương chiều chuộng nữ nhi được như Liễu tướng gia. Năm đó ở Giang Bắc, chẳng phải Hà tỷ tỷ cũng thấy rồi sao, có rất nhiều gia đình đánh chết nữ nhi mình khi còn quấn tã, ngay cả những hộ gia đình giàu có cũng xảy ra chuyện như vậy. Nào có ai giống như Liễu tướng gia đối xử với Tiểu tiểu thư, thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã…”

Năm xưa hai người bọn họ đi theo hầu hạ Liễu Ôn thị, gọi Liễu Ôn thị là Nhị tiểu thư, bởi vậy nay gọi Liễu Minh Nguyệt là Tiểu tiểu thư.

Văn ma ma là người có tính tình trầm ổn, cho nên chỉ im lặng ngồi gắp thức ăn và uống rượu, âm thầm đánh giá thần sắc của Hà ma ma.

Thấy trong lúc hàn huyên thần sắc của Hà ma ma có vài phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn có nén xuống, chỉ cúi đầu nói: “Lời này của Tất tỷ tỷ có hơi quá. Bất kể nữ nhi có ra sao, tương lai gả cho nhà người ta, quan trọng nhất là phải hầu hạ cha mẹ chồng và phu quân, cho dù Tướng gia có thương Liễu tiểu thư hơn, nhưng sao có thể nâng niu bảo vệ cả đời chứ?”

Văn ma ma thầm nghĩ: đây là… Tìm hiểu chung thân của tiểu thư ư?

Chuyện tiểu định của Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt, nay đã là bí mật công khai trong phủ Tướng quốc, nhưng chưa từng thông báo đến thân hữu xa gần ở bên ngoài. Tâm tư của Liễu Hậu là muốn nhân lúc tổ chức lễ cập kê cho Liễu Minh Nguyệt, cũng là lúc mở tiệc chiêu đãi thân hữu gần xa, thuận tiện thông báo cho cả thiên hạ đều biết.

Việc xảy ra ở Hạ gia ngày ấy, chỉ có nha hoàn thiếp thân Hạ Huệ bên cạnh Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân biết, hai người cũng chưa từng truyền ra ngoài, người của Liễu gia không hề biết dự định của vị Hạ phu nhân này. Nếu như biết, cho dù bà ta có là dì ruột của Liễu Minh Nguyệt đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi bị người ta cười nhạo.

Tất ma ma nghe được lời này, liền bĩu môi nói: “Dù sao trong Tướng phủ cũng chỉ có một vị tiểu thư này, Tướng gia thương tiểu thư như vậy, nếu không đành lòng gả ra ngoài còn không dễ dàng hay sao? Chỉ cần tuyển con rể vào phủ là sẽ ổn cả thôi!”

Hà ma ma nghe được lời này trong lòng trầm xuống.

“Trên đời này nào có nam nhi tốt nào chịu đi ở rể? Huống chi nếu sinh hài tử, cũng không thể mang họ của mình.”

Bà ta và Ôn thị ngàn tính vạn tính, chỉ tính toán đến lúc đó khiến


/50