Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 35 - Chương 35

/50


Edit: Thu Lệ

Mặc dù Liễu Minh Nguyệt hết sức vui vẻ lắng nghe tin tức từ vị “Khuê mật” này, nghe được từ miệng của người ngoài và từ miệng của thị nữ thiếp thân bên cạnh Thẩm Kỳ Diệp có sự khác biệt rất lớn, người sau tỉ mỉ và chính xác hơn.

Có lẽ Diêu Hoàng kìm nén đã lâu, cho dù Thẩm phu nhân tiến cung cũng không dám bẩm báo lại lời thật lòng, huống hồ bây giờ ngoài mặt Liễu Minh Nguyệt và Thẩm Kỳ Diệp vẫn thân như tỷ muội, vị này lại có thói quen ruột thẳng khù khờ ngu si, Liễu tướng lại là Thái phó của Thái tử, Thái tử muốn lôi kéo Tiết Hàn Vân về phe mình, bởi vậy Diêu Hoàng không ngừng kể lể ca thán đủ chuyện.

Từ sau khi tiến cung, Thẩm Kỳ Diệp đã chịu đủ các loại uất ức, ví dụ như bị các loại chèn ép của vị Thái tử phi “bệnh tật đã lâu” kia, thỉnh an trễ, hoặc là ít đi thỉnh an có phải bởi vì Thẩm Lương Viện thấy bất mãn với Đông cung? Hoặc là mỗi ngày chỉ trốn ở trong điện của mình, chưa từng lui tới với “Tỷ muội bên cạnh”, không hòa đồng với mọi người chút nào vân vân…

Những lời này, Thái tử phi chọn lúc Thái tử đến thăm mới nói ra.

Vẻ mặt Thái tử phi lo lắng: “Không biết trước đây Thẩm muội muội sống ở ngoài cung như thế nào, nhưng mà từ lúc vào Đông cung, đôi khi thiếp nhìn thấy vẻ mặt của muội muội rất buồn bực, thái tử có rảnh thì phải dành nhiều thời gian đến bầu bạn với Thẩm muội muội…” Vẻ mặt hết sức ôn hòa độ lượng.

Tư Mã Sách vỗ vỗ tay Thái tử phi: “Nàng cứ dưỡng bệnh cho tốt, mấy việc vụn vặt này sao đáng để nàng phí sức?” Quả thật là phu thê đồng lòng.

Làm sao Ôn Thanh Dung có thể bỏ qua cơ hội đả kích Thẩm Kỳ Diệp chứ, lập tức che miệng cười khẽ: “Nương nương không biết đấy thôi, lúc Thẩm muội muội còn sống bên ngoài cung lúc nào cũng rất hoạt bát, đâu có chỗ nào buồn bực giống như hôm nay chứ? Chắc là không thể ra khỏi cung tìm bằng hữu trò chuyện, điện hạ lại bận rộn chính vụ, không thể thường xuyên làm bạn với nàng ta, cho nên mới khiến cho dung nhan của nàng ta ngày càng gầy yếu…”

Trước khi thành thân, Tư Mã Sách đã theo đuổi nàng ta xong xui, rất nhiều chuyện nàng ta đều chiều lòng Tư Mã Sách, chỉ vì đêm động phòng nhất định phải có “lạc hồng” trên khăn lụa để kiểm chứng, cho nên mới chưa làm đến bước cuối cùng. Nay nghe thấy vài câu nói ít ỏi của Thái tử phi và Ôn Thanh Dung, trong lòng hắn đột nhiên rất nghi hoặc: nàng ta tùy tiện như vậy, phải chăng lúc trước chỉ cùng với một mình hắn…

Sắc mặt hắn lập tức lạnh hơn vài phần.

Hắn là người có tính tình rất đa nghi, chẳng qua bình thường người ngoài không phát hiện ra, nhưng Thẩm Kỳ Diệp và hắn cùng giường chung gối lâu như vậy, cho nên cũng từ từ nhận ra được chút ít tính tình này của hắn.

Trong nháy mắt tim nàng ta lập tức dâng lên tới cổ họng.

Doãn Tố Nhị bưng thuốc tới, tự mình nếm thử một miếng rồi đích thân hầu hạ Thái tử phi Vi thị uống thuốc, ôn nhu nhỏ nhẹ cất tiếng: “Nếu muội muội ở trong điện thấy nhàm chán, có thể đến điện của nương nương ngồi chơi một lát. Nương nương nhàm chán cả ngày, vẫn luôn hy vọng muội muội có thể đến đây ngồi chơi nhiều một chút đấy.”

Nàng ta nói ra những lời này thay Thái tử phi, vừa chứng tỏ được hình tượng khiêm tốn nhu hòa của Thái tử phi, vừa ám chỉ Thẩm Kỳ Diệp không làm tròn bổn phận của thị thiếp, chưa từng tận tâm hầu hạ Thái tử phi…

Miệng lưỡi lanh lợi của Diêu Hoàng khiến Liễu Minh Nguyệt khi thì nhíu mày lo lắng, khi thì mềm giọng an ủi, sau đó đồng ý ngày mai sẽ đến Đông cung để khuyên giải Thẩm Kỳ Diệp, tiếp đó ra lệnh cho Hạ Huệ mang một cái hà bao thật dày tới: “Biết ngươi ở Đông cung không thiếu mấy thứ này, cầm lấy đi, bình thường ngươi hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ cũng vất vả.”

Diêu Hoàng đưa tay nhận lấy cái hà bao dày kia, trong lòng đau xót, tạ ơn rồi rời đi.

Sao nàng ta không thiếu mấy thứ này chứ. Cho dù Thẩm Kỳ Diệp ở Đông cung nhưng hôm nay cũng túng quẫn.

Vốn dĩ người ngoài đều nghĩ rằng cao môn phú quý, khắp nơi đều đủ đầy rực rỡ, nhưng lại không biết những khó khăn ở nơi phú quý. Thẩm Truyền chẳng qua chỉ là một Thị lang, tuy rằng đã đưa nữ nhi vào Đông cung nhưng thu xếp trong cung trái ngược với gả cho nhà quan lại bình thường nhiều hơn gấp mấy chục lần. Có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu, nay Thẩm gia chỉ ngóng trông bụng Thẩm Kỳ Diệp sớm có tin tức, mỗi tháng đều lén lút đưa bạc vào trong cung giống như nước chảy, nhưng mà số ngân lượng này cũng không thể đổi lấy vinh sủng đặc biệt cho Thẩm Kỳ Diệp ở Đông cung.

Thái tử đối xử với nàng ta chẳng qua chỉ thân thiết hơn Phụng Nghi và Chiêu Huấn tầm thường một chút mà thôi.

Những chuyện này đều không có chỗ nào đáng nói.

Xa cách khoảng nửa năm, Liễu Minh Nguyệt gặp lại Thẩm Kỳ Diệp cũng thấy kinh ngạc.

Nữ tử hiền thục uyển chuyển rực rỡ lúc trước, vậy mà mới tiến vào Đông cung không bao lâu, tuy rằng mặt mày vẫn tinh xảo như trước, dung nhan vẫn xinh đẹp nhưng lại không còn vẻ hồng hào oánh nhuận của lúc trước nữa, dường như mang theo chút dáng vẻ già nua, cảm giác nặng nề.

Cũng không biết là vì muốn gặp nàng, bởi trước kia bọn họ rất thân thiết hay là do nàng ta diễn trò quá giỏi, lần này đơn giản lấy yếu thế nhằm nhận được đồng tình làm chủ, cố tình để lộ vẻ mệt mỏi giữa khóe mắt đuôi lông mày, nếu nàng là tỷ muội ruột thịt với nàng ta thì đã sớm đau lòng không thôi.

Liễu Minh Nguyệt tiến lên hành lễ đã bị nàng ta kéo tay ngồi trên giường. Bàn tay lạnh lẽo, Liễu Minh Nguyệt đánh giá tẩm điện của nàng ta, tuy rằng bài trí tráng lệ, hương thơm lượn lờ, thời tiết gần tháng sáu nhưng lại lộ ra chút lạnh lẽo vắng lặng không giống với mùa này. Có lẽ nguyên nhân là vì các tẩm điện quá rộng rãi trống trải chăng?

Cung nhân hầu hạ trong tẩm điện đều lui ra, chỉ còn lại hai người Thẩm Kỳ Diệp và Liễu Minh Nguyệt.

“Sao tỷ tỷ lại gầy thành dáng vẻ như thế này?”

Trên mặt Liễu Minh Nguyệt xuất hiện vẻ lo lắng, nắm tay Thẩm Kỳ Diệp hỏi han. Trong lòng Liễu Minh Nguyệt nhớ lại, kiếp trước nàng ta cũng đến khuyên giải mình như vậy. Thế sự khó lường, nay người làm chuyện này lại là nàng, vậy mà cũng dần dần vô cùng thuần thục.

Thẩm Kỳ Diệp nắm tay nàng, nước mắt rơi xuống, lộ ra một nụ cười khổ, nói: “Ta chỉ là… Có chút nhớ nhà thôi.”

Nữ nhân




/50