Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 8 - Gặp Lại

/50


Phủ đệ của công chúa Chiêu Dương, nằm ở vị trí tốt nhất của phố lớn Chu Tước.

Nay nàng là ấu muội cùng mẹ duy nhất của đương kim Hoàng thượng, quan hệ giữa nàng với vị huynh trưởng này rất thân thiết, mặc dù Thái hậu đã tạ thế, nhưng ngày lễ ngày tết vẫn nhận được ban thưởng rất hậu so với mấy vị công chúa còn lại, có thể thấy được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Phủ Tướng quốc cách phủ công chúa cũng không xa, ngược lại là Hạ gia thì cách phủ công chúa hơi xa một chút, trước đó hai nhà đã bàn bạc với nhau ổn thỏa rồi, đến ngày hôm đó, Hạ phu nhân sẽ dẫn Hạ Tử Thanh đặc biệt đến phủ Tướng quốc đón Liễu Minh Nguyệt.

Hạ Tử Thanh vẫn giống như vài lần trước đã gặp, nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt, chỉ ngại ngùng cất tiếng gọi: “Chào biểu muội!” Sau đó thìlùi về phía sau Ôn thị.

Ôn thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấy Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân tự nhiên hào phóng tiến lên đón chào mình, hệt như một đôi bích nhân[1], trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, nghĩ lại hôm nay sẽ ngồi chung xe cùng với Liễu Minh Nguyệt, có cơ hội nói bóng nói gió một hồi, vì vậy mặt mày bà mới giãn ra.

Dọc theo đường đi dì cháu hai người ngồi cùng xe, Hạ Tử Thanh và Tiết Hàn Vân thì cưỡi ngựa đi song song với nhau. Thân hình Tiết Hàn Vân cao hơn Hạ Tử Thanh nửa cái đầu, ngũ quan sắc sảo, mắt sáng như sao, dáng người cao ngất, cho dù Ôn thị không chịu thừa nhận cũng không được, nếu so sánh với nhi tử của bà, Tiết Hàn Vân quả thật xuất sắc hơn.

Tuy rằng dung mạo nhi tử của bà cũng không kém, nhưng tính tình quá mức hòa nhã đôn hậu, lại mang theo dáng vẻ hay ngại ngùng của thư sinh, vốn dĩ cả hai bằng tuổi nhau, nhưng thoạt nhìn nhi tử của bà có vẻ nhỏ hơn vài tuổi so với Tiết Hàn Vân, tính trẻ con vẫn còn thấp thoáng đâu đó.

Bà đưa tay chỉ cho Liễu Minh Nguyệt xem rồi cảm thán: “Nguyệt Nhi, con xem, rốt cuộc Tiết công tử không hổ danh là người luyện võ, so với biểu ca con còn cao hơn nửa cái đầu đấy.”

“Mấy đời nhà Hàn Vân ca ca đều là quan võ, biểu ca học hành cũng rất tốt mà, con nghe A Đa nói qua mấy ngày nữa thì biểu ca Tử Thanh sẽ tiến vào Quốc Tử Giám học hành, so với việc luyện võ của Hàn Vân ca ca, biểu ca học hành cũng sẽ không kém.” Liễu Minh Nguyệt cười an ủi Ôn thị.

Mấy câu vừa rồi của Ôn thị không phải không mang theo ý dò hỏi, trái lại là câu trả lời vô tâm của Liễu Minh Nguyệt, làm cho bà hết sức hài lòng.

Bà cho rằng tâm tính của Liễu Minh Nguyệt vẫn chỉ là một đứa trẻ, nói ra lời nào cũng đều là lời thật lòng, nhất thời trong mắt chứa đầy ý cười: “Nguyệt nhi nói không sai, tính tính của biểu ca con rất tốt, vô cùng hòa khí, không thể so với tính tình thô bỉ của kẻ võ phu, một câu không hợp lập tức vung quyền vung cước. Sắp tới biểu ca con sẽ đi học, biểu ca con cũng không có thói hư tật xấu gì, dì con nha, chỉ còn chờ đến khi biểu ca con thành thân, đến lúc đó chỉ việc ngồi chờ hưởng phúc là tốt rồi!”

Thấy Liễu Minh Nguyệt chỉ lo nhìn ngắm phong cảnh ven đường, không có chú ý gì nhiều tới hai vị thiếu niên bên ngoài xe, trên mặt là nụ cười ngây thơ thật không biết buồn: “Dì phải nói là, đến lúc đó chỉ chờ biểu ca và biểu tẩu con cùng nhau hiếu thuận người mới đúng!” Có thể thấy được từ tận đáy lòng quả thực không có một chút tình cảm tiểu nữ nhi nào. Ôn thị nhịn không được mà thở dài: rốt cuộc tuổi con bé vẫn còn nhỏ a, Liễu Hậu lại dạy dỗ con bé thành đứa trẻ không hiểu chuyện đời, thật sự là… Tốt xấu gì cũng là ngoại sinh nữ[2] của mình, vậy thì chỉ có thể chờ đến về sau nó vào cửa, mình sẽ từ từ dạy dỗ lại mà thôi.

Vả lại nhìn Liễu Minh Nguyệt đối xử với Tiết Hàn Vân cũng không có tình ý gì khác, nghĩ đến tuổi của nàng vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ chuyện đời, trong lòng Ôn thị không khỏi thả lỏng đôi chút.

Kỳ thật từ khi Liễu Minh Nguyệt ngồi xe ngựa đi đến phủ Công chúa, dọc theo đường đi đầu óc nàng đều hoạt động nhanh chóng, nhất thời chỉ hận không thể tiến lên giống như kiếp trước, dùng biện pháp đã quen biết với Tư Mã Sách để quen biết hắn lại lần nữa, chờ đến khi thời cơ chín muồi, nếu có cơ hội, tới lúc đó có thể hỏi xem ở trong lòng hắn thật ra nàng là cái gì? Nhưng nàng lại cảm thấy vạn nhất phải trả giá bằng chính hạnh phúc nửa đời sau của mình, lại tiếp tục bị vây trong Hoàng cung ấy thêm lần nữa, vậy thực sự không đáng, dọc theo đường đi Ôn thị nói rất nhiều điều, nhưng mà nàng lại không nghe lọt tai, đáp lại cũng chỉ là thuận miệng nói cho có lệ mà thôi, làm sao để ý mà xem xét sắc mặt của Ôn thị, lại càng không biết Ôn thị đang dụng tâm kín đáo với mình.

Thẳng đến khi đến phủ Công chúa, nhìn thấy cửa lớn rộng mở trước mặt, náo nhiệt phi phàm, có rất nhiều xe ngựa, cỗ kiệu ngừng ở trước cửa phủ, Sử quan[3] của phủ Công chúa và Tạ Viêm – Trưởng tử[4] của công chúa đứng ở cửa đón khách, xe ngựa của nữ quyến đều từ cửa hông trực tiếp tiến vào trong phủ, sau đó ở cửa trong sẽ đổi thành kiệu nhỏ tiếp tục đi vào, tiến về hướng nội viện.

Trưởng tử Tạ Viêm của công chúa đã thành thân, cưới một vị Huyện chủ, cũng thuộc dòng họ Tư Mã thị, tên gọi là Anh, chiếu theo quan hệ dòng họ, phải gọi công chúa Chiêu Dương một tiếng “Cô cô”, đây là một thiếu nữ đẫy đà ngọt ngào, nàng dẫn theo một đám thị nữ đứng ở trước cửa nội viện phủ Công chúa đón khách, nhìn rất là nhiệt tình vui vẻ.

Ôn thị dẫn theo Liễu Minh Nguyệt đi vào, trước tiên hành lễ mừng thọ cho Công chúa, sau đó dâng lên thọ lễ đã mang tới.

Công chúa Chiêu Dương có vầng trán rộng, xương gò má hơi cao, hai gò má đầy đặn, môi trơn bóng, có loại cảm giác diễm lệ và phú quý xa hoa, giống hệt như trong trí nhớ kiếp trước của Liễu Minh Nguyệt. Ngồi vây quanh Công chúa là vài vị phụ nhân đã lớn tuổi, Liễu Minh Nguyệt nhận ra một vài vị trong đó, chính là các vị chính thê của trọng thần trong triều, có vài vị nàng không biết, trái lại ngồi hai bên trái phải của công chúa Chiêu Dương là công chúa Nghi An và công chúa Thành An, sau khi Tư Mã Sách kế vị thường xuyên đi lại ở trong cung, thì nàng lại nhận ra.

Ba vị công chúa nghe nói đây là ái nữ duy nhất của Liễu tướng, đặc biệt là công chúa Chiêu Dương, còn lôi kéo tay nàng nói thêm mấy câu, chỉ vì người tiến vào mừng thọ quá nhiều, cho nên mới buông lỏng tay nàng ra, chỉ vào Tư Mã thị: “Anh Nhi, dẫn Hạ phu nhân tới chỗ của các vị phụ nhân đi, sau đó đưa Liễu tiểu thư đây tới chỗ các vị cô nương, để cho các nàng làm quen thoải mái hơn, không bị gò bó khi ở đây.”

Liễu Minh Nguyệt hành lễ, sau đó mới đi theo Tư Mã thị lui ra ngoài, “Thiếu phu nhân, người để cho các vị tỷ tỷ đây đưa ta sang đó là được rồi, nơi này nhiều khách nhân cần phải tiếp đón, quả thực không dám làm phiền đến thiếu phu nhân.”

Tư Mã Anh quả thực bận rộn đến mức không có cách nào để phân thân, nghe Liễu Minh Nguyệt nói lời ấy, giống như đã gãi trúng chỗ ngứa, lập tức sai thiếp thân nha hoàn Thu Sương dẫn nàng đi tới chỗ các vị tiểu thư khác.

Ôn thị có hạ nhân dẫn đường đi về hướng khác, còn Liễu Minh Nguyệt thì đi theo Thu Sương tới sảnh Thiên, nghe trong sảnh không ngừng truyền tới tiếng động lớn xôn xao, thế nhưng không ít người đã có mặt ở đây. Liễu Minh Nguyệt thuận tay từ bên hông kéo ra một cái hà bao căng phồng đưa cho Thu Sương: “Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường, hà bao này tặng cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ vạn lần đừng ghét bỏ.”

“Liễu tiểu thư quá khách sáo rồi!” Thu Sương nói như vậy nhưng không có ý chối từ, “Nô tỳ còn phải đi hầu hạ Thiếu phu nhân, Liễu tiểu thư xin cứ tự nhiên!”

Hôm nay, Liễu Minh Nguyệt chỉ dẫn theo hai nha hoàn là Hạ Huệ và Thu Quả, trước đó hai nha hoàn này ngồi chung ở phía sau xe ngựa với nhóm nha hoàn của Ôn thị, sau khi bước vào phủ Công chúa thì vẫn đi theo ngoài kiệu nhỏ, giờ phút này hai người bọn họ lại đi theo nàng vào đại sảnh.

Bước vào đại sảnh của phủ Công chúa, nhìn thấy bảy tám bàn tiệc trong sảnh đã ngồi không ít thiếu nữ, cứ năm ba người thì túm lại ngồi cùng một bàn, cứ bảy tám người thì tụm lại ngồi cùng một chỗ, từng trận tiếng cười vang lên không dứt. Đại đa số người ở đây Liễu Minh Nguyệt đều nhận ra, chẳng qua quen thuộc cũng rất nhiều.

Trầm Kỳ Diệp đang ngồi dựa vào cửa sổ bên cạnh bàn gần cửa ra vào, ả thấy Liễu Minh Nguyệt tiến đến, lập tức đứng lên, vẫy vẫy tay với nàng: “Nguyệt Nhi muội muội, sao bây giờ muội mới đến?” Ngồi cùng bàn với ả là một nhóm thiếu nữ, trong đó có 3 người ngày thường hay đến chơi với các nàng, Liễu Minh Nguyệt mơ hồ nhớ rõ, Trầm Kỳ Diệp cũng là ở trên thọ yến của công chúa Chiêu Dương lần đầu quen biết với Tư Mã Sách, hôm nay vốn dĩ nàng ôm theo ý nghĩ khác mà đến đây, tự nhiên là vui vẻ đi theo Trầm Kỳ Diệp để xem náo nhiệt.

Trầm Kỳ Diệp kéo tay nàng, chỉ cảm thấy cảm giác lúc chạm tay vào hoàn toàn không giống như trước, ả không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Mấy hôm nay chẳng lẽ muội muội mỗi ngày đều xuống bếp ư? Sao tay muội lại thô ráp thành như vậy?”

“Phải không? Mấy ngày này muội đi theo La lão tướng quân học võ mà.” Liễu Minh Nguyệt muốn thử xem suy nghĩ trong lòng ả đối với mình là như thế nào, lập tức vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát thần sắc của Trầm Kỳ Diệp.

Trầm Kỳ Diệp thấy vô cùng ngạc nhiên, thần sắc mang theo chút nghi hoặc: “Muội muội không ở nhà mà hảo hảo thêu hoa đánh đàn, học công phu làm gì?”

Liễu Minh Nguyệt cười bướng bỉnh: “Nếu cố gắng học thành tài, cũng có thể làm mỹ nhân cứu anh hùng nha!” Rước lấy một trận khinh bỉ của mọi người: “Ngươi nghĩ hay như vậy, gầy thành bộ dạng thế này, còn muốn làm mỹ nhân cứu anh hùng?!”

Các thiếu nữ quen biết lúc trước cảm thấy rất tò mò, hỏi thăm chi tiết việc nàng đi học võ công. Liễu Minh Nguyệt biết rõ Tư Mã Sách chỉ ưa thích loại nữ tử nhu nhược mềm mại và hiểu biết chữ nghĩa, vì thế nàng càng muốn nói toạc móng heo việc này ra. Bởi vậy mặt mày hào hứng phấn khởi, đem chuyện mỗi ngày chạy bộ ra sao, ở dưới ánh nắng mặt trời tập đứng trung bình tấn thế nào, còn có người cầm theo cành cây khô nhìn chằm chằm vào mình, nếu làm sai động tác, nói không chừng sẽ ăn một quất… toàn bộ đều kể ra hết.

Chúng nữ tử đều lộ ra biểu tình sợ sệt: “Nguyệt Nhi muội muội thật sự là, lá gan càng lúc càng lớn!” Còn tưởng nàng gặp một lần giặc cướp, đáng lý nên sợ mất mật mới đúng.

Nhất thời mọi người ầm ầm túm tụm lại cùng một chỗ, Liễu Minh Nguyệt lưu tâm quan sát Trầm Kỳ Diệp, thấy ả mặc dù đang cười đùa cùng với mọi người, nhưng trong thần sắc thỉnh thoảng vẫn có thái độ đối đáp cho có lệ, nếu nàng không có sự hiểu biết nhiều năm đối với Trầm Kỳ Diệp, với tình tính không tim không phổi của nàng, chắc sẽ không quan sát tỉ mỉ như vậy.

Thị nữ trong sảnh qua qua lại lại như nước chảy, bưng các loại điểm tâm lớn nhỏ lên bàn, qua hơn nửa canh giờ sau, rốt cục cũng đợi đến lúc khai tiệc, một nhóm thị nữ khác bưng nước lên bàn cho các nàng.

Hậu hoa viên của phủ Công chúa có diện tích khá rộng lớn, kiến trúc rất tinh xảo khéo léo, các loại hoa và cây cảnh um tùm sum suê, dòng suối nhỏ bên trong chính là dẫn nước chảy từ bên ngoài vào, vây xung quanh lầu các được xây rất cao bên trong hậu hoa viên, bốn phía mấy thước có rất nhiều hành lang được xây hai bên của đình nghỉ chân, nối liền với các cửa ra vào với các đình đài lầu các khác, phía dưới đình đài lầu các là sóng nước dập dờn bồng bềnh, làm dịu mát thời tiết nóng bức của những ngày cuối hè thế này.

Giờ phút này bốn phía đã được bố trí thỏa đáng, trong các đình đài lầu các đều đã an bài số ghế hợp lý, khoảng cách giữa mọi người cũng xa, ở giữa lại có màn che hoặc là bồn hoa, thác nước chảy xuống, ngăn cách tầm mắt giữa các đình đài lầu các với nhau, thế nhưng vẫn có thể để cho người ta nghe được tiếng cười đùa, tiếng hoan hô ở phía đối diện, ở chính giữa các đình đài lầu các còn có âm thanh đàn sáo không dứt, nhóm nha hoàn thị nữ bưng các loại món ngon qua qua lại lại dọc theo hành lang, thọ yến này được tổ chức rất thú vị.

Liễu Minh Nguyệt ngồi ở phía tay trái bên cạnh Trầm Kỳ Diệp, bên tay phải của nàng là Nhị tiểu thư Hoàng Sầm Diệp của nhà Hoàng thị lang, năm nay mười bốn tuổi, mặt trứng ngỗng, cặp mắt hạnh, rất là xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát, lôi kéo nàng uống vài chén rượu trái cây, “Muội muội không dễ dàng ra khỏi phủ, hôm nay mượn rượu ngon của phủ Công chúa, nhất định phải tận hứng cùng muội muội.”

Liễu Minh Nguyệt và Hoàng Sầm Diệp cũng có mấy lần gặp mặt, nàng ta làm người coi như không tệ, về sau cũng không tiến cung, mà gả cho một vị Tiến sĩ bần hàn, nghe nói cuộc sống trôi qua rất ân ái, xem như trong nhóm tỷ muội mà các nàng quen biết lúc trước, là một vị có nhân duyên tương đối trôi chảy. Là một người hiểu chuyện, biết rằng làm mất mặt nàng ta là một chuyện không tốt, cho nên nàng đành phải uống vào mấy chén, sau đó lôi kéo Trầm Kỳ Diệp cầu cứu: “Tỷ tỷ cứu muội, Sầm tỷ tỷ muốn chuốc rượu chết muội phải không?”

Trầm Kỳ Diệp tách hai người ra, “Hai người đều ngồi xuống cả đi. Biết rằng rượu trái cây của phủ Công chúa rất ngon, cho dù hai người liều mạng uống, nhưng cũng phải để lại một chút cho chúng tỷ muội cùng bàn uống chứ, phải không?”

Chúng nữ tử oanh oanh yến yến, nhất thời cười thành một đoàn.

Lúc này Liễu Minh Nguyệt mới có thể thở phào một hơi.Do nàng nhớ rõ kiếp trước, yến tiệc trôi qua được một nửa, các đào kép hát xướng trên sâu khấu đều lui xuống dưới, bấy giờ các thiên kim tiểu thư mới thay nhau lên đài biểu diễn chúc thọ cho công chúa Chiêu Dương. Lúc tới phiên nhóm các nàng, Trầm Kỳ Diệp thúc vào người nàng: “Thư sư phó của muội muội cầm kỳ thi họa đều vô cùng tốt, không bằng hôm nay muội muội đại diện cho các vị tỷ tỷ chúng ta lên đài tấu một khúc chúc thọ cho công chúa được không?”

Khi đó đúng là lúc nàng còn trẻ hiếu thắng, thấy chung quanh vài thiếu nữ đều liên tục ồn ào cổ vũ, cho nên lập tức lên đài tấu một khúc…… Sau khi trở về lần đầu tiên bị A Đa mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Nhưng cho dù là như thế, vẫn không thể ngăn được đáy lòng nàng vụng trộm nảy sinh vui mừng vô hạn.

Giờ phút này, mắt nhìn trên đài các đào kép đã đi xuống, phía đối diện bắt đầu có người lên đài hiến một khúc chúc thọ cho công chúa Chiêu Dương, Liễu Minh Nguyệt lặng lẽ đứng dậy, nhưng bị Trầm Kỳ Diệp giữ chặt một phen: “Muội muội chạy đi đâu?”

“Rượu trái cây khiến muội hơi say, muội muốn tìm chỗ hóng gió một chút, để mùi rượu tản đi, tỷ tỷ cứ ngồi đây trước, muội đi một lát sẽ quay lại.”

Trầm Kỳ Diệp buông tay nàng ra: “Hay để ta đi cùng muội nhé?” Nhưng bị nàng cự tuyệt.

Hôm nay nàng đã quyết định trong bữa tiệc này không ở cùng một chỗ với Trầm Kỳ Diệp, miễn cho đến lúc đó gặp phải cảnh không trâu bắt chó đi cày, vạn nhất lại làm ra chuyện gì đó giống như kiếp trước, vậy chẳng phải là không ổn hay sao?

Trầm Kỳ Diệp thấy nàng kiên quyết đi hóng mát, đành phải buông tay để nàng đứng dậy, lại quay sang dặn dò Hạ Huệ: “Bồi tiểu thư nhà ngươi đi hóng mát một lát thì dìu nàng trở về đây, nhưng không được trì hoãn quá lâu.”

Hạ Huệ cười đáp ứng, lúc này chủ tớ ba người mới chậm rãi đi dọc từ hành lang theo thác nước ra ngoài.

Đi đến một đoạn cách xa thác nước, nơi có gió thổi qua, Liễu Minh Nguyệt quả thật có cảm giác say đến lảo đảo, thấy ở xa xa thấp thoáng có một bụi hoa, chính giữa có một tảng đá lớn, liền bảo Hạ Huệ dìu nàng qua đó ngồi.

Hạ Huệ thấy nàng không quan tâm gì đã ngồi xuống, trong lòng gấp gáp, sợ nàng say rượu trúng gió, lấy chiếc khăn trong tay trải lên tảng đá lớn, rồi cùng Thu Quả mỗi người đỡ một một bên giúp nàng ngồi xuống. Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, miệng đắng lưỡi khô, liền sai Hạ Huệ đi tìm chén trà nóng tới cho mình uống.

Tuổi tác của Thu Quả cũng xấp xỉ Liễu Minh Nguyệt, Hạ Huệ dặn dò đi dặn dò lại mấy lần, kêu nàng ta canh chừng tiểu thư, không được đi đâu, sau đó mới xoay người đi tìm trà nóng.

Liễu Minh Nguyệt nhớ tới kiếp trước, giờ phút này Tư Mã Sách đang ở ngồi ở một đình nghỉ chân nào đó gần thác nước, dù sao chỉ cần hôm nay không gặp hắn, nhiều thiếu nữ lên đài biểu diễn như vậy, vô luận hắn nhìn trúng ai, cũng đều không liên quan tới nàng. Tốt nhất là nhìn trúng Trầm Kỳ Diệp… Nghĩ như thế, trong lòng nàng hết sức cao hứng, đơn giản gối đầu lên chân Thu Quả, nghiêng người nằm dài trên tảng đá lớn nghỉ ngơi.

Thu Quả là một nha đầu ngốc nghếch, cho tới bây giờ Liễu Minh Nguyệt nói cái gì thì chỉ biết cái đó, không giống như Hạ Huệ, còn dám mở miệng khuyên nhiều thêm vài câu. Thấy tiểu thử lấy khăn tay phủ lên mặt đã ngủ mất, trong lòng nàng ta chỉ ngóng trông Hạ Huệ mau trở về, trông đến trông đi không thấy Hạ Huệ đâu, ngược lại lại trông được hai nam tử trẻ tuổi tiến đến.

Hai nam tử trẻ tuổi kia một bên vừa đi một bên vừa tán gẫu, mắt thấy đã tiến đến gần bụi hoa, một vị trong đó chợt lên tiếng: “Hoằng biểu đệ, hôm nay quý phủ nhiều khách nhân như vậy, sao còn có nha hoàn nhàn hạ ngồi ở bụi hoa nghỉ ngơi?”

Vị này đúng là Tạ Hoằng, thứ tử[5] của công chúa Chiêu Dương.

Trong nháy mắt hai người này tiến lại gần, Thu Quả lại là nha đầu ngu ngốc, Hạ Huệ không xuất hiện, nàng ta cũng chỉ biết ngơ ngác ngồi đó, tùy ý để Liễu Minh Nguyệt gối đầu lên chân nàng ta thiếp đi, cũng không biết đánh thức chủ tử nhà mình, chỉ ngơ ngác nhìn hai vị công tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia càng ngày càng tiến lại gần.

Tạ Hoằng cách bụi hoa nhìn lại: “Đây hình như không phải nha hoàn của nhà ta? Gì —— biểu ca mau tới xem, chỗ này có tiên tử ngủ…”

Trong kinh thành, Tạ Hoằng có tiếng là hoa hoa công tử, nay bắt gặp một thiếu nữ nằm ngủ bên bụi hoa, thiếp thân nha hoàn cũng là một kẻ ngốc, đơn giản bước lên hai bước, xốc khăn che trên mặt của Liễu Minh Nguyệt lên.

Thu Quả nhất thời bị dọa đến không dám cử động chút nào, Liễu Minh Nguyệt thì đang ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cho rằng Hạ Huệ đã tìm trà nóng trở về, đưa tay dụi dụi mắt ăn vạ: “Tỷ tỷ đỡ ta đứng lên… Khát chết ta…” Mở to mắt, trước mặt hiện ra một khuôn mặt tuấn tú ngày một phóng đại.

Mấy ngày nay nàng ở giáo trường nhỏ của La gia rèn luyện không ít, tuy rằng chưa học được chiêu thức hung hiểm gì, nhưng cả ngày đều nhìn thấy tình cảnh từng cặp thiếu niên vật lộn chém giết lẫn nhau, không khỏi cũng bị tiêm nhiễm một chút bạo lực, lập tức vươn tay tặng một chưởng trên mặt Tạ Hoằng.

“Đăng đồ tử[6] từ đâu đến, dám hồ nháo ở phủ Công chúa sao?!” Một kích trúng đích, đột nhiên nàng ngồi thẳng dậy, hai mắt trợn lên thì lại muốn xuống tay thêm lần nữa.

Tạ Hoằng mặc dù là kẻ phong lưu, nhưng cũng là người biết thương hương tiếc ngọc, lại thấy trước mặt là tiểu mỹ nhân yêu kiều yếu ớt, ra tay cũng không nặng bao nhiêu, chắc là vì say rượu, cặp mắt nàng lại sóng sánh như nước mùa thu, khiến tâm thần hắn rung động, hận không thể tiến lên đắm mình vào cặp mắt xinh đẹp kia của nàng.

“Muội muội là nữ nhi của nhà ai? Sao ta chưa từng gặp bao giờ?”

Thu Quả đã bị dọa đến choáng váng, chỉ biết ngơ ngác ngồi đó.

Kiếp trước Liễu Minh Nguyệt chưa từng gặp qua Tạ Hoằng, về sau lại tiến vào hậu cung càng không có cơ hội diện kiến nam nhân nào khác, bởi vậy làm sao biết hắn là ai, hai mắt nàng trợn trừng, quát: “Ai là muội muội của ngươi? Ngươi còn nói bậy ta đây sẽ đi gặp công chúa cầu người làm chủ!”

Chuyện này khen ngược nha, trốn tới trốn lui, né tránh Tư Mã Sách, lại đưa tới một kẻ đăng đồ tử[6]!

Tạ Hoằng này có tật xấu trêu hoa ghẹo nguyệt tồn tại lâu nay, chỉ cần không phải cường thủ hào đoạt dân nữ náo ra chuyện mạng người, công chúa Chiêu Dương cũng mặc kệ hắn. Huống chi giờ phút này vị công tử đứng ở phía sau cũng không hề ngăn cản, ngược lại hưng trí dào dạt khoanh tay đứng xem náo nhiệt, Tạ Hoằng lo lắng làm nàng sợ, da mặt dày khẩn cầu: “Muội muội đừng giận, quả thật ta không cố ý, ai kêu muội nằm ngủ trong bụi hoa của nhà ta làm chi? Khiến cho ta lầm tưởng muội là tiên tử hạ phàm… Chẳng lẽ là do rượu của nhà ta quá mức thơm ngon hay sao?”

Hắn kề sát vào ngửi ngửi, trên người tiểu mỹ nhân mang theo thoang thoảng mùi rượu hoa, mặt dù trên mặt nàng vẫn còn chút trẻ con, nhưng gương mặt tinh xảo xinh đẹp, hơn nữa đôi mắt kia lại thu hút vô cùng, vừa tức giận lên thì mắt long lanh, sóng nước dập dờn, khiến lòng người rung động.

Mắt Liễu Minh Nguyệt vòng vo chuyển động: “Ngươi không phải là Tạ Đại công tử, chẳng lẽ là…” Trong lòng thầm kêu xui xẻo rồi, sao lại gặp phải tên phong lưu Tạ Nhị thiếu gia này chứ? Gặp cũng thôi đi, còn tát hắn một cái! Đại danh của tên Tạ Nhị thiếu gia này tồn tại đã lâu, cho dù năm đó nàng ở trong cung cấm, vẫn như sấm rền bên tai, có thể thấy được bản lĩnh của người này, nếu dính vào sẽ rước lấy khoản nợ tình ái.

Công chúa Chiêu Dương là người bao che khuyết điểm nhất, nếu để bà ấy biết mình tát nhi tử bảo bối của bà ấy một cái… Chỉ sợ sẽ chuốc lấy phiền phức không nhỏ đâu.

Liễu Minh Nguyệt khiển trách Thu Quả một tiếng: “Nha đầu ngốc kia, sao người đến lại không thông báo cho ta? Quấy nhiễu Nhị công tử, thỉnh người thứ lỗi, ta sẽ rời đi ngay, mong rằng Nhị công tử đừng trách nha đầu ngu đần của ta!” Nói xong cầm lấy khăn tay lót dưới tảng đá của Hạ Huệ, rồi vội vàng đi về hướng ngược lại.

Trong lòng nàng sốt ruột, bước đi rất vội vàng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, mạnh mẽ xông vào một lồng ngực rắn chắc, ngẩng đầu nhìn lại là lúc, sắc mặt nhất thời trắng bệch, cả người giống như nằm mộng!

Người ở trước mặt, cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra —— mặt như mũ ngọc, phong thần tuấn lãng, tuổi chừng hai mươi, mang theo khí chất cao ngạo tự phụ của hoàng thất, vô cùng nổi bật trong giới quý công tử bình thường ở kinh thành, giờ phút này đang mỉm cười tùy ý đánh giá nàng, đúng là người mà nàng đã tránh né hết nửa ngày ở tiệc rượu, thái tử điện hạ: Tư Mã Sách.

Phía sau lại truyền đến tiếng kêu quái dị của Tạ Hoằng: “Muội muội không chịu nói chuyện cùng ta, lại chui vào lòng của người khác, làm ta rất thương tâm ~~~~” tiếng kêu chất chứa việc thổi phồng tâm trạng.

Giờ phút này trong đầu Liễu Minh Nguyệt nổ “Ầm” một tiếng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, các loại ý niệm trong đầu cứ trào ra đầy rối rắm, tâm loạn như ma, đã thế thì cũng đành vậy thôi. Lúc chưa gặp hắn, nàng luôn nghĩ không biết khi gặp hắn sẽ là tình cảnh như thế nào, nhưng đến khi gặp được thì sao? Thì nàng mới phát hiện, hóa ra, ngay cả nàng cũng không biết thực sự phải làm thế nào để giáp mặt với hắn.

Dựa theo thói quen hình thành ở kiếp trước, nàng muốn hành đại lễ với hắn, lại bỗng nhiên nhớ ra, đây là lần gặp mặt đầu tiên với hắn ở kiếp này, kỳ thật hẳn là nàng không biết hắn là ai mới đúng, vì thế chỉ cúi đầu bồi tội: “Vị công tử này, rất xin lỗi!” Sau đó vội vàng lướt qua Tư Mã Sách đi mất.

Nàng sợ, cứ tiếp tục đứng đó, nàng sẽ không nhịn được mà xông lên cào rách mặt hắn!

Đầu óc nàng lại mê muội thêm một trận, Hạ Huệ đi tìm trà nóng từ phía trước đi tới, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng chỉ cho rằng tiểu thư đang say rượu, vội vàng đưa chén trà cho Thu Quả bưng, rồi vươn tay sờ sờ tay nàng, nàng ta chỉ cảm thấy toàn bộ bàn tay của tiểu thư đều thấm mồ hôi, nhất thời hoảng sợ kêu một tiếng: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Liễu Minh Nguyệt mỏi mệt lắc đầu, một câu cũng không muốn nói.

/50