Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 7: Có đồng loại

/126


Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Nhâm Hiểu Nguyệt cấp bách:

- Lý Vân, cậu không thể đi, Trí Hoằng đại sư nói, chỉ có cậu mới có thể cứu cha của tớ, tớ cầu xin cậu, cậu nhất định phải đi cứu cha tớ. Tớ nghe cậu, mọi thứ đều nghe cậu, cậu bắt tớ làm cái gì tớ đều nguyện ý…Chỉ cần cậu bằng lòng cứu cha của tớ…

- Nếu như cậu có thể yên lặng đợi tớ ở chỗ này, tớ sẽ chấp nhận.

Lý Vân lạnh giọng nói.

Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy, tâm tình nửa ngày rốt cục cũng ổn định. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Vân, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu:

- Lý Vân, có thể cho phép tớ ghé vào cửa nhìn được không?

- Không được...!

Lý Vân kiên quyết cự tuyệt:

- Muốn cha cậu không có việc gì, thì hãy thành thật mà đợi ở chỗ này.

Nhâm Hiểu Nguyệt thoáng cái tựa như quả bóng cao su bị xì hơi, ghé vào trên bàn, đầy bụng ủy khuất lầm bầm:

- Kỳ thực người ta muốn nhìn một chút thôi là được mà? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lý Vân đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên ngoài cửa truyền tới một thanh âm bén nhọn. Thanh âm kia trong nháy mắt chui vào trong tai Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt, gắt gao đâm vào màng nhĩ, lập tức khiến đầu óc thống khổ vô cùng. Lý Vân lúc này vận yêu lực trong cơ thể, trong nháy mắt đem sự thống khổ áp chế xuống, mà Nhâm Hiểu Nguyệt thì khó có thể chịu được, nàng che cái lỗ tai, gần như té ngã xuống đất.

- Đợi ở đây, đừng nhúc nhích...!

Lý Vân căn dặn một câu, trong nháy mắt lập tức hướng ra khỏi cửa phòng. Chỉ thấy phòng làm việc đã là tràn ngập quỷ vụ , trong sương mù, du hồn lệ quỷ phiêu đãng, chẳng qua chúng nó cũng không trực tiếp thương tổn Nhâm Cường, mà là không ngừng kêu to, giống như là muốn Nhâm Cường gia tăng thống khổ.

Lý Vân trong đôi mắt hàn quang bắn ra, khóe miệng nổi lên một tia cười nhạt, cắn đầu ngón tay, đầu ngón tay chảy ra một giọt máu màu vàng. Lập tức, Lý Vân mồm niệm chú ngữ, giọt máu kim sắc nhất thời trôi nổi giữa không trung. Đợi chú ngữ kia hoàn thành, Lý Vân dùng sức vung tay lên, giọt máu kim sắc nhất thời biến thành những viên bi thật nhỏ, trong khoảnh khắc lấp đầy cả gian phòng. Những viên bi kim sắc chạm vào trên người quỷ vật, ngay lập tức quỷ vật nhất thời kêu thảm vài tiếng, cả người hóa hơi nước, trong chớp mắt liền tiêu tan thành mây khói. Quỷ vật sau khi biến mất, thanh âm bén nhọn cũng dừng lại.

Lý Vân gần đây trừ quỷ luôn làm như vậy.

Dựa theo cách nói của Trí Hoằng lão hòa thượng , thái độ làm người của hắn, cứu thế thiện nhân, tích lũy công đức, yêu khí trên người đã dần dần biến mất, chậm rãi chuyển hóa thành Hạo Nhiên Chính Khí. Mà Hạo Nhiên Chính Khí đó chính là khắc tinh của Tà ma. Giọt máu màu vàng kia là một minh chứng tốt nhất.

Nhâm Cường cũng đã giải thoát thỏi thống khổ. Hắn đi ra mà trên trán tràn đầy mồ hôi hột, cả người giống như hư thoát, trực tiếp tê liệt ngã xuống ghế, không nhúc nhích.

Chẳng qua thấy Lý Vân ở đây, trong lòng của hắn yên ổn hơn nhiều.

Sự tình cũng không có kết thúc ở đây.

Bàn tay phía sau màn giật dây lũ quỷ vật cảm thấy ở hiện trường có cao nhân , không cam lòng tỏ ra yếu thế, lần thứ hai phái ra quỷ vật lợi hại hơn tập kích.

Cùng so sánh với lũ quỷ vật trước, những quỷ vật này linh thể càng thêm cô đọng, hầu như cùng người bình thường giống nhau, chúng mang theo oán khí ngút trời, một đôi móng vuốt sắc nhọn lóe lên quang mang, điên cuồng hướng phía Lý Vân nhào tới.

Lý Vân gặp lũ quỷ vật hung hăng này, trong lòng bỗng tức giận, lần thứ 2 cắn nát đầu ngón tay, lấy ra 2 giọt máu. Thời gian 2 giọt máu lơ lửng giữa không trung, vết thương trên ngón tay hắn đã khỏi hẳn, thậm chí một vết tích đều tìm không ra.

Lý Vân vẻ mặt có chút quỷ dị, hai mắt hắn hơi khép lại, cười lạnh một tiếng:

- Chút tài mọn.

Hắn lần thứ hai niệm chú ngữ đem hai giọt máu xa ra nhau, bắn mạnh về phía lệ quỷ. Từ xa nhìn lại giống như mưa sao băng.

Lý Vân đối phó với những quỷ vật này, chỉ cần dùng tinh huyết của mình, còn về phần chú ngữ kỳ thực là dùng để phân giải máu. Đây cũng do lão hòa thượng dạy hắn.

Lũ lệ quỷ cũng không ý thức được rằng chính mình đang bị vây trong nguy hiểm, chúng gào thét hướng Lý Vân kéo tới, hoàn toàn không chú ý tới hai giọt máu màu vàng kia.

- Chi Chi …!

Khi những giọt máu màu vàng này chạm vào quỷ vật, phát sinh vài âm thanh, lũ quỷ vật lập tức hóa thành từng đạo khói trắng biến mất không thấy gì nữa.

Mất đi quỷ vật yểm hộ, Khí tức của kẻ phía sau màn rốt cuộc bị Lý Vân ngửi được.

Điều làm hắn kinh ngạc là đối phương lại là Yêu.

Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt thật của đối phương, có điều Lý Vân đã ngửi được yêu khí nhàn nhạt, nhưng cũng rất chân thực.

Chẳng qua trong nháy mắt đó hắn có chút hưng phấn.

Quỷ vật biến mất hết, Độc thủ phía sau màn cũng ý thức được mình rơi vào nguy hiểm. Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, hắn dự định chạy trối chết rồi hãy nói. Thế nhưng lúc này Lý Vân đã tập trung vào khí tức của hắn, há có thể cho phép hắn đào tẩu.

Theo nhận định, độc thủ này hẳn là trốn ở sát vách phòng làm việc của Nhâm Cường. Lý Vân giống như gió lốc chạy tới, tên đứng ở đó đang chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn trong nháy mắt bị hắn ngăn lại.

- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu.

Lý Vân quét chân một cái đem tên nọ bức rời xa cửa sổ, nhìn kỹ, nhưng có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng đối phương bên kia có thể là khuôn mặt dữ tợn, quái vật răng nhọn móng sắc. Nhưng lại là một nam nhân đẹp trai dễ nhìn, khuôn mặt như dao gọt, bờ môi dày, vóc người khôi ngô, thập phần gợi cảm.

Hóa ra yêu quái cũng có loại tuấn tú như thế này.

Ngay khi Lý Vân ngây người, tên đẹp trai đã quơ một cây đao chém qua. Trong lúc nguy cấp, Lý Vân cũng chả quan tâm cái gì tiêu sái không tiêu sái, nghiêng người tránh gấp, tại chỗ lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh thoát nhát đao của tên đẹp trai. Tên đẹp trai tay phải cầm đao, cánh tay duỗi thẳng, dùng sức vẽ một cái, đuổi theo Lý Vân chém tới.

Kỹ thuật của Lý Vân chủ yếu học được từ lão hòa thượng, câu cửa miệng của Phật gia là trời cao có đức hiếu sinh, cho nên trong chiến đấu cũng chỉ lấy phòng ngự làm trọng điểm. Tên đẹp trai quơ khảm đao tuy rằng hung mãnh nhưng cũng không làm gì được Lý Vân. Đương nhiên, trong lúc nhất thời Lý Vân cũng không có cách nào đối phó được với tên đẹp trai kia.

Vốn hắn dự định cắn nát ngón tay, dùng cách đối phó quỷ vật bình thường để đối phó với yêu quái tuấn tú này này, chẳng qua nghĩ lại, tất cả mọi người đều là yêu quái, cùng thuộc một mạch, phỏng chừng hiệu quả không được tốt lắm, liền bỏ qua suy nghĩ đó.

Tiện tay mò được một cái ghế dựa, Lý Vân hung hăng mà hướng tên đẹp trai nện tới. Tên đẹp trai vội vàng thu đao tự cứu, nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay phải trúng một đòn, đau đến mức rơi nước mắt. Suýt nữa làm thanh đao rơi xuống đất.

- Ta giết ngươi...!

Đau đớn dường như kích thích sự cuồng nộ của tên đẹp trai, hai mắt hắn đỏ lên, hai tay giơ lên khảm đao, không quan tâm mà liều mạng hướng Lý Vân chém tới.

Lý Vân nhất thời phiền muộn, chính mình gặp phải một tên sức trâu bò a.

- Xoát…!

Một tiếng, thanh đao của tên đẹp trai chém trúng vai Lý Vân, đồng thời cùng lúc đó, Lý Vân cũng mò tới tay một chiếc ghế dựa hung hăng mà nện vào đầu hắn. Tên đó bởi vì đau nhức quá nên đã bất tỉnh, gục ở dưới chân Lý Vân, nằm úp không nhúc nhích.

Lý Vân nhổ thanh đao trên vai trái ra, cảm thấy một trận choáng váng, máu chảy ra nhiều. Chẳng qua hắn mạo hiểm đã thành công, lúc trước là hắn liều lĩnh cố ý để cho tên đó chém trúng mình, đau đớn suýt khiến hắn ngất đi. Lúc này, vết thương đã đông máu, rất nhanh sẽ khỏi hẳn. Chỉ là vết máu còn lại nhìn cũng rất chân thực.

Hơi mệt, Lý Vân cúi xuống thở gấp mấy hơi. Đột nhiên tiếng bước chân vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy lão hòa thượng.

/126