VỊ VÃN

Chương 71: Nếu như

/92


Vì sao một mình ngồi ở chỗ này?" Không biết qua bao lâu, một giọng nói khàn khàn vang lên ở trên đỉnh đầu, ánh mặt trời bị che khuất, trên đất là một bóng đen cao lớn kéo dài

Không cần ngẩng đầu, Vị Vãn cũng biết người nói chuyện là ai, tuy rằng nàng cảm thấy lời y nói có chút dư thừa, nhưng vẫn nhìn về phía y mỉm cười: "Ngắm phong cảnh cũng rất tốt."

"Phong Nguyệt đâu?" Nàng nhìn quanh bốn phía.

"Quý Tiêu đang dạy nàng bắn tên." Y liếc mắt nhìn phía xa, ánh mắt lại trở lại trên mặt nàng, "Cô nương sẽ không cưỡi ngựa?"

"Cũng không biết cưỡi thế nào." Nàng miễn cưỡng trả lời, "Nhị thúc nói một năm trước ta từ trên ngựa ngã xuống rồi mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ?" Y nhẹ giọng lặp lại.

"Ừm, rất nhiều chuyện nhớ không được." Nàng tiêu sái nhún vai, "Không sao, không nhớ nổi hoặc có lẽ là chuyện không quan trọng, hoặc là hồi ức không vui."

Y không tiếp lời, gió thổi qua mặt cỏ bát ngát, hơi rung động.

Im lặng có chút bất thường làm Vị Vãn không nhịn được ngẩng đầu nhìn y, lại chạm phải ánh mắt của y, trong hồ nước thâm trầm kia, dường như trôi nổi lơ lửng cảm xúc gì đó, cũng làm nàng nhìn không rõ lắm.

"Sao vậy?" Nàng hoài nghi hỏi.

"Ta đang suy nghĩ." Y cười khẽ, đôi mắt xanh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Có phải cô nương ngã đến hỏng đầu hay không."

"Ngươi mới ngã đến hỏng đầu." Nàng buồn bực, "Cũng biết ngươi không nói câu gì tốt, nhưng chuyện bảng hiệu ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

"Bảng hiệu có vấn đề?" Y không cho là đúng, một chút ý xin lỗi cũng không, "Ta nghĩ đến chuyện gì thì chỉ viết theo cảm xúc thật sự mà thôi."

Nụ cười ái muội của y cùng với hàm nghĩa trong lời nói làm nàng ngẩn ra, lập tức hai gò má đỏ ửng

"Có nguyện ý thử cưỡi ngựa một chút hay không?" Y lại mở miệng, "Có lẽ thuật cưỡi ngựa của ngươi tốt hơn."

Đề nghị của y làm nàng có chút động tâm.

Mới ngẩng đầu, lại thấy Phong Nguyệt Tiếu vẫy vẫy tay với nàng, cười đến vô cùng vui vẻ.

Nhớ tới ánh mắt ái mộ của Phong Nguyệt khi nhìn Hàn Khâm, ánh mắt của nàng âm u: "Ta nhớ tới còn có chút việc bận, đi về trước đây, phiền ngài để ý đưa Phong Nguyệt về nhà."

Dứt lời, nàng đứng lên cũng không quay đầu lại đi về phía xe ngựa của mình.

"Nếu ta nói, ta hi vọng người cùng cưỡi ngựa với ta lúc nãy là nàng thì sao?" Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp, giống như ẩn chứa tức giận.

Trong nháy mắt trái tim nàng khẽ run lên, nhưng nàng làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi một tiếng huýt gió vang lên, tiếng vó ngựa lộn xộn vậy mà ngừng lại, ngay sau đó nàng bị người chặn ngang ôm lấy, trực tiếp kéo lên.

Xóc nảy kịch liệt làm nàng quá sợ hãi, mà càng làm cho nàng hoảng hốt là cánh tay gắt gao kiềm chế ở eo nàng, còn có hơi thở nam tính bên tai.

"Ngươi để ta xuống!" Nàng giãy dụa, lại phát hiện y ôm chặt vào trong ngực, tất cả đều phí công.

"Nếu nàng còn không chịu yên tĩnh lại, ta có thể trực tiếp mang nàng ra khỏi thành Hàng Châu." Y cắn răng uy hiếp, trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn.

Nàng nhất thời chấn động, cả người đều cứng đờ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta cho rằng lúc nãy ta đã nói rõ ràng rồi." Y lạnh lùng lên tiếng, "Hay nàng thật sự ngã đến hỏng đầu rồi hả?"

- - Nếu ta nói, ta hi vọng người cùng cưỡi ngựa với ta lúc nãy là nàng thì sao?

Lời y nói bùng nổ trong đầu lần nữa, nàng hoang mang, sắc mặt tái nhợt - nàng sợ loại cảm giác này, giống như một năm trước khi nàng nghe tin nàng mất trí nhớ, tất cả mọi thứ đối với nàng đều xa lạ, mới tinh, nàng cảm thấy mờ mịt, cảm thấy phù phiếm, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nàng cũng sợ người nam nhân Hàn Khâm này - đối với nàng mà nói, y thần bí hơn nữa có một loại cảm giác áp bách, nàng không biết y đến từ nơi nào, không biết bối cảnh và quá khứ của y, nàng luôn không có biện pháp gì với y, mà đôi mắt màu xanh thâm trầm của y lại giống như có thể nhìn thấu hết tất cả suy nghĩ và bối rối của nàng, rõ ràng biết tất cả nhược điểm của nàng.

"Ta không muốn biết, cũng không có hứng thú biết những lời ngươi nói với ta, làm những việc kia với ta là xuất phát từ mục đích gì." Theo bản năng, nàng giống con nhím dựng thẳng lông để bảo vệ bản thân, "Phong Nguyệt muốn cưỡi ngựa với ngươi, ta không muốn, Phong Nguyệt thích ngươi, ta không thích."

Sức lực trên lưng chợt căng chặt, y gần như làm đau nàng.

"Tốt lắm, Dương Vị Vãn, ning điên rồi." Y ở bên tai nàng lạnh lùng nghiến răng, "Nàng thật sự dám khiêu khích ta..."

Y đột nhiên thả dây cương đang nắm trong tay phải, ngựa dưới thân mất đi trói buộc, nhất thời tăng tốc độ chạy băng băng về phía trước.

"Ngươi điên rồi!" Mặt Vị Vãn trắng bệch, vội vàng bắt lấy dây cương, khống chế lại không khống chế được ngựa, tiếng gió ở bên tai gào thét, nàng cảm thấy bản thân giống như đang chạy ở trên đám mây.

Bỗng nhiên, cả người nàng cứng ngắc - vì sao thuật cưỡi ngựa của nàng thuần thục như vậy? Giống như cho tới bây giờ nàng đều là người lão luyện.

Vậy vì sao nàng có thể dễ dàng ngã từ trên lưng ngựa xuống? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn?

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của nàng hỗn loạn.

Khi lấy lại tinh thần, bọn họ cũng đã chạy về phía chỗ trở về.

- - -

"Vãn Nhi ngươi rất lợi hại." Nàng vừa xuống ngựa, Phong Nguyệt vui vẻ đi tới, "Hóa ra thuật cưỡi ngựa của ngươi xuất sắc như vậy."

Vị Vãn ngượng ngùng cười, không biết đáp lại như thế nào.

"Hàn gia, sau này ngài có thể dạy ta hay không? Ta cũng muốn thoải mái chạy nhanh giống như ngài và Vãn Nhi." Phong Nguyệt Tiếu chờ mong nhìn nam tử cao lớn trước mắt.

"Đó là vinh hạnh của tại hạ." Hàn Khâm cười nhạt, trên mặt đã hoàn toàn tìm không thấy một chút dấu vết của tức giận.

"Như vậy đi, buổi tối ba chúng ta cùng ăn cơm?" Phong Nguyệt Tiếu nhiệt tình đề nghị.

"Ta nhớ tới tiền trang còn một chút việc phải xử lý, ta sẽ không đi, đi trước một bước." Vị Vãn cười nhẹ một tiếng, nhẹ giọng mở miệng.

"Thật sự?" Phong Nguyệt Tiếu đi lên phía trước ôm vai nàng thấp giọng nói, "Tỷ muội tốt, cám ơn, ta cam đoan thay ngươi bắt lấy y."

"Được." Vị Vãn gật đầu, "Như vậy, gặp lại."

Nàng xoay người bước nhanh đi về phía trước.

Lúc này đây, Hàn Khâm không còn ngăn cản nàng.

- - -

"Tiểu thư, quyển sách này ngươi còn xem không, có muốn muội giúp người cất đi không, người đã ném ở chỗ này nhiều ngày rồi?" Đang ở quét dọn phòng, nha hoàn giơ quyển sách trên tay hỏi.

Vị Vãn ngẩng đầu nhìn lướt qua tên sách, lưu loát mở miệng: "Đưa đến phòng bếp đốt đi."

Là bản《chiết liễu thủ ký》, dù sao, nàng đã không còn dùng nữa.

Những ngày gần đây đột nhiên trở nên có chút chán nản, ngược lại Phong Nguyệt Tiếu thường đến, luôn cao hứng phấn chấn báo cáo tiến triển đời sống tình cảm của mình.

Hàn Khâm thích ăn bánh mềm hạt sen nàng ấy làm.

Hầu như y phục của Hàn Khâm đều màu đen.

Hàn Khâm vẽ một bức họa cho nàng ấy.

Tuy giọng nói Hàn Khâm khàn khàn, nhưng nghe qua thật gợi cảm.

Hàn Khâm thổi sáo rất êm tai.

...

- - ta chưa bao giờ vì bất kỳ kẻ nào thổi sáo.

- - Lần đầu tiên ta thổi cho một nữ nhân, dường như nàng không cảm kích.

Kẻ lừa đảo.

Y rõ ràng là một người rất tùy tiện, rất tùy tiện.

Nàng giơ bút vẽ một dấu gạch rất lớn trên giấy, sau đó mới phát hiện đó là sổ sách mới vừa làm xong, nhất thời vô cùng đau đớn, hối hận không kịp.

Nàng bị sao vậy?

Vì sao thất thần, vì sao tức giận, thậm chí tức giận đến hồ đồ?

"Tiểu thư, bên ngoài có người đưa đồ cho ngài." Một nha hoàn khác nâng bọc nhỏ tiến vào.

"Ai đưa?" Nàng có chút nghi hoặc.

"Lão Trần nói là Hàn phủ."

Hàn phủ? Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm cái bọc kia - là Hàn Khâm? Y lại làm cái quỷ gì?

Từ từ mở tơ gấm ra, bên trong là một quyển sách, 《mai đàm tiểu trát》.

Nàng nhất thời ngẩn người.

Hóa ra ngày mưa kia, người nàng gặp ở trước thư trai, đúng là y?

Sách rơi xuống trên đất là y tự tay vì nàng nhặt lên, cho nên y biết bản《mai đàm tiểu trát》của nàng dính bùn đất, cũng nhìn thấy vẻ mặt chán nản của nàng.

Sau này chính nàng bảo Phong Nguyệt Tiếu đặt quyển sách này một lần nữa, lại không ngờ đến y tặng một quyển, nói vậy cũng mất một phen hoảng hốt.

Nhìn chằm chằm quyển sách mới tinh trước mắt, lòng của nàng, đột nhiên rối loạn.

Sau đó càng thêm tức giận.

Tại sao y làm Phong Nguyệt động tâm vì y, cùng y sớm chiều làm bạn còn muốn đến trêu chọc nàng?

Tại sao ở khu săn bán y nói ra những lời khó hiểu, sau đó rất lâu không liên lạc, lại vào hôm nay đưa tới quyển sách này?

Tại sao y cho rằng Dương Vị Vãn nàng nhất định phải đáp lại những chuyện y làm?

- - Nếu ta nói, ta hi vọng người cùng cưỡi ngựa với ta lúc nãy là nàng thì sao?

Nàng chặn lỗ tai – xóa bỏ từ nếu như của y.

Nàng khinh bỉ nam nhân hoa tâm tự đại kiêu ngạo.

/92