Viễn Khê

Chương 146 - Phiên Ngoại : Sinh Hoạt Hạnh Phúc (11)

/147


Trong phòng làm việc đột nhiên trở nên lặng im.

Ông Kiều cười nói: “Quấy rầy cái người làm việc rồi. Lần đầu tiên Bán Nguyệt và Khanh Khách đến công ty, chúng ta dẫn bọn nó đi dạo. Không ngờ lại gặp Mạn Mạn đi làm ở tầng này.”

Ông Triển và Ông Kiều vẫn luôn không tán thành Mạn Mạn làm trong công ty nhà mình lại khiêm tốn như thế, nếu đã lỡ gặp mặt, bọn họ cũng sẽ không làm bộ như không quen biết.

“Chị chị, chocolate, em muốn ăn chocolate.” Bán Nguyệt vừa kéo tay chị vừa gọi, bé thấy trên bàn của chị có chocolate.

Từ Mạn Mạn cầm lấy một cục chocolate, lột vỏ bọc ra, đưa Bán Nguyệt cắn một cái. Khanh Khách cũng há miệng kề sát vào, cô đút nửa cục còn lại cho Khanh Khách, sau đó lúng túng chào hai ông cụ:” Ông nội Triển, ông nội Kiều.”

“A!” Trong phòng làm việc vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc.

“Chị chị, đi, đi, tìm ba ba, tìm ba ba.” Bán Nguyệt lôi kéo tay của chị muốn đi.

Khanh Khách vừa nghe tìm ba ba, cũng kéo tay còn lại của chị: “Tìm ba Ba, tìm ba ba.”

Ông Triển nói: “Khanh Khách và Bán Nguyệt đi dạo cũng lâu rồi, Mạn Mạn, con dẫn bọn nó đến tìm chú của con đi, nói với bọn họ chúng ta tới liền.”

“Dạ.” Không dám nhìn đồng nghiệp ở chung quanh, Từ Mạn Mạn cầm lấy giỏ xách, dẫn các em rời đi.

Bán Nguyệt tiếp tục la hét: “Chị, em còn muốn ăn chocolate.”

“Ăn Chocolate nhiều không tốt, nếu không răng sẽ rụng hết.”

“Không có rụng đâu.”

“Ăn cơm trưa xong, chị lại cho các em ăn được không? Bán Nguyệt và Khanh Khách là ngoan nhất.”

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, thần sắc của mọi người trong phòng làm việc vẫn còn đang rất kinh ngạc.

Ông Triển rất thong dong mà nói với quản lý: “Mạn Mạn, con bé này khá mạnh mẽ, mang thai cũng không chịu ở nhà nghỉ ngơi, bình thường ở đây công việc có an nhàn không?”

Quản lý trả lời: “Cũng không quá bận, cô ấy mang thai nên tôi cũng an bài rất ít công việc.”

“Tốt lắm tốt lắm.”

Ông Kiều lúc này mới mở miệng: “Mạn Mạn không thích được đối xử ưu tiên, chúng ta cũng không nói nhiều, không muốn con bé này mất hứng. Vậy các người cứ làm việc đi, chúng ta đi lên trên.”

“Các ông đi thông thả.” Quản lý tiễn hai ông cụ đi ra ngoài.

Ông cụ rời đi, quản lý vừa trở lại đã có một người lên tiếng hỏi: “Quản lý, Mạn Mạn có quan hệ gì với ông chủ?”

“Quản lý, hai đứa bé kia là con của ông chủ? Sao lại kêu Mạn Mạn là chị?”

Quản lý là một người đẹp lạnh lùng, cô chỉ nói một câu: “Ông chủ là chú của Mạn Mạn.” Liền bước vào phòng làm việc.

Chỉ một câu như thế cũng đã đủ làm toàn bộ bộ tài vụ nổ tung. Có một ‘hoàng thân quốc thích’ ở ngay bên cạnh bọn họ như vậy, sao bọn họ lại không biết chứ!

Cửa phòng bị người gõ nhẹ hai cái, sau đó liền mở ra. Triển Tô Nam đang ôm Cố Khê nói chuyện, lập tức không vui mà nhìn sang, ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức trở nên ôn hoà: “Bảo bối, đi dạo xong rồi?”

“Ba ba, ở đây thật lớn thật lớn nha.” Khanh Khách chạy tới.

Cố Khê ngại ngùng từ trên đùi Triển Tô Nam đứng lên, kinh ngạc sao cháu gái lại lên đây. Triển Tô Nam ôm lấy con trai và con gái, trong mắt cũng là kinh ngạc y chang.

Từ Mạn Mạn đóng cửa lại, vẻ mặt cầu xin đi tới trước mặt chú út, kể khổ với chú út: “Chú út, Khanh Khách và Bán Nguyệt chạy đến nơi con làm việc, thế là con bị phát hiện.”

Triển Tô Nam vừa nghe thế liền nở nụ cười: “Vừa lúc. Sau này con không cần né tránh nữa, một lát đi ăn trưa cùng bọn chú.” Nói xong, hắn ngửi miệng con gái một cái, “Ăn chocolate?”

“Chị có chocolate.” Khanh Khách hé miệng. Triển Tô Nam vừa cười vừa hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai và con gái.

Cố Khê nói: “Nếu đã bị phát hiện, thì con cũng có thể nói cho mọi người biết con đã kết hôn với Thôn Trang.”

“A, con còn không dám quay về bộ tài vụ a.” Từ Mạn Mạn kêu rên, nhưng trên mặt lại là tươi cười, cũng không phải là chuyện gì to tát, mình chẳng thể trách các em được a.

Triển Tô Nam cười nói: “Không dám trở về thì đừng trở về, vừa lúc ở nhà an thai, chú út con cũng có thể yên tâm.”

Từ Mạn Mạn lập tức nói: “Con không ở nhà đâu. Ngồi yên khó chịu lắm. Mặc kệ, bọn họ muốn hỏi gì thì hỏi.”

Còn chưa biết mình đã ‘gây chuyện’ cho chị, Bán Nguyệt và Khanh Khách lại tuột xuống khỏi người ba Triển, ở trong phòng làm việc của ba Triển khám phá mọi nơi. Nhìn hai bé con dư thừa tinh lực hoạt bát đáng yêu, Triển Tô Nam liền cảm thấy thoã mãn.

Ông Triển và Ông Kiều rất nhanh đã trở lại, hơn 10 phút sau, hai bà cụ cũng gọi điện tới báo đang ở dưới công ty. Hai ông cụ ôm lấy cháu trai cháu gái đã chơi mệt (không để cho Triển Tô Nam và Cố Khê ôm), Cố Khê nắm tay cháu gái, đám người rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị rời đi.

Người của công ty thấy Từ Mạn Mạn ở cùng một chỗ với ông chủ, hơn nữa quan hệ với “bà chủ” thân mật như vậy, đều kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn.

Kiều Thiệu Bắc đang ở dưới công ty của y chờ mọi người tới. Trưa nay, mọi người sẽ đến một nhà hàng Trung Quốc vừa mới mở để thưởng thức vài món ăn mới lạ, sau đó Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ dẫn Cố Khê và hai bé con đi khu vui chơi, còn các cụ thì về nhà nghỉ ngơi.

Buổi chiều, Từ Mạn Mạn cũng không tới công ty, quay về nhà của cô và Trang Phi Phi ở Doanh Hải dọn dẹp một chút, chờ tối nay Trang Phi Phi trở về.

Buổi tối 6 giờ, ba người ba ba mới dẫn bọn nhỏ trở về. Bé con chơi nguyên một ngày đã quá mệt mỏi, lúc về đến nhà là đang nằm ở trong lòng ba ba ngủ say. Cố Khê đánh thức bọn nó dậy, để bọn nó ăn cơm rồi mới dỗ cho bọn nó ngủ lại. Bán Nguyệt và Khanh Khách đã không còn tỉnh lại vào nửa đêm để đòi bú sữa nữa, chỉ cần nửa đêm xem bọn nó có tiểu hay không là được.

Hai ông cụ nhận công việc trông hai bé con ngủ vào ban đêm. Bọn họ ngủ không sâu, nửa đêm sẽ tỉnh, vừa lúc có thể xem bé con có tiểu dầm không. Buổi tối mấy người Cố Khê không cần trông bé con, nên làm ‘chuyện gì’ cũng dễ dàng hơn.

Cố Khê cũng mệt mỏi, thắt lưng lại phát ra kháng nghị. Ăn cơm tối xong, cậu cũng sớm lên lầu nghỉ ngơi. Cùng nhau chung sống hơn hai năm, ông bà cụ cùng Cố Khê, còn có ông bà Từ đều đã quen thuộc nhau hơn, thường thường cả ngày đều ở bên Bích Sơn Cư. Có đôi khi Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ đưa ông bà Từ sang bên Nhạc Sơn Cư để ở vài hôm. Người của ba nhà Triển, Kiều, Từ càng ngày càng giống người một nhà.

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm. Hai người họ tất nhiên sẽ nhắc tới chuyện Cố Khê và hai bạn học cũ, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Có cần tìm người điều tra một chút không?”

Triển Tô Nam suy nghĩ một chút, nói: “Nếu bọn họ liên lạc với tiểu Hà thì phải điều tra. Còn không thì thôi.”

Kiều Thiệu Bắc gật đầu. Ngay từ thời trung học, khi hai người vừa quen biết Cố Khê thì đã không thích Cố Khê tiếp xúc với những tên đàn ông khác, hiện tại càng thêm không thích.

Nghĩ đến một việc, Kiều Thiệu Bắc hạ giọng: “Sáng nay La Kiệt gọi điện cho tôi bảo rằng chu kỳ ba của tiêm phòng vắc-xin đã đến, muốn bọn mình dẫn bé con đến bệnh viện.”

Triển Tô Nam nhất thời cảm thấy đầu đau như búa bổ: “Nghĩ biện pháp giấu mấy cụ đi, đừng để bọn họ đi theo.”

“Xong việc mới để cho bọn họ biết thì cũng chả yên thân.” Kiều Thiệu Bắc cũng rất đau đầu. Mỗi lần Bán Nguyệt và Khanh Khách đi tiêm phòng vắc-xin đều là một lần “chiến tranh”.

Triển Tô Nam nói: “Vắc-xin phòng bệnh không thể không tiêm. Vẫn là đừng để bọn họ đi cùng, y tá và bác sĩ đều sợ bọn họ. Cứ nói dẫn bọn nhỏ đi khu vui chơi, không để bọn họ đi theo.”

Kiều Thiệu Bắc nghĩ mãi vẫn không ra cách khác, nói: “Cứ vậy đi. Xong việc rồi bọn họ muốn phát nổ thì cứ phát nổ, vẫn còn hơn ở trong bệnh viện quậy đến người ngã ngựa đổ.”

Ông Triển và Ông Kiều sợ nhất là nhìn thấy cháu trai và cháu gái khóc. Nhưng có đứa nhỏ nào bị tiêm mà không khóc, bởi thế mỗi lần Khanh Khách và Bán Nguyệt đến chu kỳ tiêm phòng vắc-xin là sẽ khiến hai ông cụ tức giận, nạt nộ y tá làm đau cháu nội của bọn họ, không hề nói lý hay có lý trí một chút nào cả. Bọn họ giận dữ, khiến hai bé con cảm thấy bị tiêm càng thêm đau càng thêm uỷ khuất, cũng sẽ càng khóc đến thương tâm hơn. Với lại có Ông nội ở đó, Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dỗ thế nào cũng không được, vì vậy mỗi lần tiêm phòng vắc-xin phòng bệnh là y chang như đi ra trận đánh nhau.

Mà vấn đề là Khanh Khách và Bán Nguyệt rất khôn, vừa đến cửa bệnh viện là đã biết sẽ không có chuyện tốt, liền bắt đầu khóc. Có thể nói, vì phòng ngừa hai bé con sinh bệnh, việc tiêm phòng vắc-xin là một việc hệ trọng.



Biết thân phận của vợ mình đã bị lộ, Trang Phi Phi thật cao hứng. Nghĩ xem – một người đàn ông có vợ nhưng không thể để cho mọi người trong công ty biết vợ mình là ai thì có khó chịu hay không. Hiện tại rốt cuộc không cần che giấu nữa, chuyện đầu tiên hắn phải làm là lái xe đưa vợ đi làm.

Mỗi lần Trang Phi Phi trở về từ Phổ Hà đều không cần phải đến tổng công ty, có nghiệp vụ gì cần báo cáo đều đi thẳng đến Bích Sơn Cư. Mỗi lần đưa Từ Mạn Mạn đi làm, hắn đều không thể đưa vợ đến tận cửa công ty, vì vợ hắn sợ người ta phát hiện ra thân phận.

Sáng sớm, Trang Phi Phi trực tiếp đưa xe vào bãi đổ xe của công ty. Hắn xuống xe trước, sau đó đi nhanh tới bên cửa xe ghế phó lái, mở cửa xe ra, cẩn thận đỡ Từ Mạn Mạn xuống xe.

Mặt Từ Mạn Mạn đỏ bừng, khẩn trương nói: “Em thấy anh không cần đi theo em lên chỗ làm đâu, chuyện ngày hôm qua em còn chưa biết giải thích thế nào, em vừa nghĩ tới đã thấy da đầu run run.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ nói ra, cứ nói tất cả luôn một lần. Không cần lo người khác nghĩ gì. Tháng sau em có nói gì thì cũng phải xin nghỉ chờ sinh cho anh, anh đã nói với chú Triển rồi, lần này trở về thì không đi Phổ Hà nữa, đợi đến khi em sinh xong rồi mới đi.”

“Tháng sau?” Từ Mạn Mạn không có khả năng tiếp thu, “Tháng sau em mới có 6 tháng, quá sớm a.”

“Không hề sớm.” Trang Phi Phi cầm giỏ xách cho vợ, khóa cửa xe lại, đỡ vợ đi vào thang máy, nói: “Em mang thai, anh vẫn để em đi làm, bọn Hổ Tử khinh bỉ anh rất nhiều lần. Nếu không phải em kiên quyết muốn đi làm, thì sau khi kết hôn anh đã không cho em đi làm. Chuyện này em phải nghe lời anh, anh là chồng của em.”

“Chồng là số một.” Từ Mạn Mạn vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ mà nhéo cánh tay Trang Phi Phi một cái. Sau khi kết hôn, Trang Phi phi càng ngày càng bá đạo. Từ Mạn Mạn chẳng biết đây là bản tính của Trang Phi Phi hay là do hắn cùng chú Triển và chú Kiều ở chung lâu quá nên “học cái xấu”.

Hiện tại, cả nhà đều không đồng ý để cô đi làm một mình, ngay cả chú út cũng không ủng hộ, Từ Mạn Mạn chỉ có thể kiên trì đi theo Trang Phi Phi vào thang máy. Thang máy đến đại sảnh tầng trệt của công ty thì ngừng lại, cửa thang máy mở ra, rất nhiều nhân viên đi vào thang máy. Khi bọn họ thấy Trang Phi Phi đang ôm Mạn Mạn thì đều sửng sốt. Từ Mạn Mạn cúi đầu, rất là xấu hổ.

Trang Phi Phi mỉm cười và bắt chuyện với mọi người: “Chào buổi sáng.”

“Ách, trợ lý Trang… Các ngươi…” Một người nhìn Trang Phi Phi, rồi nhìn Từ Mạn Mạn.

Trang Phi Phi thoải mái nói: “Mạn Mạn là vợ của tôi. Cô ấy xấu hổ nên không muốn nói cho mọi người biết.”

“Các người kết hôn rồi?!” Trong thang máy vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc.

Từ Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy có lẽ nghỉ chờ sinh sớm một chút vẫn tốt hơn. Cố Khê ở nhà nhận được điện thoại của cháu gái từ công ty gọi về, cười đến thoải mái. Bị người trong công ty biết mình là cháu gái của “bà chủ”, lại còn kết hôn với trợ lý của ông chủ, Từ Mạn Mạn rất nhanh bị các loại ước ao, đố kị, căm hận che lấp mất. Trốn ở trong phòng làm việc của Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn không dám quay về bộ tài vụ, liền tìm đến chú út khóc lóc kể khổ.

Cố Khê đang ở trong sân nói chuyện di động với cháu gái, cách đó không xa hai bé con đang lái xe hơi nhỏ với ông nội, tiếng cười vang lên liên tục, Cố Khê một đầu hai việc, nên không chú ý có điện thoại gọi đến.

Để di động xuống, Trịnh Khải thở hắt ra, đường dây đối phương báo bận. Dũng khí tích góp thật lâu mới có liền biến mất toàn bộ. Hắn biết gọi điện thoại cho người kia như vậy rất là đột ngột, nhưng nhớ đến một chuyện của mười mấy năm trước, Trịnh Khải quyết định ngày mai sẽ thử gọi lại lần nữa.

Có người gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào: “Bác sĩ Trịnh, Viện trưởng tìm anh.”

“Ok, tôi đi ngay.” Cất di động đi, Trịnh Khải bình ổn nỗi lòng, đi tới phòng làm việc của Viện Trưởng.

La Kiệt đang thảo luận với hai chủ nhiệm khác khoa ở trong phòng làm việc. Sau khi Trịnh Khải đi vào, hắn ra ý bảo đối phương ngồi xuống trước. Rất nhanh mọi việc đều thảo luận xong, chào tạm biệt hai vị chủ nhiệm, La kiệt rất thân thiết nói chuyện với Trịnh Khải: “Bệnh viện chúng ta là bệnh viện mới, cậu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói trực tiếp với tôi.”

“Cảm ơn Viện trưởng.”

La Kiệt nói: “Tôi đã bàn bạc với ban giám đốc, cậu là chuyên gia về giải phẫu khoa thần kinh, nên ban giám đốc quyết định để cho cậu phụ trách toàn bộ khoa giải phẫu thần kinh. Nhưng cậu vừa mới tới bệnh viện, còn cần một đoạn thời gian để làm quen với bệnh viện và đồng nghiệp. Hai tháng sau sẽ tiếp nhận chức vụ, còn trong hai tháng này cậu trước tiên làm quen với khoa giải phẫu thần kinh đi, không thành vấn đề chứ?”

“Không có.”

Nói đến đây, La Kiệt dừng lại một lát, rồi nói: “Bệnh viện này là bệnh viện tư lập theo hình thức đầu tư cổ phần, vì thế cậu cũng nên gặp mặt ông chủ. Ngày mai ông chủ sẽ đưa con đến bệnh viện tiêm phòng vắc-xin, cậu đi cùng tôi.”

“Vâng.”

“Vậy ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cậu, cậu đi thẳng đến phòng làm việc của tôi là được.”

“Vâng.”

Rời khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, nhìn bệnh viện sáng sủa sạch sẽ, Trịnh Khải mất đi vài phần do dự đối với việc mình quyết định về nước phát triển.

Cố Khê rất mâu thuẫn với việc gạt ông cụ về chuyện tiêm phòng vắc-xin cho bọn nhỏ. Không báo với ông cụ, ông cụ sẽ mất hứng; nhưng nói cho ông cụ… Cố Khê cũng rất đau đầu. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vỗ ngực bảo đảm sau khi tiêm phòng vắc-xin xong bọn họ sẽ có cách “giải quyết” chuyện ông cụ, Cố Khê trầm mặc đồng ý.

Ăn săng xong, Bán Nguyệt và Khanh Khách còn chưa biết hôm nay mình sẽ bị đau đau, vui vẻ để ba ba ẩm lên xe, trong lòng chỉ nghỉ đến sẽ được đi khu vui chơi. Hai bé con tặng cho ông bà nội mấy cái hôn gió, sau đó phất phất tay chào tạm biệt ông bà nội. Trái tim của 6 cụ già mềm nhũng, cũng tặng lại hai bé con mấy cái hôn gió, rồi nhìn bé con cùng ba ba lên xe rời đi.

Cố Khê ngồi ở ghế phó lái, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm bé con ngồi ở ghế sau, hai người để tài xế chở bọn họ đi, vì sau khi tiêm phòng vắc-xin xong, bọn họ tuyệt đối không có tay để lái xe. Ngay khi xe hơi vừa quẹo vào con đường đi đến bệnh viện, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền cố ý dời đi lực chú ý của bé con.

Hai bé con rất khôn, chỉ cần đi đến con đường này là sẽ khóc rống lên. Bán Nguyệt và Khanh Khách ngồi ở trong lòng hai ba ba hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm, vẫn ngọng ngọng nghịu nghịu nói chuyện với hai ba ba, thẳng đến khi tốc độ xe chậm lại, rồi dừng hẳn, bọn nó cho rằng đã đến nơi, liền ngẩng đầu lên.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tay mắt lanh lẹ che mắt hai bé con lại: “Còn chưa tới a.”

Bán Nguyệt và Khanh Khách túm lấy tay của ba ba, Cố Khê và tài xế xuống xe trước, rồi mở cửa xe ra. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bịt mắt hai bé con, bước xuống xe.

Bán Nguyệt và Khanh Khách cố sức kéo tay của ba ba xuống, Khanh Khách hét lên: “Ba ba ba ba, không thấy được, không thấy được.”

Không bịt mắt con được, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đành thả tay xuống. Khanh Khách và Bán Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nhìn nơi ba ba ôm bọn nó đi vào, không giống khu vui chơi nha? Bán Nguyệt phản ứng nhanh nhất, bé vừa thấy các chú các dì mặc quần áo màu trắng, thấy một chữ thập màu đỏ, thế là ….

“Oa a ——” Bán Nguyệt dùng cả tay cả chân mà vùng vẫy, “Không đi, không đi, không tiêm, không tiêm…” Phải bị tiêm đau đau.

Thấy anh trai khóc, Khanh Khách cũng kịp phản ứng, ôm cổ ba Kiều la lớn lên: “Không đi không đi…”

“Không tiêm, không tiêm, chỉ là đến thăm chú La Kiệt.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để ý tới bốn phía đang không ngừng chú ý tới bọn họ, cố gắng dỗ dàng hai vị tổ tông nhà mình.

“Không thăm không thăm…” Bán Nguyệt và Khanh Khách khóc lóc hét lên.

Cố Khê rất tĩnh táo ấn nút thang máy, Khanh Khách vươn tay về phía ba ba: “Ba ba ba ba, không thăm không thăm…”

Cố Khê đưa túi xách trên tay cho Kiều Thiệu Bắc, ôm con gái qua: “Gặp chú La Kiệt xong chúng ta sẽ đi khu vui chơi.”

“Không muốn đi không muốn đi…, … Ba ba, đi về…”

Cửa thang máy mở ra, Cố Khê ôm Khanh Khách đi vào, tiếng khóc của Khanh Khách đột nhiên ré cao lên. Bán Nguyệt vừa khóc vừa gọi Ông nội, loại thời điểm này chỉ có Ông nội mới có thể cứu bọn nó. Cửa thang máy đóng lại, hai bé con ý thức được đã cùng đường, càng thêm khóc lớn hơn, chỉ hy vọng một giây sau Ông nội sẽ hiện ra trước mặt bọn nó, cứu bọn nó thoát khỏi móng vuốt của chú La Kiệt —— La Kiệt rất là đau khổ, hắn không hề thích tiêm thuốc doạ trẻ con a.

La Kiệt đang ở trong phòng làm việc, cùng có mặt còn có Nghê Hồng Nhạn – chủ nhiệm khoa nhi và y tá trưởng khoa nhi. Rất xa đã nghe được tiếng la khóc của bé con, La Kiệt cười khổ: “Tới rồi.”

Nghê Hồng Nhạn đi ra mở cửa, liền thấy Cố Khê và Triển Tô Nam ôm hai bé con đang khóc thét đi tới. Vừa nhìn thấy cô, Bán Nguyệt khóc đến thở không ra hơi vươn tay muốn được cô ôm. Nghê Hồng Nhạn đi tới, đau lòng mà ôm lấy Bán Nguyệt, được dì ôm lấy, Bán Nguyệt khóc đến càng thêm ủy khuất.

Cố Khê vỗ nhẹ con gái khóc đến mặt đỏ bừng ở trong lòng mình, bất đắc dĩ nói: “Sao dỗ thế nào cũng không được.”

“Ông cụ không tới à?” Nghê Hồng Nhạn tò mò hỏi.

Triển Tô Nam trả lời: “Ông cụ tới bọn nó còn khóc dữ hơn.”

Mấy người đi vào phòng làm việc của La Kiệt, vừa nhìn thấy La Kiệt, Bán Nguyệt và Khanh Khách cùng nhau duỗi chân, muốn chạy trốn, hai bé con cùng nhau la hét: “Không tiêm không tiêm…”

Y tá trưởng thừa dịp hai bé con không chú ý, hút thuốc vắn-xin vào ống tiêm.

Mới ra khỏi thang máy, Trịnh Khải đã nghe tiếng khóc của trẻ con. Biết hôm nay tiêm phòng vắn-xin cho con của ông chủ, hắn tăng nhanh bước chân, không biết tiêm xong chưa nhỉ? Cửa phòng làm việc của viện trưởng đóng chặt, Trịnh Khải gõ cửa, cửa mở ra, hắn lên tiếng chào y tá trưởng khoa nhi, sau đó đi vào.

Nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc, Trịnh Khải đầy kinh ngạc: “Cố Khê?”

Cố Khê đang dỗ con gái, nghe có người gọi tên mình nên quay đầu lại, cũng sửng sốt: “Trịnh Khải?”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng cùng quay đầu lại, ‘Xách’, mặt của hai người đều trở nên âm trầm. Bán Nguyệt và Khanh Khách không hề vì có bác sĩ xa lạ đi tới mà ngừng khóc, trái lại khóc càng lớn tiếng hơn, lại có người muốn tiêm đau đau bọn nó!

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm hai bé con, Trịnh Khải dời đường nhìn khỏi người bé con đang khóc chuyển qua bên cạnh, cái này, hắn khiếp sợ đứng sững ngay tại chỗ. Dù chưa bao giờ tiếp xúc với hai người đàn ông này, hắn cũng nhận ra hai người đàn ông này là ai —— hai cậu ấm Triển, Kiều!

“Ba ba ba ba, không tiêm…” Bán Nguyệt và Khanh Khách hướng ba ba vươn tay, muốn ôm một cái, tiếng khóc vẫn không ngừng, ống tiêm không nên đến đây a.

Nhìn Trịnh Khải cười cười, bởi vì đối phương khiếp sợ mà Cố Khê có chút lúng túng, cậu vuơn tay ôm lấy con gái trong lòng Kiều Thiệu Bắc, ngồi xuống ghế. Bán Nguyệt cũng muốn ba ba ôm. Tay trái Cố Khê ôm chặt con gái, rồi vươn tay phải ra, Triển Tô Nam đặt con trai lên đùi của cậu. Hai bé con nép vào trong lòng ba ba, không nên tiêm a.

Cố Khê gật đầu với La Kiệt. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống hai bên Cố Khê, không ngừng dỗ con: “Không khóc không khóc, Bán Nguyệt của chúng ta là dũng cảm nhất, lập tức sẽ không sao.”

“Không tiêm không tiêm…”

“Khanh Khách không sợ, tiêm sẽ không đau.”

“Đau quá … oa … oa…”

Y tá trưởng giao ống tiêm vắc-xin cho La Kiệt, Nghê Hồng Nhạn không dám tiêm, cô sợ sau này hai bé con vừa nhìn thấy cô sẽ khóc. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc che mắt con trai và con gái lại, hai bé con nhất thời khóc đến muốn lật mái nhà, ở trong lòng ba ba càng không ngừng vùng vẫy. Hai tay Cố Khê cố sức ôm hai bé con, La Kiệt và y tá trưởng mỗi người cầm trong tay một ống tiêm, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Cố Khê.

Trịnh Khải đè chấn động trong lòng xuống, cầm lấy khay chứa bông y tế đã thấm cồn cùng băng cá nhân trong tay Nghê Hồng Nhạn, đưa tới trước mặt La Kiệt và y tá trưởng. Động tác hai người rất nhanh mà khử trùng trên cánh tay nhỏ của bé con, tiếng khóc của Khanh Khách và Bán Nguyệt như nhéo vào trong lòng Triển Tô Nam Và Kiều Thiệu Bắc. Cố Khê hôn hôn lên đầu vì khóc mà tích đầy mồ hôi của hai bé con, hai tay càng thêm cố sức cố định bọn nó lại.

“Oa a ——!”

Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc, Nghê Hồng Nhạn và Trịnh Khải cố sức giữ chặt thân thể đang không ngừng vùng vẫy của hai bé con, La Kiệt và y tá trưởng cũng không ngừng dỗ dành, còn tay thì nhanh chống tiêm nước thuốc vào cánh tay nhỏ của bé con, ngay khi giọt cuối cùng tiến vào cánh tay, La Kiệt và y tá trưởng mau chóng dùng bông gòn thấm cồn đè lên chỗ tiêm đâm, rồi rút kim tiêm ra.

“Được rồi được rồi, đã xong rồi.”

Hai bé con ở trong lòng ba ba khóc đến có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất. Nghê Hồng Nhạn ôm lấy Bán Nguyệt, đi ra ngoài. Cố Khê ôm con gái, vừa dỗ con cũng vừa đi ra ngoài, toàn bộ trong hành lang đều là tiếng khóc của bé con.

“Hô!” La Kiệt lau đi mồ hôi trên đầu, mỗi lần tiêm thuốc cho hai bé con này y chang như đi ra trận chiến đấu.

Tiếng khóc đi xa dần, Nghê Hồng Nhạn và Cố Khê đã ôm bé con đi xa. La kiệt cho y tá trưởng rời đi, sau khi y tá trưởng chào hỏi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – hai ông chủ lớn của bệnh viện, liền cầm mọi thứ rời đi.

Lúc này La kiệt mới suy nghĩ mà hỏi một việc: “Bác sĩ Trịnh, cậu quen Cố Khê?”

Sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu thâm sâu khó luờng mà nhìn Trịnh Khải, tuyệt đối không tính là vui vẻ.

Trịnh Khải đã bình tĩnh lại, hắn trả lời: “Thời đại học, tôi và Cố Khê học cùng lớp. Mấy hôm trước, đi ăn bánh chẻo với bạn thời đại học, vừa lúc gặp cậu ấy ở quán bánh chẻo.”

“Nguyên lai cậu là bạn học cũ của Cố Khê a, ha hả, thật là trùng hợp.” La Kiệt cười vài tiếng thì phát hiện sắc mặt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất tệ, trong tiếng cười liền có chút xấu hổ.

Để Trịnh Khải ngồi xuống, La Kiệt nói: “Hai người này là ông chủ của bệnh viện. Triển Tô Nam – ngài Triển và Kiều Thiệu Bắc – ngài Kiều.” Sau đó hắn giới thiệu với hai người: “Tô Nam, Thiệu Bắc, đây chính là bác sĩ Trịnh – chuyên gia về gảii phẫu khoa thần kinh mà tôi đã nói qua với hai người. Trước mắt cậu ấy còn đang làm quen với công việc ở khoa giải phẫu thần kinh, dựa theo ban giám đốc quyết định, hai tháng sau sẽ chính thức nhận chức vụ.”

Kiều Thiệu Bắc vươn tay: “Thật vui khi cậu có thể đến bệnh viện ‘Tích Hà’ làm việc.” Nhấn mạnh hai chữ “Tích Hà”.

Nếu như nói ngay từ đầu Trịnh Khải cũng không để ý hàm nghĩa của tên bệnh viện, thì hiện tại, cậu đã hiểu lai lịch của “Tích Hà”, cậu biết tên gọi thân mật của Cố Khê là tiểu Hà.

Sau khi Kiều Thiệu Bắc thu tay về, Triển Tô Nam cũng bắt tay cùng Trịnh Khải, nói: “Tiểu Hà nói – ở quán bánh chẻo gặp được bạn học cũ, không nghĩ tới cự nhiên là bác sĩ vừa ký hợp đồng với bệnh viện, thật trùng hợp.”

Mình bị trở thành tình địch sao? Nhìn hai người không mấy thân thiện, trong lòng Trịnh Khải lắc đầu cười khổ, mà càng nhiều hơn là không thể bình tĩnh. Đối tượng mà hai người này kết hôn cự nhiên là Cố Khê!

Sắc mặt Trịnh Khải vẫn như thường, nói: “Tôi cũng không ngờ gặp được cậu ấy. Cố Khê không thay đổi nhiều, nếu không tôi cũng không nhận ra cậu ấy. Bất quá có thể làm việc trong bệnh viện của bạn học cũ, tôi càng thêm yên tâm. Tôi cũng mong mình có thể ở trong bệnh viện ‘Tích Hà’ này tạo ra một phen thành tích.”

“Mong chúng ta hợp tác vui vẻ.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một bộ dáng giải quyết việc chung.

Lúc này La Kiệt lại nói: “Ông chủ sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của bệnh viện, bác sĩ Trịnh cứ yên tâm thoải mái làm việc. Tôi mong khoa giải phẫu thần kinh vì có được bác sĩ Trịnh mà trở thành một trong những khoa trọng điểm của bệnh viện.”

“Cám ơn ông chủ và viện trưởng tin tưởng, tôi sẽ cố gắng.”

Triển Tô Nam nhìn đồng hồ, nói với La Kiệt: “Bọn tôi đi trước, phải dẫn bé con đi khu vui chơi, nếu không bọn nhỏ sẽ khóc suốt trên đường về đến nhà, ông cụ sẽ tìm bọn tôi liều mạng mất.”

“Đi thôi đi thôi.” La Kiệt rất ai oán, “Bởi vì mỗi lần tiêm là các người đều tìm đến tôi, khiến cho hiện tại bọn nhỏ vừa nhìn thấy tôi là khóc ré lên, các người phải bồi thường cho tôi.”

“Chờ Linna sinh bé con cho anh thì Bán Nguyệt và Khanh Khách sẽ không trốn anh nữa.”

La Kiệt càng thêm ai oán: “Các người cấp phép cho tôi và Linna nghỉ ngơi đi a, bọn tôi cần thời gian để sinh con.”

Triển Tô Nam đả kích nói: “Trước tiên anh cầu hôn thành công đã rồi nghĩ đến chuyện sinh con.”

“A —— Tại sao Linna không chuyện gả cho tôi chứ?”

Mặt Kiều Thiệu Bắc không thay đổi nói: “Tôi có ý này – nếu anh vẫn cầu hôn không thành công, thì anh hãy nấu gạo thành cơm đi, có lẽ sẽ có hiệu quả.”

Ánh mắt La Kiệt sáng lên, nhưng lập tức không yên tâm, nói: “Linna sẽ giết tôi mất.”

“Chỉ cần cô ấy yêu anh sẽ không giết anh.”

Đúng nha! Dục vọng của La Kiệt không khỏi sôi trào, bé con bé con bé con…

Ba người dùng tiếng anh nói chuyện với nhau, bất quá Trịnh Khải nghe được rõ ràng. Nhìn ra được giao tình của viện trưởng và ông chủ rất tốt, Trịnh Khải nghĩ có lẽ hắn ở bệnh viện này trôi qua cũng không quá khó. Sau khi cùng La Kiệt nói vài câu vui đùa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền không ở lại nữa.

Hai người vừa rời đi, La Kiệt cũng rất nhiều chuyện mà nói với Trịnh Khải: “Hai người bọn họ rất dễ ghen, cậu bỏ qua cho. Bọn họ chỉ không thích cậu và Cố Khê chạm mặt, còn lại sẽ không làm khó cậu.”

Trịnh Khải rất thích La Kiệt thân thiết, cười khổ nói: “Đó chỉ là phản ứng bình thường khi thấy bạn học cũ, tôi nào biết Cố Khê vẫn ở với bọn họ.”

“Di? Nói như thế cậu biết chuyện của Cố Khê?”

Trịnh Khải châm chước nói: “Bọn tôi chỉ biết là – hình như Cố Khê chọc giận bọn họ, bị đuổi ra khỏi Doanh Hải.”

La Kiệt lập tức nói: “Sau này cậu trăm nghìn lần đừng nói chuyện này ở trước mặt Cố Khê, càng không thể nói ở trước mặt ông chủ. Đây là cấm kỵ của ông chủ.” La Kiệt tốt bụng nói tiếp: “Chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ. Cố Khê và bọn họ còn có hai đứa con lớn, đã mười mấy tuổi, đang ở Mỹ, sau này cậu sẽ có cơ hội gặp được. Nếu làm việc ở bệnh viện chúng ta thì cậu phải tiếp nhận chuyện tình ba người bọn họ.”

Cố Khê cùng bọn họ còn có hai đứa con trai? Trịnh Khải cực kỳ khiếp sợ. Vừa rồi nhìn thấy bé trai rất giống Triển Tô Nam, nhưng mặt mày cũng có nét của Cố Khê, lẽ nào bọn họ tìm một người giống Cố Khê để mang thai hộ? Tất nhiên Trịnh Khải sẽ không nghĩ đến phương diện bé con là do Cố Khê sinh. Khi hắn rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, tim của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Mãi cho đến khu vui chơi, Bán Nguyệt và Khanh Khách mới ngừng khóc. Nhưng bởi vì khóc quá lâu, hai bé con vẫn không ngừng nức nở. Cố Khê không phải là không đau lòng, nhưng so với Dương Dương và Nhạc Nhạc chịu khổ khi còn bé, trái tim của cậu không hề nhói đau. Khanh Khách khì không nói, bé gái sợ đau là rất bình thường, nhưng Bán Nguyệt có vẻ hơi yếu ớt.

Cố Khê không thích con trai yếu ớt như thế, khi Dương Dương và Nhạc Nhạc còn bé bị tiêm thuốc chưa từng khóc đến như thế. Bất quá nếu Dương Dương và Nhạc Nhạc ở đây, Bán Nguyệt và Khanh Khách lại càng thêm yếu ớt.

Chơi ở khu vui chơi một hồi, trên mặt Khanh Khách và Bán Nguyệt rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười. Cố Khê thỉnh thoảng sờ sờ đầu của bọn nó, xem thử có bị sốt không. Vốn phải ở bệnh viện quan sát khoảng 1 tiếng mới có thể rời đi, nhưng hai bé con ở bệnh viện sẽ vẫn khóc, vào đường cùng, cũng chỉ có thể rời đi trước.

Trong khu vui chơi, Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – 3 người đàn ông mang theo hai bé con tuyệt đối không giống người thường. Bất quá tâm trí của cả ba người đều đặt hết lên người hai bé con vừa bị tiêm thuốc mà khóc đến mặt đỏ bừng, trái lại cũng không có gì lúng túng.

Chơi hơn 2 tiếng, 3 người ba ba đưa hai bé đi ăn một bữa thật ngon, vì khóc quá lâu nên trên đường về nhà hai bé con đã nằm trong lòng ba ba ngủ say. Sau mỗi lần bị uỷ khuất, hai bé con cực kỳ dính ba ba.

Di động của Cố Khê vang lên, Kiều Thiệu Bắc vội vàng giúp cậu lấy di động ở trong túi xách ra. Nhưng vừa nhìn thấy tên hiện ra trên di động, sắc mặt của Kiều Thiệu Bắc nháy mắt âm trầm. Cố Khê cũng nhìn thấy, cậu cầm lấy di động, ấn phím nhận

“Alo?”

“Cố Khê, là tôi, Trịnh Khải.”

“A, ừ.”

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê rất ngạc nhiên khi Trịnh Khải gọi điện cho mình thế nhưng không biết nên nói gì mới được. Kiều Thiệu Bắc rất quá phận, ghé sát vào di động, muốn nghe xem đối phương nói cái gì. Triển Tô Nam ngồi ở ghế phó lái cũng nhận thấy có gì đó khác lạ, quay đầu qua nhìn.

Trong điện thoại trầm mặc mấy giây, sau đó vang lên: “Vốn định mời cậu ăn một bữa cơm, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu, tôi nghĩ vẫn là quên đi, miễn cho cậu rước lấy phiền phức không cần thiết.”

“A, không có chuyện gì.”

“Cố Khê, tôi… muốn nói cùng cậu một tiếng, xin lỗi.”

“A?” Cố Khê sửng sốt, Kiều Thiệu Bắc nhíu mi. Xin lỗi cái gi?!

Đối phương lại tiếp tục trầm mặc thật lâu, sau đó thanh âm có chút đè nén nói: “Ngày đó… tôi thấy, cậu bị một đám người, vây đánh… Nhưng lại không, ra tay giúp đỡ, cũng không, báo cảnh sát…”

Cố Khê trợn to mắt, trái tim Kiều Thiệu Bắc trở nên nặng nề.

“Sau đó, tôi thấy có người cứu cậu. Vốn tôi muốn đi xem cậu thế nào, nhưng những người đánh cậu vẫn một mực lui tới dưới lầu, tôi sợ gây chuyện, liền bỏ đi. Kết quả, ngày hôm sau tôi đến tìm cậu, thì cậu đã …đi rồi… sau đó, tôi nghe nói cậu bị đuổi khỏi Doanh Hải… Tôi vẫn, luôn ray rứt mãi.”

Cố Khê liếc mắt nhìn Kiều Thiệu Bắc, vươn tay đẩy y ra. Kiều Thiệu Bắc cầm tay cậu, lại kề sát vào.

“Mười mấy năm qua, tôi thường thường nghĩ – nếu khi đó tôi báo cảnh sát, rồi đến xem cậu, có lẽ cậu sẽ không bị đuổi học. Tôi vẫn thường nghĩ – cậu bị thương như thế, thì có thể đi đến nơi nào, thậm chí còn nghĩ – cậu còn sống hay không. Mặc kệ thế nào, tôi đều là bạn học của cậu, tôi hẳn là nên giúp cậu, nhưng vì tôi quá yếu đuối, tôi đã trốn chạy. Tôi xin lỗi cậu, Cố Khê.”

Cố Khê lại đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, nói: “Cám ơn cậu vẫn còn nhớ người bạn học cũ này. Cậu thật sự không cần áy náy. Sau khi rời khỏi Doanh Hải, tôi gặp được một gia đình rất tốt bụng đã cư mang tôi, sau đó, họ nhận tôi làm con nuôi. Tôi là cô nhi, khát vọng lớn nhất đó là có thể có một gia đình. Dùng con đường học vấn để đổi lấy một gia đình, với tôi rất đáng giá. Hiện tại tôi rất tốt.”

“Tôi cũng nhìn ra được. Tuy tôi không biết giữa các người có hiểu lầm gì dẫn đến cậu phải rời khỏi Doanh Hải. Nhưng nhìn thấy các người vẫn đang ở cùng nhau, lại còn có những đứa bé đáng yêu, tôi rốt cuộc cũng đã yên tâm. Nhưng vì sự yếu đuối trước đây của tôi, tôi vẫn muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi.”

“… Cám ơn cậu, Trịnh Khải.”

“Không nói nhiều nữa, tôi biết hôm nay bọn họ đã hiểu lầm. Ha hả, mặc dù tôi vẫn còn độc thân, nhưng tôi thật sự chỉ xem cậu như một người bạn học cũ. Mong cậu thay tôi nói tốt vài câu trước mặt hai ông chủ, để họ có thể yên tâm về tôi, tôi rất coi trọng phần công việc này.”

Cố Khê cực kỳ thẹn thùng, di động trong tay cậu bị người đoạt lấy: “Cậu là bạn học cũ của tiểu Hà, hôm nào rảnh thì ghé nhà ăn cơm.”

Bên kia điện thoại đột nhiên thay đổi người khác, Trịnh Khải ngẩn người, sau đó cười nói: “Được, nhất định.”

“Gặp lại sau.”

“Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Kiều Thiệu Bắc ôm lấy Cố Khê, không nói được một lời.

Cố Khê biết trong lòng y không thoải mái, nên nói: “Anh ôm Bán Nguyệt đi, em sắp ôm không nổi nữa.”

Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng hoàn hồn, đưa tay ôm lấy Bán Nguyệt. Cố Khê điều chỉnh tư thế ngủ của con gái một chút, nói: “Sau khi trở về, nếu bọn nhỏ không nói ra, các anh cũng đừng nói gì với ba mẹ cả.”

Kiều Thiệu Bắc đè nén thương cảm vì cuộc điện thoại vừa rồi xuống đáy lòng, nói: “Cứ nói cho bọn họ biết đi, miễn cho bọn họ phát hiện rồi lại náo loạn với chúng ta.”

Cố Khê buồn bực nói: “Mỗi lần tiêm thuốc đều như vậy, thật là không biện pháp.” Sau đó cậu nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, “Em khuyên ba mẹ không được, nhưng còn các anh bình thường cũng đừng cưng chìu Bán Nguyệt như vậy, nó là con trai, phải kiên cường. Khi Dương Dương và Nhạc Nhạc còn bé bị tiêm cũng không khóc.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bị Cố Khê dời đi đề tài, nói: “Bọn anh cũng không có cưng chìu Bán Nguyệt a. Tiêm thuốc mà khóc rất là bình thường, khi bọn anh còn nhỏ bị tiêm thuốc cũng khóc.”

Cố Khê cho hai người một ánh mắt rõ ràng là không tin. Cõi lòng nặng nề cứ như vậy bị Cố Khê dời đi. Hiện tại, cậu rất hạnh phúc, chuyện trước kia cứ cho nó trôi vào quên lãng đi. Kiều Thiệu Bắc hôn lên mặt Cố Khê một cái, trong mắt là yêu thương không chút nào che giấu. Đang ở ngoài đường cơ mà, trong nụ cười của Cố Khê dẫn theo vài phần thẹn thùng, bất quá cậu vẫn cầm lấy tay của Kiều Thiệu Bắc, sau đó quay đầu nhìn Triển Tô Nam cười thật tươi, cậu thực sự rất hạnh phúc.



Lúc về đến nhà, Khanh Khách và Bán Nguyệt vẫn còn đang ngủ, ông cụ và bà cụ cũng không phát hiện có gì khác thường. Thế nhưng, hai bé con vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy ông bà nội liền ôm lấy cánh tay bị tiêm đau, khóc ré lên, trong miệng không ngừng la hét: “Đau quá đau quá đau quá đau quá…”

Vừa nghe cháu nội khóc la như thế, ông cụ liền biết sáng nay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gạt bọn họ đưa cháu nội đi tiêm phòng vắc-xin, liền phát sấm sét lên trên người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.

Nghĩ cũng biết lúc đó cháu nội khóc có bao nhiêu thương tâm, nhưng bọn họ cự nhiên không hề hay biết! Ông cụ sẽ không phát giận với Cố Khê, không thể “dạy dỗ” cha của bé con trước mặt bé con, ông cụ tạm thời giao bé con lại cho Cố Khê, kéo hai thằng con trai chết tiệt vào phòng sách, phía sau cánh cửa đóng kín bắt đầu “dạy dỗ”.

Cố Khê lại một lần nữa ở trong lòng thở dài, làm cha nghiêm khó quá a. Giao con gái cho ba mẹ, Cố Khê ôm một mình con trai đi ra vườn.

Ông nội “dạy dỗ” ba ba, Bán Nguyệt sẽ bị “ba ba” dạy dỗ. Bị ba ba ôm đi Bán Nguyệt lập tức ngừng khóc, ôm cổ ba ba, hôn lên trên mặt ba ba – Ông nội không ở đây, bà nội không ở đây, hai anh không ở đây, bé trái lại rất nghe lời, nếu không mông nhỏ sẽ đau đau.

Tan sở, Từ Mạn Mạn và Thôn Trang lái xe từ bãi đỗ xe của công ty đi ra ngoài, cô đẩy đẩy người bên cạnh: “Thôn Trang, anh nhìn kìa, chú La Kiệt.”

Trang Phi Phi hỏi: “Có muốn tới chào hỏi không?”

Từ Mạn Mạn lập tức lắc đầu: “Không a. Hiện tại em đã rất khổ sở rồi, nếu lại để người trong công ty biết bạn gái của chú La Kiệt là quản lý của bọn em, em càng thêm không xong. Em sẽ giả bộ không nhìn thấy.”

“Vậy được rồi.” Trang Phi Phi lái xe vượt qua xe La Kiệt.

La kiệt nhìn chằm chằm vào cửa lớn công ty, không hề chú ý tới có hai người quen vừa đi ngang qua. Ngay khi một người đẹp lạnh lùng đạp chân trên đôi giày cao gót bước ra, thì La Kiệt lập tức quay cửa xe xuống, ngoắc ngoắc tay: “Linna, honey, anh ở chỗ này.”

Trong mắt người đẹp lạnh lùng hiện lên một chút ôn nhu, cước bộ vẫn vững vàng đi tới, lên xe.

“Honey, đói bụng không, anh đã đặt bàn ở nhà hàng Pháp.”

“Ok.” Người đẹp lạnh lùng cuối đầu thắt dây an toàn, không chú ý tới dáng tươi cười của La Kiệt có chút gì đó rất ‘đê tiện’.

Đêm đó, sau khi ăn hải sản ở nhà hàng Pháp xong, hai người trở về chỗ ở chung của bọn họ. Trong thời gian bạn gái đi tắm, tay La Kiệt cầm một cây kim loé ánh sáng lạnh, tháo áo mưa ra, đâm mấy lỗ lên đó, trong miệng không ngừng lầm bầm: “Sinh bé con nào, sinh bé con nào…”

/147