Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 257: Cướp lấy thần cách (version 2)

/258


Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc

Phó thể có dấu hiệu phân hóa, nếu như có thể tận dụng được cơ hội này thì có đoạt lấy thân thể của Ma Thần để chống lại Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng đương nhiên cũng hiểu rõ dụng ý của hai người, nhưng ngay lúc này, thậm chí là ngay cả một ngón tay hắn cũng không động đậy.

Đáng chết, phản ứng bài xích kinh tởm này!

Thân thể của Thuần Vu hóa thành một cầu vồng, cầu vồng nối hai điểm với nhau, một là thiên linh cái của Giáo Hoàng, một điểm khác chính là thiên linh của Ma Thần.

"Di Hồn Thuật!"

Một tia hắc khí từ thân thể của Cổ Diêu chui ra, theo dẫn dắt của cầu vồng mà tiến đến chỗ của Giáo Hoàng.

Thành công!

Nhưng chỉ trong tíc tách, đầu của thuần vu đã tràn mồ hôi, khuôn mặt vốn trông giống như là một thanh niên trai tránh, thoáng chốc đã trở thành già nua, mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua trông giống như ngọn đèn dầu sắp cạn. Dù sao thì linh hồn của Ma Thần cũng rất là cường đại, làm môi giới hắn cũng hao phí rất nhiều sức lực.

Mất đi linh hồn của Ma Thần, thân thể của Cổ Diêu mềm nhũn và ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, linh hồn của hắn đã bị tổn thương, cần phải có thời gian để thích ứng lại với thân thể này, cho nên trong lúc này, hắn bị hôn mê.

Thuần vu tranh thủ đỡ lấy cơ thể của hắn, hiện tại đang ở là giữa không trung, nếu như té xuống thì chỉ có nước tan xương nát thịt, nhưng mà trạng thái của lão lúc này cũng không ổn rồi, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng phi thành thuật mà thôi, dìu thêm Cổ Diêu nữa thì có vẻ quá sức.

Bạch quang và hắc quang đại thịnh, phân biệt giữa hai nơi trên cơ thể của Giáo Hoàng, cuộc chiến giữa hai linh hồn đã bắt đầu.

Một cùng không gian, lấy Giáo Hoàng làm trung tâm, trông giống như là một viên thủy tinh tròn, từ từ xuất hiện các vết nứt, rồi từ từ biến thành một hắc động, bất cứ thứ gì cũng bị biến thành tro bụi cả.

Một bóng trắng bay ngang qua, mang theo thuần vu và Cổ Diêu thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm, đó chính là thánh nữ của nghịch thiên giáo, sư tỷ của Cổ Diêu Thuần Vu Vi:" Mau rời khỏi nơi này, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị nghiền nát cùng với vùng không gian này!"

Hắc động mở rộng ra, đường kính kéo dài hơn cả hai km, lúc này nó mới dừng mở rộng, không gian bị hư tổn hấp thu lực lượng thiên nhiên để bổ sung, dần dần khôi phục nguyên trạng, nhưng mà ở vị trí của Giáo Hoàng, cuộc chiến giữa hai lình hồn kịch liệt đến nỗi khiến cho nó không thể nào khép lại được, do đó hắc động không có thu nhỏ lại mà cũng không có khuếch tán ra tiếp.

Hắc động này thật sự là rất lớn, hơn nữa nó lại ở giữa không trung cho nên mọi người ở dưới mặt đất nhanh chóng phát hiện ra.

" Nhìn kia, Hắc Thái Dương!"

" Ồ, sao lại thế nhỉ, một mặt trời màu đen, thật là khó tin!"

" Tại sao lại có một mặt trời màu đen xuất hiện vậy nhỉ? Ta có một dự cảm không tốt, nhất định là dấu hiệu không tốt!"

" Quang minh thần vĩ đại, xin hãy phù hộ chúng con!"

"..."

Từ mặt đất nhìn lên, hắc động hình tròn kia quả thật là giống như một mặt trời màu đen, khiến cho dân chúng của thánh vực xôn xao thảo luận, thậm chí là sợ hãi, lời đồn đãi nhanh chóng lan ra khắp thành, có vài người vội chạy đến giáo đường cầu khẩn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhưng trên thật tế, ngay cả các tế ti ở giáo đường cũng cảm thấy bất an, bởi vì đột nhiên bọn họ không thể sử dụng được thần thuật nữa.

Thiên Không Thành là nơi hội tụ Thần Cách, cũng là trung tâm thần lực của các tế ti, sau khi bị hủy thì hiển nhiên là các tế ti cũng không thể nào mượn thần lực được, không chỉ có các tế ti mà cả các thành viên sở hữu thần lực của tông giáo tài phán sở khắp nơi trên đại lục cũng thế.

Cuộc chiến giữa hai linh hồn kéo dài hơn một giờ, hắc động dần dần co rút lại, điều này chứng tỏ trận chiến đã sắp kết thúc, mọi người không khỏi khẩn trương hẳn lên, tiếp cận hắc động đang dần dần thu nhỏ lại.

Hắc động biến mất, không gian khôi phục lại như bình thường, chỉ có điều chỗ lúc trước là nơi Giáo Hoàng đứng lúc này có hai người trẻ tuổi đứng đó.

Một người có lực lượng thánh khiết, khiến cho người ta không nhịn được mà có cảm giác muốn cúng bái, còn một người thì có khí tức tà ác, âm trầm khiến cho kẻ khác không lạnh mà run.

Hai người đứng đối diện với nhau, qua vài giây, lòng bàn tay của người có khí chất thành khiết chợt xuất hiện một quang hoa màu bạch nhũ, chụp một chưởng lên trán của người có khí tức tà ác đứng đối diện.

Một tiếng kêu thê lương vang lên, một tia hắc khí từ trên người có khí tức tà ác bay ra.

Luồng hắc khí mang theo tiếng kêu điên cuồng:" Không, không thể thế được, ta là thần, không thể nào bại dưới tay của con người được!"

" Không, ngươi sai rồi, ta đã nói rồi, ta chính là thần!" Người có khí chất thánh khiết cười lạnh:" Phong Thần!"

Một đồ án cổ quái xuất hiện trong không trung, trực tiếp nuốt lấy luồng hắc khí, sau đó không khí khôi phục lại như bình thường.

Tim của mọi người trầm đến tận đáy, bởi vì Ma Thần đã thất bại, đồng đội cực mạnh của bọn họ đã bị Giáo Hoàng đánh bại, hơn nữa linh hồn còn bị phong ấn.

Dù sao thì Ma Thần cũng đã bị phong ấn hơn vạn năm, hơn nữa lại còn đấu với cửu vĩ linh hồ một trận khiến cho linh hồn bị suy yếu toàn diện, thời gian khôi phục lại chỉ có vài năm. Mà Giáo Hoàng thì ngược lại, hắn đã dùng lực lượng của Thần Cách để luyện hóa linh hồn của mình mấy ngàn năm nay, cho nên trong trận chiến này hắn đã giành được phần thắng.

Giáo Hoàng từ từ quay đầu lại, sắc mặt của hắn đầy vẻ âm hiểm.

" Đã sắp thành công rồi, mà lại gặp phải chuyện xui xẻo thế này, suýt tí nữa là đã thành công rồi, tức thật, vẫn chưa hoàn toàn dung hợp được, vẫn còn sót lại ngón trỏ, cũng chính là vị trí mà ta không thể nào sử dụng được quang minh lực một cách hoàn hảo. Nếu cho ta một năm thời gian thì có thể dung hợp hoàn mỹ rồi, có thể tiếp nhận được hai loại Thần Cách, có thể hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử. Nhưng, đám dị đoan ngu xuẩn của các ngươi, một đám cặn bã nhỏ bé, khiến cho cố gắng suốt mấy ngàn năm của ta đổ sông đổ biển!" Hai mắt của Giáo Hoàng như muốn phun lửa, lớn tiếng rít gào:" Tốt lắm, ta thừa nhận, các ngươi đã thành công, thành công chọc giận ta. Thần, phẫn nộ!"

Giáo Hoàng vừa dứt lời, thân hình của hắn liền bắn ra bạch quang, bạch quang này phá tan phòng ngự của mọi người, bất kỳ kỹ năng nào khi đối diện với nó cũng trở nên yếu ớt.

Bị bạch quang bao phủ, sức lực của mọi người đột nhiên biến mất, thậm chí là ngay cả một chút sức để chống đỡ cơ thể cũng không có.

Giáo Hoàng từ từ nói:" Nếu như nói theo thuyết pháp của nhân loại thì đây chính là Thánh Quang Lĩnh Vực, nó là lĩnh vực cao cấp nhất của tất cả các lĩnh vực, nhưng đối với ta mà nói thì việc sử dụng nó chẳng khác nào hô hấp cả, rất là đơn giản!"

Mọi người đều biết được lời nói của Giáo Hoàng không phải là giả, bọn họ tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, sau khi đấu với Ma Thần một trận, Giáo Hoàng lại càng lợi hại hơn trước không ít!

Mặc dù thần khu dung hợp thất bại, công sức ngàn năm bị uổng phí, nhưng mà nó khiến cho cơ thể của Giáo Hoàng không bị bài xích nữa, hoàn toàn được tự do, bằng vào thân thể của quang minh thần và linh hồn của hắn sử dụng Thần Cách, hắn có thể dễ dàng tiêu diệt cao thủ mạnh nhất của nhân loại.

Hắn khẽ động một ngón tay, Hạ Hầu Lội đột biên bị bạo thể, vỡ tan thành một làn huyết vũ, phun lên khắp người của các tộc nhân bên cạnh, cho dù có được năng lực tự chữa trị thì trong tình huống này cũng không thể nào sống được.

Đây hiển nhiên chính là kiệt tác của Giáo Hoàng, gia tộc Hạ Hầu có được bất diệt khu, tạo cho hắn một phiền toái rất lớn cho nên Giáo Hoàng khi trả thù phải bắt đầu từ họ.

"Lôi nhi!"

"Ca ca!"

Mọi người trong gia tộc Hạ Hầu đều cảm thấy đau đớn, hai mắt của Hạ Hầu Cẩn đã trở nên đỏ như máu, trợn to mắt, căm tức nhìn Giáo Hoàng, nhưng đã bị kìm hãm trong Thánh Quang Lĩnh Vực, không thể nào nhúc nhích được, nếu không thì đã liều chết với hắn rồi.

Giáo Hoàng cũng không thèm để ý đến điều đó, ngón tay của hắn tiếp tục động, gia chủ của gia tộc Gia Cát là Gia Cát Cách cũng bạo thể mà chết.

"Phụ thân!"

"Chủ Công!"

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của các tộc nhân khiến cho Giáo Hoàng có cảm giác rất thích thú, y như là một loại hưởng thụ vậy, hắn cười càng âm hiểm hơn." Trơ mắt nhìn thân nhân của mình chết, cảm giác thế nào? Đây chính là hậu quả của việc khinh nhờn thần, các ngươi phải bị trừng phạt."

Hách Liên Tinh của gia tộc Hách Liên có tính tình thô bạo, mở miệng mắng:" Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thằng đứng đường rẻ tiền, cho dù chúng ta có chết, cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Mặt của Giáo Hoàng trầm xuống, ngón tay lại nhấc lên, Hách Liên Tinh nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết. Nhưng ngoài ý muốn là hắn không có bị chết.

Giáo Hoàng đột nhiên cười rộ lên:" Tạm thời buôn tha cho mi, bởi vì ta có ý hay hơn."

Giáo Hoàng vừa nói chuyện thì bạch quang cũng chớp lên, mọi người đột nhiên cảm thấy hoa mắt, khi thị lực khôi phục lại thì vẫn đang là ở trong không trung.

Nhưng, vị trí thì đã khác, bởi vì lúc nãy mặt trời nằm về phía tây của mọi người, nhưng bây giờ thì lại chếch sang phía đông một chút. Mọi người nhanh chóng phát hiện ra đây không phải là thánh vực.

Người của Hách Liên gia tộc nhanh chóng nhận ra nơi này, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì nơi này chính là nơi mà gia tộc bọn họ thống trị, quận Trô Trữ, hơn nữa nơi này lại là Phủ của gia tộc.

Có thể di chuyển một tập thể trong nháy mắt, mà lộ trình có thể nói là xa kinh người, phải biết rằng, khoảng cách giữa thánh vực và quận Tô Trữ là hơn hai ngàn km.

Không cần phải nói, đây hiển nhiên chính là tác phẩm của Giáo Hoàng, trừ hắn ra thì không ai có được bản lãnh như thế này cả.

Nhưng, Giáo Hoàng di chuyển mọi người đến bên trên bầu trời của quận Tô Trữ để làm gì?

Không mởi miệng nói, Giáo Hoàng dùng hành động để thể hiện ý đồ của hắn, vươn ngón trỏ ra, một đạo bạch quang xuất hiện.

Tia bạch quang đó vô cùng thuần khiết, mặc dù lúc này là giữa trưa, nhưng nó vẫn sáng ngời và xinh đẹp, nhưng mà nó lại nguy hiểm chết người!

Bạch quang không công kích mọi người, mà nó chiếu thẳng xuống trung ương của Hác Liên Phủ.

Tai nạn. Bất ngờ ập đến.

"Ầm ầm!"

Toàn bộ gia tộc Hách Liên chấn động, sau đợt chấn động thì, nơi trước đây là gia tộc Hách Liên đã biến mất, mà thay vào đó là một cái hố sâu không đáy có đường kính hơn 2km.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cả gia tộc Hách Liên đã bị san bằng, không, so với san bằng còn thảm hơn, bởi vì ngay cả nhà của cũng không còn nữa.

Lực phá hoại như thế thì còn kinh khủng hơn cả cấm chú cao cấp nhất của ma pháp sư, huống hồ Giáo Hoàng lại không cần niệm chú ngữ gì cả.

Giáo Hoàng mỉm cười, một nụ cười tàn khốc, trên người của hắn có khí chất thánh khiết, nhưng mà nội tâm thì lại còn đen tối hơn cả một tên ác ma.

Khi chứng kiến tình cảnh này thì toàn bộ người của gia tộc Hách Liên đều biến thành trống rỗng, phụ mẫu, thê nhi, tộc nhân, trong nháy mắt đã bị Giáo Hoàng giết hết, phụ lão, ấu nhi, hơn cả ngàn tính mạng đã bị tước đoạt.

Giáo Hoàng thản nhiên nói:" Đừng nóng vội, từ từ mà thưởng thức vở kịch vui chứ, tiếp theo, thì đến ai nhỉ?"

Mọi người lại cảm thấy hoa mắt, khung cảnh lại thay đổi, người của gia tộc Hiên Viên biến sắc, bởi vì Giáo Hoàng vừa đưa bọn họ đến Quận Lỗ Đông, địa bàn của gia tộc Hiên Viên.

Bây giờ thì mọi người đều đã rõ ràng ý đồ của Giáo Hoàng, chết chỉ là trong nháy mắt mà thôi, sau đó là đã được giải thoát, nhưng có nhiều cái còn đau khổ hơn là cái chết nữa, mà nó lại duy trì liên tục, thậm chí là cả đời, đó chính là tận mắt chứng kiến thân nhân của mình bị giết hại, người thân bị chết càng nhiều thì cảm giác đau khổ càng nhiều. Do đó tận mắt chứng kiến gia tộc bị diệt có thể nói là tàn khốc nhất.

" Ài, vẫn chưa thú vị lắm, hay là tăng thêm chút thú vị cho trò chơi đi!" Sau k hi Giáo Hoàng nói xong những lời này thì cấm chế của các cao thủ gia tộc hiên viên được giải khai.

Những người được khai giải cấm chế là Hiên Viên Vô Tình, Hiên Viên Vô Hối, Hiên Viên Vô Tâm và Hiên Viên Vô Nhan, bốn vị cao thủ của gia tộc Hiên Viên sau khi được khai giải cấm chế thì đồng thời nhảy lên cao, kiếm khí sắc bén từ bốn hướng đâm đến Giáo Hoàng, dù biết là châu chấu đá xe, nhưng bọn họ vẫn phải thử, họ không thể trơ mắt ra nhìn gia tộc bị diệt được.

Đây chính chính là mục đích của Giáo Hoàng, hắn muốn nhìn thấy những người này tuyệt vọng khi phát hiện ra họ không thể nào giúp đỡ cho gia tộc được.

" Hữu dụng sao? Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng làm?" Giáo Hoàng mặc cho kiếm khí đâm đến, nhưng xung quanh mười thước của hắn xuất hiện một vòng phòng ngự - Hoàn Mỹ Phòng Ngự.

Không cần chuẩn bị gì, Hoàn Mỹ Phòng Ngự đã có thể triển khai. Ngón tay hắn lại động, bạch quang xuất hiện, động tác của hắn rất thong thả, bởi vì hắn muốn hưởng thụ niềm vui này.

Các cao thủ của gia tộc hiên viên càng sốt ruột, cố gắng thúc lực phát ra kiếm khi nhưng không cách nào phá vỡ được vòng phòng ngự.

Bạch quang bay thẳng xuống giữa gia tộc hiên viên, tựa như là một bông tuyết.

Các cao thủ của hiên viên gia tộc cắn răng, bỏ qua Giáo Hoàng, chuyển mục tiêu sang điểm bạch quang kia.

Bọn họ bay ngược xuống lại, kiếm khí cũng điên cuồng xuất ra.

"Đương!"

Bạch quang quả nhiên là ẩn chứa lực lượng khổng lồ, bốn thanh kiếm đồng thời bị vỡ vụn, hổ khẩu của bốn người đều bị rách, máu tươi đầm đìa. Nhưng bốn người của gia tộc hiên viên lại không hề cảm thấy đau đớn bởi vì vận mệnh của những người trong gia tộc quan trọng hơn.

Nhìn thấy bạch quang sắp đến nơi, bọn họ liền ném đoạn kiếm còn lại trong tay đi, toàn thân phát ra đấu khí, kim quang hiện lên, cả người hóa thân thành một thanh kiếm lớn, đâm đến bạch quang. Nhưng tốc độ của bọn họ lại không nhanh bằng bạch quang.

"Ầm ầm!" Quận ĐÔng Lỗ chấn động kịch liệt, cả hiên viên gia tộc, đều bị diệt dưới bạch quang, hiện trường chỉ còn lại một hố sâu không đáy.

Sắc mặt của bốn người gia tộc hiên viên đều giống như tro tàn, cho dù bọn họ đã cố hết sức nhưng vẫn không thể cứu được gia tộc!

" He he, xem đi, vốn dĩ gia tộc của các ngươi đã có thể sống lâu hơn một chút, nhưng chính các ngươi đã giúp cho bọn họ được sớm về với cát bụi. Bọn dị đoan ngu xuẩn, luôn thích làm những chuyện vô vị!"

Giáo Hoàng cố gắng mở miệng châm chọc, nhưng mà các thành viên của gia tộc hiên viên không có tức giận, bởi vì lúc này sợ đau khổ đã chiếm toàn bộ tâm hồn của họ.

Những người khác cũng cảm thấy khủng hoảng, bởi vì vận rủi có lẽ sẽ nhanh chóng phát sinh lên gia tộc của bọn họ, đây chính là sự trả thù của Giáo Hoàng, hắn muốn tất cả những ai mạo phạm đến hắn phải trả giá, do đó hắn mới lưu lại tính mạng của mọi người.

" Tiếp theo, đến phiên ai đây ta?" Giáo Hoàng tự hỏi, hắn chính là đang chơi trò mèo vờn chuột, không hề đặt mọi người vào mắt, dù chơi nơi này, tất cả những người có mặt đều là cao thủ kiệt xuất.

" He he, có rồi!" Giáo Hoàng vừa dứt lời thì liền tiến hành thuấn di một lần nữa.

Lần này đến phiên các thành viên của gia tộc hiên viên biến sắc, bởi vì phía dưới chính là quận Lan Tư, Đoan Mộc Triệu, Đoan Mộc Văn, Đoan Mộc Long cùng với những người khác liều mạng thúc dục Thần Mộc Đấu Khí, tiến hành vây công Giáo Hoàng, đáng tiếc là vẫn không thể phá được hoàn mỹ phòng ngự.

Nhìn thấy bạch quang trong tay của Giáo Hoàng, Đoan Mộc Long khẩn trương hẳn lên, gào lên khàn cả giọng:" Con thú mũ kia, có ngon thì đánh với chúng ta, hơi một tí là xuống tay với người vô tội, thế mà dám mở mỏm ra xưng là thần!"

" Khích tướng sao? Vô ích thôi!" Giáo Hoàng liếc nhìn Đoan Mộc Long một cái:" Bất kỳ thời nào cũng thế, muốn thống trị thì phải dùng đến bạo lực, đây chính là chân lý. Đối với bọn dị đoan ngu xuẩn như các ngươi thì càng phải trừng phạt đặc biệt hơn, cần phải dùng đến sự trừng phạt của thần."





Giáo Hoàng di chuyển ngón trỏ, bạch quang lại hiện ra, quang minh lực lượng, nhưng nó lại chính là thư đòi mạng của tử thần.

Bạch quang này so với các lần trước thì còn chậm hơn, bởi vì giáo hoành muốn hành hạ những người này lâu hơn, chính mắt thấy bọn họ bất lực, thống khổ, tuyệt vọng, đó mới là chuyện thú vị.

Có vết xe đổ của gia tộc hiên viên, những người của gia tộc Đoan Mộc biết rằng không nên công kích về điểm bạch quang kia, nếu không thì gia tộc càng sớm diệt vong.

Bất quá, nếu trong lúc này có thể cứu được người thân yêu nhất của mình, cho nên bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống.

" Hừ, đừng có phá vỡ quy tắc của trò chơi chứ, ngoan ngoãn xem kịch vui đi, đây là giờ khắc mà chắc chắn các ngươi sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời!"

Giáo Hoàng cười cười, vươn tay ra, bốn cao thủ của gia tộc Đoan Mộc bị bao bọc lại, đây chính là Hoàn Mỹ Tù Cấm của Giáo Hoàng.

"Mẫu thân, Tứ đệ, tiểu tình, các người lập tức chạy mau, đừng ở lại trong gia tộc!" Đoan Mộc Long lớn tiếng gọi, đáng tiếc là thanh âm của hắn đã bị bao bọc lấy, không thể truyền ra bên ngoài được, Đoan Mộc Long hoàn toàn tuyệt vọng, chán nản ngồi xuống.

Bạch quang chiếu xuống, lúc này Đoan Mộc Tình đang ngồi bên cửa sổ, hai tay chống má, ngẩn ngơ nhìn mây bay, đột nhiên nhìn thấy bạch quang liền kinh ngạc:" Lộ Lộ, mau nhìn kìa!"

Đông Phương Lộ đi đến, cũng kinh hãi:" Tiểu Tình, lúc này đang là ban ngày, tại soa thế?"

Bạch quang này thật sự là rất sáng, thậm chí là lấn át cả ánh mặt trời, cho nên mới có thể nhìn rõ nó được.

Hai vị mỹ nữ đang hồn nhiên suy đoán, không biết tử vong sắp phủ xuống.

Lúc này, một thân ảnh trên bầu trời xẹt qua, không, phải nói là mấy chục thân ảnh, nhưng lại là cùng một người, chỉ có điều là xuất hiện ở nhiều phương hướng khác nhau, cứ cách mười thước lại có một người, mà các động tác thì lại giống như nối liền với nhau - Thiên Ma Độn.

Chính là Cổ Diêu vừa tỉnh lại sau khi hôn mê, trên thực tế thì hắn cũng biết rõ mọi chuyển xảy ra chugn quanh, bởi vì lúc nãy chính là quá trình linh hồn của hắn dần dần thích ứng lại với cơ thể của chính mình, cho nên lúc này mới khôi phục lại.

"Cổ Diêu!"

"Lưu manh!"

Hai nàng nhìn thấy Cổ Diêu từ trên trời giáng xuống, vừa mừng vừa sợ.

Đáng tiếc, Cổ Diêu không thể cùng với các nàng trò chuyện, bởi vì đoàn bạch quang này đã rơi xuống giữa đình viện của gia tộc Đoan Mộc.

" Uhm, cái thể xác kia lại có thể chứa đựng được linh hồn kia?" Giáo Hoàng có chút kinh ngạc, hắn lại nhấc ngón tay, Cổ Diêu liền bị nhốt lại trong không trung.

Khoảng cách giữa hắn với hai nàng chỉ có hơn mười thước, nhưng lúc này lại giống như " Một Vòng Trái Đất ".

Sau vài giây nữa, có lẽ đoàn bạch quang kia sẽ khiến cho Đoan Mộc Tình, Đông Phương Lộ hoàn toàn tan biến.

Điều đó cũng có nghĩa là sau này hắn sẽ không còn thấy hai nàng nữa.

Trong lòng của Cổ Diêu đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, loại cảm giác đánh mất người thân nhất này hắn đã từng phải chịu đựng nhiều lần, hắn sợ phải chịu đựng thêm lần nữa.

Bất kể là thế nào thì hắn cũng phải ngăn cản chuyện này, cho dù có đánh mất cả tính mạng mình!

Cần phải có hành động, trước mặt của Cổ Diêu đột nhiên tối sầm, tiếp theo ý thức của hắn nhận ra là hắn đang đứng giữa một vũ trụ vô biên, tình cảnh này hắn đã từng chứng kiến.

Vị chân thần thần bí kia, La Địch Mộ Dung lại xuất hiện trước mặt Cổ Diêu một lần nữa.

" Bằng hữu thân ái của ta, chúng ta lại gặp nhau."

Cổ Diêu chưa từng mong có được sức mạnh như lúc này:" Ngài không phải đã nói là chọn ta làm Điệt Tự Duy Hộ Giả sao? Nếu vậy, xin ngài hãy cho ta sức mạnh, ta muốn ngay bây giờ!"

" Được, ta sẽ cho ngươi sức mạnh mà ngươi cần, nhưng trước hết ngươi cần phải làm một chuyện." Vẻ mặt của La Địch Mộ Dung trở nên nghiêm túc.

" Chuyện gì?"

" Bảo vệ tính mạng của mình!"

" Thế thì, còn các nàng thì sao?"

" Không còn cách nào khác, ta không thể nào trong chớp mắt cho ngươi khả năng cứu được các nàng, chỉ có thể giúp ngươi chạy thoát khỏi tay của Giáo Hoàng, sau đó sẽ quay lại đấu với hắn. Cho nên lúc này, ngươi phải bảo toàn tính mạnh của mình!"

" Ý của ngài là muốn ta bỏ lại các nàng?"

" Đúng vậy, hy sinh hai người, nhưng ngươi lại có thể bảo toàn tính mạng, sau đó có thể cứu được càng nhiều người hơn, không có tính mạng, vậy thì ngươi không có được thứ gì nữa, sức mạnh, tình yêu, bằng hữu, không có gì cả!"

" Ta không còn biện pháp nào tốt hơn!"

La Địch Mộ Dung nghiêm nghị nói:" Tất nhiên, tính mạng và tình thân, ngươi chỉ có được một thứ! Cổ Diêu, ta tin rằng ngươi nhất định sẽ có được một sự lựa chọn chính xác, đúng không?"

Cổ Diêu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, kiên định nói:" Đúng vậy, ta đã có lựa chọn chính xác nhất, đó là ... Các nàng!"

La Địch Mộ Dung lớn tiếng nói:" Tên điên, ta nghĩ ngươi thông minh, sáng suốt, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như thế! Như thế thì ngươi không đủ tư cách làm người kế thừa!"

" Được thôi, bởi vì, không có các nàng thì ta có giữ được tính mạng của ta có được ý nghĩa gì nữa?" Cổ Diêu hỏi ngược lại:" Nếu như ngay cả người mà mình yêu thương nhất cũng không thể bạo vệ được thì nói gì đến tư cách bảo vệ người khác chứ, xin lỗi, ta không phải là thánh nhân, chỉ là một tên tiểu tử bình thường mà thôi."

" Nếu như vậy, ngươi hãy chuẩn bị chết đi!" Sau khi bỏ lại những lời kia, vũ trụ đột nhiên biến mất, Cổ Diêu trở lại thế giới thật, chính là ở giữa đình viện của gia tộc Đoan Mộc.

Bỏ qua cơ hội có được sức mạnh huyền bí vô cùng, Cổ Diêu cũng không hối hận, hắn nhìn chăm chú vào các nàng, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của các nàng vào trong linh hồn của chính mình vậy, vĩnh viễn không quên.

Hắc khí của Thiên Ma khí tuôn ra, bao bọc lấy thân thể của Cổ Diêu, giống như là một kén tằm lớn.

" Đoan Mộc Tình, ta rất thích nàng, nhưng xin lỗi nàng, ta cũng rất thích một người khác nữa, người đó có tên là Đông Phương Lộ." Những lời này trước khi hắn không có dũng khí để nói ra, nhưng bây giờ là thời khắc chuẩn bị đi đoàn tụ ông bà rồi, Cổ Diêu đã có thể hạ quyết tâm nói ra, tâm nguyện của hắn đã được hoàn thành, coi như là trút được gánh nặng.

" Đồ lưu manh, nói bậy bạ gì đó?" Đông Phương Lộ vừa mừng vừ thẹn, nàng không ngờ, vừa gặp mặt lại, câu đầu tiên mà hắn nói chính là những lời này.

Nhưng từ ánh mắt của Cổ Diêu, rồi nhớ lại lời nói hàm xúc của Cổ Diêu, nhìn cái kén đen kia, trong lòng của nàng đột nhiên có dự cảm không tốt. Đoan Mộc Tình và Đông Phương Lộ đồng thời la hoảng lên:" Đừng!"

Đáng tiếc là đã muộn, chiêu thức này sau khi phát động thì không thể nào dừng lại được - Thiên Ma Giải Thể.

Vì thế cho nên hai nàng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn thân thể của Cổ Diêu từ từ bị phân giải, tan biến đi, từng tế bào bị tan rã, thay thế vào đó là một luồng năng lượng khổng lồ được sinh ra, mà năng lượng này mãnh liệt đến nỗi biến thành một hắc động, cả bạch quang cũng bị nó hút vào.

Đây mới là Thiên Ma Giải Thể chân chính, Thiên Ma Giải Thể không phải là một loại lực lượng có tính chất hủy diệt không thể khống chế, trừ khi người tu luyện đến được cảnh giới cao nhất. So với Hàn đại hộ thì Thiên Ma Quyết của Cổ Diêu cao hơn không biết bao nhiêu bậc. Cho nên Thiên Ma Giải Thể không chỉ có thể hủy diệt mà còn có thể bảo vệ.

Con người sau khi tử vong thì phải qua một thời gian nữa linh hồn mới tiêu tán, nhưng chỉ có điều là không thể nào điều khiển được thân thể nữa thôi. Nhưng Thiên Ma Giải Thể có điểm thần kỳ chính là linh hồn của Cổ Diêu có thể điều khiển được lực lượng kinh khủng được sinh ra đó.



Hắc động, mang theo lực lượng kinh khủng bay đến chỗ Giáo Hoàng như lưu tinh.

Giáo Hoàng đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, không ngờ cái hắc động này có thể khiến cho hắn có cảm giác bất an, cho nên hắn không dám chậm trễ, lập tức tạo ra một vòng phòng ngự.

Còng phòng ngự của Giáo Hoàng có thể nói là hoàn mỹ, không một lực lượng nào có thể xuyên qua được, nhưng hắc động này thì lại không phải là năng lượng, mà là một lỗ hổng của không gian, thậm chí nó còn hút lấy lực lượng xung quanh để bổ sung vào, cho nên vô tình, chính lớp phòng ngự hoàn mỹ của Giáo Hoàng đã giúp cho hắc động càng lớn hơn, chỉ trong thoáng chốc đã bao lấy Giáo Hoàng.

Sau đó, hắc động bắt đầu co rút lại, giống như là muốn nuốt lấy Giáo Hoàng, bởi vì hắc động đã phân cách không gian bên ngoài ra, cho nên Giáo Hoàng không thể nào lợi dụng khả năng di chuyển của mình để thoát ra ngoài được.

Giáo Hoàng vươn tay, liên tục xuất ra một chuỗi các tia bạch quang, muốn đánh ra một lỗ hổng bên trong hắc động, nhưng đáng tiếc là nỗ lực của hắn bất thành, hắc động không những không bị xuyên thủng mà ngược lại còn co rút nhanh hơn, quang minh lực cường đại, cuối cùng lại không có hiệu quả đối với hắc động.

Nhìn hắc động ngày càng hẹp dần, Giáo Hoàng hừ lạnh:" Chỉ với cái trò mèo này thôi màu muốn thí thần sao, thật là tự sướng quá mức!"

Giáo Hoàng dùng tay chưởng lên thân của mình một cái, hắn liền biến thành một cái tiểu hắc động, tiểu hắc động thuận lợi chui từ bên trong đại hắc động ra.

Cả hai đều là hắc động cho nên không thể nào hấp thu lực lượng của đối phương được, ngược lại còn bài xích lẫn nhau, do đó Giáo Hoàng có thể dễ dàng thoát khốn.

Với năng lực của Giáo Hoàng, không cần tự hủy cũng có thể tạo ra hắc động, Giáo Hoàng sau khi thoát khỏi hắc động liền lộ ra chân thân, hắc động kia liền lập tức bay lại.

" Đúng là một tên ngoan cố, nếu thế thì ta sẽ hủy diệt ngươi!" Giáo Hoàng giơ tay lên trời, vô số bạch quang, từ khắp nơi trong không khí tập trung lại, một đại quang cầu hình thành giữa lòng bàn tay của Giáo Hoàng.

" Thần Thuật - Ý Chí Chúng Sinh" Giáo Hoàng ném quang cầu về phía hắc động.

Trước khi linh hồn tiêu tán, Cổ Diêu có thể khống chế được hắc động hấp thu các loại Nguyên Tố trong không gian, nhưng mà quang cầu này của Giáo Hoàng lại chứa lực lượng quá mạnh, hắc động không thể hấp thu hết được.

Quang cầu hấp thu năng lượng của hắc động, dần dần nhỏ lại.

Vô số bạch quang từ dưới mặt đất tập trung lại, bổ sung cho quang cầu, hắc động ngày càng nhỏ, cuối cùng tan biến.

Sau khi sử dụng Thiên Ma Giải Thể, mặc dù có thể dùng linh hồn để khống chế lực lượng được sinh ra, nhưng nếu lực lượng đó biến mất thì linh hồn cũng sẽ nhanh chóng tiêu tán.

Ý thức dần mơ hồ, trong mông lung Cổ Diêu lại đi đến giữa vũ trụ thần bí kia, La Địch Mộ Dung đang đứng trước mặt hắn:" Chúc mừng ngươi, Cổ Diêu, bằng hữu của ta, ngươi đã thông qua khảo nghiệm."

Cổ Diêu ngẩn người:" Khảo Nghiệm?"

" Đúng vậy, đúng như lời của ngươi nói, nếu như ngay cả chính người mà mình thương yêu nhất mà còn không thể bảo vệ được thì làm gì có tư cách để bảo vệ người khác chứ?" La Địch Mộ Dung thở dài:" Thật lâu trước kia, ta đã phạm một sai lầm như thế, truy cầu hòa bình, để có được sức mạnh, ta đã bỏ qua rất nhiều người quan trọng nhất đối với ta, thân nhân, bằng hữu, đến khi ta phát hiện ra đó chính là sai lầm nghiêm trọng nhất của đời ta thì ta đã không thể nào hối hận kịp. Vì thế ta tuyệt đối không thể truyền lực lượng Áo Nghĩa cho một người có thể vì sức mạnh mà vứt bỏ cả người thân yêu của mình. Ta rất vui, Cổ Diêu, ngươi không phải là loại người đó, cho nên ngươi có tư cách nhận được nó, hơn nữa, lực lượng này ngươi chỉ có thể lĩnh hội được khi vứt bỏ thân thể của mình. Đến đây nào, hãy tiếp nhận nó! À, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt nhau, sau khi truyền lực lượng này cho ngươi thì tiềm thức này của ta cũng sẽ tan biến. Nhưng, sau khi ngươi nắm giữ được lực lượng này thì có thể một lúc nào đó, chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau ở một nơi nào đó trong vũ trụ, ta rất mong đến ngày đó, bằng hữu của ta, xi dzu ờ gen!

Không gian vũ trụ lại bị tan vỡ, từng mảnh vỡ của nó dung nhập vào trong cơ thể của Cổ Diêu, đây mới chính là niệm lực của la địch một dung.

Sau khi trở lại thực tại, Cổ Diêu phát hiện ra thế giới này có biến hóa rất lớn. Bầu trời, mặt đất, sông ngòi, cây cỏ, động vật, con người, hòn đá, không khí, toàn bộ không giống như trước nữa, Cổ Diêu nhìn thấy được vô số hạt nhỏ tập trung lại với nhau tạo thành vật thể.

Hình toàn bộ đều do các hạt màu lam tạo thành, đây không phải trông giống như một dòng suối nhỏ sao?

Các hạt màu xanh lá chiếm đa số, giống như là một đại dương mênh mông, đây chắc là rừng rậm.

Còn có các hạt trong suốt bay liên tục, không cần phải nói, đây nhất định chính là phong Nguyên Tố!

Còn có các hạt có tính chất xâm lược và táo bạo, đương nhiên đây chính là hỏa Nguyên Tố.

...

Vạn vật đều do các hạt cơ bản này tạo thành, các hạt vận động không ngừng, chúng nó liên tục vận động, thế giới cũng biến hóa theo.

Các hạt trong lúc chuyển động cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, ví dụ như bị ảnh hưởng của hỏa Nguyên Tố thì các thủy Nguyên Tố trở nên nhẹ hơn, bay lên, nếu như thủy Nguyên Tố có nhiều thì sẽ hội lại tạo thành mây, rồi sau đó lại chịu ảnh hưởng của các Nguyên Tố khác trở thành mưa rơi xuống đất.

Cơ thể của con người là do vô số các hạt tạo thành, chỉ có điều là số lượng hạt này rất nhiều hơn cà ngàn vạn, các hạt này lại ảnh hưởng lẫn nhau, do đó có được quá trình sinh lão bệnh tử.

Tử vong, bất quá cũng chỉ là quá trình các hạt đã không còn thể ảnh hưởng lẫn nhau nữa, chúng phân rã ra.

Cổ Diêu chứng kiến không phải là ảo giác, mà là sự thật, bản chất của sự vật, nếu như lấy góc độ này để giải thích thì bất kỳ hiện tượng nào cũng có thể dễ dàng giải thích được.

Trong thế giới này còn có rất nhiều các hạt màu trắng, đó chính là Quang Nguyên Tố, Cổ Diêu nhận ra rằng, các Nguyên Tố này có được một đặc điểm đó chính là chúng có thể truyền tải ý niệm.

Linh hồn của con người chính là do các Quang Nguyên Tố thuần khiết tạo thành, trẻ em mới sinh ra thì như một tờ giấy trăng, khi linh hồn tiếp nhận nhiều ý thức thì sẽ từ từu sinh ra trí nhớ, cảm tình, trí tuệ và những thứ phức tạp khác. Nhưng các Quang Nguyên Tố này liên tục bị ảnh hưởng với các Nguyên Tố khác trong thân thể, cho nên mới có thể ngưng tụ được. Sau khi cơ thể tử vong thì các Quang Nguyên Tố của linh hồn cũng nhanh chóng tiêu tán, các ý niệm mang theo cũng nhanh chóng nhạt dần, rồi tiêu biến.

Tất cả các Nguyên Tố đều có cùng một đặc điểm, đó chính là bọn chúng cũng tinh nghịch như là hài tử, không nghe theo lời người khác nói, muốn lợi dụng chúng nó thì trước hết phải cảm nhận được sự tồn tại của chúng, đây chính là Nguyên Tố Cảm Ứng, tiếp theo là dùng ý nghĩ để khống chế các loại hạt, hình thành đấu khí hoặc ma pháp. Đây chính là cách nắm giữ lực lượng căn bản nhất trên đại lục.

Quang Nguyên Tố so với các loại Nguyên Tố bình thường có điểm khác biệt chính là nó có thể nhận được ý niệm của con người, cho nên dễ dàng bị nắm giữ.

Khi một người có một ý nghĩ nào đó mãnh liệt trong đầu thì nó sẽ xuyên thấu qua linh hồn, truyền đến Quang Nguyên Tố.

Nhận ý niệm từ Quang Nguyên Tố của một người thì có lẽ chẳng có gì, nhưng nếu như là của hàng ngàn hàng vạn người, thậm chí là cả riệu người thì sao?

Đây chính là lực lượng cường đại vô cùng, cúng chính là nguyên lý của Thần Cách!

Ám Nguyên Tố cũng có thể truyền tải ý niệm, linh hồn của Ma Tộc là do ám Nguyên Tố tạo thành, vì thế Thần Cách của Ma Thần chính là Hắc Ám.

Tạp Địch đại lục có vố số tín đồ, tín ngưỡng quang minh thần từ sâu tận trong thâm tâm, những Quang Nguyên Tố từ những người đó hợp lại với nhau, ngưng tụ lại, tạo thành Thần Cách.

Càng nhiều giáo đồ, có càng nhiều tín ngưỡng, Thần Cách càng mạnh, do đó Thánh Điện mới thiết lập Tông Giáo Tài Phán Sở khắp nơi trên đại lục, không nơi nào là không tuyên truyền.

Thần Cách chỉ trung thành với thần, nhưng các thần chức giả cũng có thể thông qua khế ước để mượn lực của thần khách, việc mượn lực nhiều hay ít là còn phải dựa vào sức khỏe của cơ thể nữa.

Các Quang Nguyên Tố nhận được ý niệm của tìn đồ sẽ từ ở khắp các nơi trên đại lục di chuyển về một nơi, chính là nơi ở của Giáo Hoàng, chỉ có điều là người bình thường không thể thấy được thôi.

Ngoại trừ tín ngưỡng ra thì trong các Quang Nguyên Tố tạo thành Thần Cách còn bao hàm tín niệm khác nữa, đó chính là nguyện vọng của mọi người.

Khi họ cúng bái thần thì cũng hy vọng thần có thể chúc phúc, ví dụ như hy vọng người thân có bình an, có thể cùng người mình yêu nên duyên đôi lứa, có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng, Cổ Diêu phát hiện ra, bộ phận tín nhiệm này, sau khi tiếp xúc với Giáo Hoàng thì đã bị Giáo Hoàng che đậy, Giáo Hoàng dùng lực lượng này để đi ngược lại nguyện vọng của mọi người.

" Tốt, chướng ngại đã được loại bỏ, chúng ta tiếp tục trò chơi nào, lần này thì không còn ai có thể ngăn cản được nữa!" Giáo Hoàng cười âm hiểm, bạch quang lại xuất hiện:" Thống Khổ, Tuyệt Vọng đi, bọn dị đoan ngu xuẩn! Ha ha ha."

Bạch quang rơi xuống giữa không trung thì đột nhiên dừng lại, tựa như là đụng phải gì đó, nhưng chung quanh thì hoàn toàn không có gì. Hoặc có thể nói là không thấy thứ gì ngăn cản cả.

Linh hồn Cổ Diêu, thức tỉnh các Thần Cách đã bị Giáo Hoàng lừa gạt, Cổ Diêu cũng không biết làm sao mình làm được điều đó, có lẽ đây chính là một trong các lực lượng áo nghĩa của La Địch Mộ Dung.

Trong bạch quang có một lượng rất lớn các Thần Cách đến từ dân chúng của quận Lan Tư, bởi vì nơi này chính là bầu trời ở quận Lan Tư, khoảng cách gần Giáo Hoàng nhất.

Trong nguyện vọng của dân chúng ở quận Lan Tư, có một số lượng lớn có cảm giác mang ân đối với gia tộc Đoan Mộc, bởi vì dưới sự thống trị của gia tộc Đoan Mộc, mọi người đều an cư lạc nghiệp, có thể có được cuộc sống an bình giữa biết bao nhiêu chiến loạn, hơn nữa, không lâu trước kia, gia tộc Đoan Mộc vừa tiêu diệt tận gốc Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, trừ hại cho dân chúng, cho nên dân chúng vô cùng cảm kích gia tộc Đoan Mộc, cho nên trong khi cầu khẩn, họ cũng hy vọng thần có thể chúc phúc cho gia tộc Đoan Mộc có thể hưng thịnh mãi.

Nhưng, nguyện vọng của bọn họ được chuyển đổi thành lực lượng, nhưng không phải là chúc phúc mà là hủy diệt gia tộc Đoan Mộc.

Chúng, suýt tĩ nữa là đã đi ngược lại nguyện vọng của chủ nhân!

Các Quang Nguyên Tố nhận được tín niệm của con người đã có ý nghĩ và lập trường riêng, cũng tương đương với một linh hồn, lần này chúng nó nhận ra được là đã bị Giáo Hoàng lừa gạt, nên phẫn nộ, nhất là các Thần Cách đến từ quận Tô Trữ và Lỗ Đông, bởi vì thân chủ của chúng, hai đại gia tộc, đã bị hủy diệt.

Vì vậy, chúng nó quyết định làm một chuyện - Phản Bội!

Tiếng cười điên dại của Giáo Hoàng dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy, bạch quang đang hướng ngược lại chính mình.

" Không thể nào thế được!"

Giáo Hoàng gầm lên, một đạo bạch quang từ bàn tay của hắn xuất ra.

Không ai có thể phản bội, cho dù là Thần Cách cũng thế, kẻ phản bội phải bị tiêu diệt, kể cả gia tộc Đoan Mộc ở phía dưới, hắn đột nhiên có cảm giác bất an, mà cảm giác này lại mãnh liệt... Không thể tiếp tục đùa nữa.

Chùm ánh sáng dừng lại ở trên không trung, bởi vì chúng đã thức tỉnh, chuyển sang hướng khác.

Kẻ phản bội không phải là chúng, mà chính là Giáo Hoàng!

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Giáo Hoàng không thể tiếp nhận được sự thật trước mắt, hắn điên cuồng đánh ra một đạo bạch quang khác, nhưng cũng như đạo bạch quang trước, chúng nó cũng biến đổi.

Bạch quang tụ tập thành một hình người, Thần Cách cần một linh hồn để khu động, vì vậy Cổ Diêu chính là sự lựa chọn lý tưởng nhất.

Giáo Hoàng biết được, nếu tiếp tục như thế thì sẽ không ổn, chỉ có thể càng khiến cho đối phương gia tăng lực lượng thêm mà thôi, hắn cố gắng làm cho tinh thần tỉnh táo lại, sau đó, từ khắp nơi trên cơ thể của hắn đều xuất ra bạch quang, bạch quang này mãnh liệt vô cùng, cuối cùng Giáo Hoàng biến thành một quang cầu, quang cầu này còn chói hơn cả mặt trời.

Bạch quang này khác hẳn với các bạch quang Thần Cách trước, chúng nó chính là năng lượng mà giáo haofng đã tích lũy trong nội thể suốt mấy ngàn năm. Chúng nó đã được luyện hóa, chỉ trung thành với Giáo Hoàng mà thôi, tuyệt đối không phản bội.

Giáo Hoàng xem như cũng có khả năng dự đoán, hắn lo lắng sẽ có tình huống như ngày hôm nay xuất hiện, cho nên mới cực lực tìm cách luyện hóa Ma Thần Chi Khu để sử dụng.

" Phản bội ta, chỉ có một con đường, đó chính là CHẾT!" Giáo Hoàng hóa thành một quang cầu, lao đến chỗ Cổ Diêu.

Hai loại tính chất giống nhau, mà lại có hai lập trường khác nhau, va chạm kịch liệt. Dù sao thì Giáo Hoàng cũng có được thân thể của Quang Minh thần, lại có được lực lượng tích trữ kinh người, mà Cổ Diêu thì chỉ có được một ít Thần Cách mà thôi, cho nên lập tức rơi vào thế hạ phong.

May là bạch quang của Thần Cách từ bốn phương tám hướng hội tụ lại vào trong linh hồn của Cổ Diêu, bỏi vì Cổ Diêu để cho một bộ phần Thần Cách rời đi, đồng hóa càng nhiều Thần Cách khác.

Sự bổ sung xem ra là kém hơn so với hao tổn, cho nên quang cầu của Cổ Diêu dần dần thu nhỏ lại, nhưng xu thế thu nhỏ dần dần giảm lại, bởi vì ngày càng có nhiều bạch quang từ các nơi hội tụ lại, trở thành lực lượng của hắn.

Cuối cùng, bạch quang của Cổ Diêu dừng thu nhỏ, ngược lại từ từ to ra, dù sao thì Giáo Hoàng chỉ có tiêu hao chứ không có bổ sung, còn Cổ Diêu thì ngược lại, sự bổ sung của hắn ngày càng nhiều.

Bạch quang cuồn cuộn đổ vào, từ khắp mọi ngỏ nghách trên đại lục, tất cả Thần Cách đều phản bội, chuyển sang người khác, mà người đó chính là Cổ Diêu.

Lực lượng đó gia tăng không ngừng, như nơi đổ về của một dòng suối, cuồn cuộn hơn cả sóng trường giang, như trăm sông đổ về biển, và so với biển cả thì lại còn nhiều hơn, rộng lớn hơn cả bầu trời!

Cổ Diêu sợ hãi than không thôi, đây chính là Thần Cách? Thật mạnh! Hắn tin tưởng rằng, lúc này, hắn chỉ cần nhấc tay thôi là có thể hủy diệt được một thành thị, đương nhiên, cũng có thể làm nhiều chuyện ý nghĩa hơn, ví dụ như làm cho thế giới này tốt đẹp hơn.

Đây chính là nguyện vọng ban đầu của quang minh thần, và cũng là của các tín đồ, nhưng đã bị Giáo Hoàng cố tình thay đổi.

May mắn, tất cả đều đã có kết thúc.

Cổ Diêu thoải mái nhìn Giáo Hoàng, nhẹ nhàng nói:" Giáo Hoàng bệ hạ thân ái của ta, ngài còn di ngôn gì không?"

Giáo Hoàng hoảng loạn kinh hô:"
Di ngôn, thật buồn cười, ngươi cho rằng, ngươi là ai?

"
Đương nhiên, ta không phải thần, chỉ là một con người, và ngươi cũng thế, chỉ là một con người." Vừa nói chuyện tay của Cổ Diêu vừa giơ lên, một đạo bạch quang xuất hiện, chiếu vào người của Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng có cảm giác như bị sét đánh, bạch quang tan biến, lộ ra bản thể, một linh hồn từ ấn đường bay ra, linh hồn đó vẫn còn kêu lên thê lương:"
Không, ta là thần, ta không thể bị thua được, ta mới là thần."

Đó chính là di ngôn của hắn, bạch quang chiếu vào linh hồn của Giáo Hoàng, dưới anh nắng chói chan, linh hồn của hắn như một tảng băng dần dần bị hòa tan, tan biến vĩnh viễn trong không trung cùng với các tội ác của hắn.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không thể nào tin được, một linh hồn cường đại như Giáo Hoàng lại bị đánh bại, bị đánh bại hoàn toàn, mà Thần Cách của hắn cũng bị một linh hồn của con người đoạt đi, điều này quá khó tin!

Hiệu quả của Virus cũng đã hết, sức lực của mọi người nhanh chóng suy kiệt, từ trên không trung rơi xuống, may mà có một đoàn bạch quang bao lấy họ, vững vàng hạ xuống trung ương của gia tộc Đoan Mộc.

Nhìn thấy đám người Hạ Hầu Cẩn bình an vô sự Cổ Diêu thở ra một hơi.

Tất cả đã chấm dứt, tựa như một giấc mộng.

Nhưng, hiện tại hắn đã không còn thân thể nữa, phải trôi dạt về nơi nao?

/258