Vô Thượng Long Ấn

Chương 149: Cảnh xuân chợt lộ!

/149


Bầu trời tràn ngập tinh tú, lập lòe quang mang lóng lánh.

Trong một con hẻm nhỏ, thành Tây Linh, một quán nước do bán Tinh Linh mở, Tát Kỳ Nhi và Tề bắc ngồi trước một mặt bàn phía trên loang lỗ vết bẩn, đang vỗ cái bụng nhỏ tròn vo đánh ợ một cái.

-Ăn ngon, ăn ngon thật. Cách chế biến của nhà này ta cũng

muốn mua..

Trên mặt Tát Kỳ Nhi vẫn tiếc nuối, nếu không phải bụng nàng đã không thể chứa nổi nữa, thì nhất định nàng sẽ phải ăn thử hết tất cả quán nhỏ trong thành Tây Linh này.

- Những nơi này đều là ta dẫn ngươi tìm ra, có phải là nên cho ta một ít tiền hoa hồng không nhỉ ?

Tề Bắc cười nói, ánh mắt vẫn dính vào cặp mông vểnh cao của thiếu nữ Tinh Linh.

- Cùng lắm thì cho ngươi hai kim tệ !

Tát Kỳ Nhi lấy ra một chiếc khăn tay không tương xứng với quần áo đang mặc, khẽ lau miệng, chợt phát hiện ánh mắt Tề Bắc đang gắn chặt lên mông thiếu nữ bán Tinh Linh, trong lòng liền nổi hứng đùa nghịch, nói lớn :

Này, ngươi không biết xấu hổ sao, ánh mắt sao cứ dính chặt lên mông đít con gái nhà người ta thế kia !

Thiếu nữ bán tinh linh xoay người lại, liếc Tề Bắc, khuôn mặt hơi đỏ, nhưng cũng không nói gì mà quay lại tiếp tục làm việc.

Tề Bắc vẫn bình tĩnh tiếp tục ngắm nhìn, nói :

Kỳ Nhi ơi, ngươi thật không hiểu gì, ngươi nhìn ánh mắt mấy am nhân xung quanh đi rồi sẽ thấy ánh mắt của ta chả là gì, ta đây chính là ngắm nhìn thưởng thức mà thôi, còn bọn họ mới chính là đam mê dục vọng.

Tát Kỳ Nhi liếc nhìn một vòng xung quanh, đúng thật là ánh mắt những khách nam xung quanh khi đều nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bán tinh linh kia, thậm chí còn có người chảy cả nước dãi.

Tát Kỳ Nhi liền hơi chu môi, ngày nào cô gái này cũng bị một đám nam nhân nhìn bằng ánh mắt háu đói như vậy mà vẫn chịu được sao ? Nghĩ đến đây, Tát Kỳ Nhi hơi chút ác cảm với vợ chồng bán tinh linh này.

Trong suy nghĩ của một thiên tài buôn bán như Tát Kỳ Nhi, thì đây chính là cách để câu khách của hai vợ chồng chủ quầy.

Tề Bắc nhìn liền hiểu được suy nghĩ của Tát Kỳ Nhi, chậm rãi nói :

-Ngươi nghĩ quá nhiều, chuyện này thật ra rất đơn giản, hai vợ chồng này mở quầy buôn bán để kiếm sống, còn những khách hàng này chẳng quá là đến ngắm nhìn một người đẹp, chuyện chỉ là vậy chứ không có xấu xa, dơ bẩn gì đâu.

- Nhưng rõ ràng, ánh mắt của bọn họ và ngươi, đều là muốn đem cô ta đè xuống dưới người còn gì.

Tát Kỳ Nhi vẫn khó chịu nói.

- Kỳ Nhi, ngươi xinh đẹp như thế này, lại là hội trưởng hiệp hội buôn bán Tát gia, tiếp xúc rất nhiều loại người, vậy có khi nào ngươi gặp tình trạng như thế này chưa ?

Tề Bắc bất ngờ hỏi.

Tát Kỳ Nhi ngạc nhiên một chút, nói :

Tất nhiên là có, nhưng bọn chúng đều không dám đụng đến ta, mà nói lại, tiện nghi của ta cũng không dễ chiếm vậy đâu.

- Vậy thì không phải cả hai đều giống nhau rồi sao, đám người này đều chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ không dám thật sự ra tay, nếu dám thì chắc chắn sẽ bị thành quy sử lý. Hơn nữa, cả hai bọn người đều ở hai thế giới khác nhau, vì vậy mà suy nghĩ của ngươi và cô gái bán tinh linh ấy cũng khác nhau. Với cô gái bán tinh linh kia, thì chẳng việc gì phải tỏ ra khó chịu, tức giận với ánh mắt của đám nam nhân cả, bởi vì cô ấy không dư sức lực làm những việc đó.

Tề Bắc thản nhiên nói.

Tát Kỳ Nhi sửng sốt, mặc dù cảm thấy những lời Tề Bắc đều là ngụy biên, nhưng không tìm ra lời để nói lại.

Đúng lúc này, thiếu nữ bán tinh linh kia bất ngờ bưng hai chén trà tới, nói :

-Đây là trà ô mai, uống vào có thể tiêu thực giải khát.

- Chúng ta đâu có gọi đâu !

Tát Kỳ Nhi liền nói.

- Đây là tặng thêm.

Thiếu nữ bán tinh linh trừng mắt nhìn Tề Bắc một cái, nói.

- Cám ơn, hôm nay nhìn ngươi thật xinh đẹp.

Tề Bắc khẽ vuốt vuốt chòm râu giả dưới miệng, cười nói.

Thiếu nữ bán tinh linh ngượng ngùng cười khẽ, xoay người lắc lắc eo nhỏ rời đi.

Tát Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng, nam nhân đúng là không có ai tốt, ăn trong chén nhưng vẫn nhìn trong nồi.

Á ! Tát Kỳ Nhi bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái ? Dù hắn cùng thiếu nữ bán tinh linh này làm chuyện gì thì cũng đâu liên quan đến mình chứ ?

- Muộn rồi, ta muốn về nghỉ.

Tát Kỳ Nhi vừa nói vừa đứng dậy.

Hai người Tề Bắc và Tát Kỳ Nhi cùng đi bộ trở về tửu lâu Tề Thiên.

- Nghỉ ngơi tốt nhé !

Tề Bắc chào tạm biệt.

Tán gái giống như câu cá vậy, cần phải kiên nhẫn, không được nôn nóng, cho dù cá đã cắn câu thì cũng phải từ từ không được lập tức giật cần.

Hoàng thành Kim Diệp, gia tộc Nặc Đức.

Lão Kha Đế nữa tỉnh nữa mê ngồi trên xích đu, đang nghe hai vị thị nữ hát dân ca.

- Gia chủ, bệ hạ đến !

Lúc này, quản sự của gia tộc Nặc Đức nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng nói bên tai lão Kha Đế.

- Để hắn vào đi !

Lão Kha Đế cũng không có ý đứng dậy ra đón, khẽ phất tay ra hiệu cho hai thị nữ kia lui xuống

Một lát sau, Mặc Tư Đại Đế mạnh mẽ, uy vũ tiến vào, thấy được lão Kha Đế đang nhàn nhã ngồi nghỉ, cũng không để ý, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống.

- Bệ hạ, lão thần thân thể không khỏe, không thể nào làm lễ được, xin bệ hạ tha lỗi !

Lão Kha Đế yếu ớt nói, thật giống như chỉ còn mấy ngày nữa là xuống mồ rồi.

- Đừng lo lắng, ta cũng đã nghe nói bệnh tình của ngươi rồi, cho nên bây giờ mới đến thăm, Lão Kha Đế à, ngươi chính là trụ cột của triều đình đó, nhất định phải cố gắng vượt qua nha!

Hãn Mạc Tư Đại Đế đau thương nói.

- Cám ơn bệ hạ thương tình, lão thần sống cũng đủ lâu rồi, cho dù bây giờ có ra đi cũng chẳng tiếc nuối điều gì.

Lão Kha Đế nghe xong vẫn thở hổn hển, cố gắng dồn sức nói.

Nói láo, chắc chắn là nói láo, Lão Hồ Ly ! Trong lòng Hãn Mạc Tư Đại Đế thầm nhủ, đã nhiều năm rồi lão Hồ Ly vẫn là bộ dáng sắp xuống mồ này, nhưng vẫn sống rất tốt.

- Lão Kha Đế, gần đây thế lực của Hắc Ám trận doanh ở kim Diệp đế quốc chúng ta hết sức lộng hành, đã khiến cho năm đại Thánh Địa với Thần Điện chú ý, Lão Kha Đế à, ngươi nghĩ xem có cách nào giải quyết tốt không ?

Hãn Mặc Tư Đại Đế nói

- Bệ hạ, lão thần vẫn là hữu tâm vô lực, bệ hạ anh minh thần võ, những chuyện nhỏ nhặt này chắc chắn không thể làm khó ngài được.

Lão Kha Đế yếu ớt nói.

- Nhưng bản hoàng nghe nói, lần này manh mối tìm được từ các dư nghiệt của Hắc Ám trận doanh đề chỉ về phía gia tộc Nặc Đức các ngươi.

Hãn Mặc Tư Đại Đế bất ngờ nói.

Nhưng đúng lúc này, đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của lão Kha Đế, chắc là đã ngủ quên mất rồi.

Hãn Mạc Tư Đại Đế liền cảm thấy bực tức, giống như dồn sức đấm một cú lại trúng vào đấm bông mềm không phản ứng gì, hắn nặng nề hừ một cái, xoay người rời đi.

Sau khi Hãn Mạc Tư Đại Đế rời đi một lúc, lão Kha Đế cũng mở mắt ra, nói :

Phát tộc lệnh cho các chi nhánh của gia tộc Nặc Đức, cùng với tất cả đệ từ dòng chính đang ở bên ngoài, đại tế tám trăm năm của gia tộc sắp đến, thông báo cho tất cả trở về Kim Diệp Hoàng Thành

- Vâng, chủ nhân.

Một thanh âm chợt vang lên, sau đó xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.

Lúc này, vốn là trời quang không mây bất ngờ mây đen ở đâu kéo đến, gió lớn cũng nổi lên.

Tề Bắc cùng Tát Kỳ Nhi chưa bàn đến các vấn đề chi tiết, chỉ đang bàn bạc đến các vấn đề sơ bộ.

Rất vất vả mới quyết định được một phần, hai bên liền tạm dừng.

- Ngươi không thể tỏ ra thân sĩ một chút sao ?

Tát Kỳ Nhi nũng níu nhìn Tề Bắc nói.

- Vậy ngươi không thể tỏ ra thục nữ một chút sao ?

Tề Bắc liền nhún vai cười, nói.

- Ta chính là đại biểu lợi ích của cả hiệp hội buôn bán.

Tát Kỳ Nhi nói.

- Ta đại biểu cho lợi ích cả cả thành Tây Linh.

Tề Bắc cũng nói.

Hai người liền trừng mắt nhìn nhau, rồi bất ngờ cũng cất tiếng cười.

Tốc độ đàm phán của hai người mấy ngày nay khá chậm.

Trong chuyện này thì một phần lớn là do Tề Bắc cố tình.

Bởi vì nếu đàm phán quá tốt, vậy thì sau khi đàm phán xong cũng là lúc Tát Kỳ Nhi phải rời đi.

Thêm nữa, Tề Bắc biết muốn theo đuổi được nàng cũng không phải là phải nhượng bộ nàng khi đàm phán, mà là khi hắn càng kiên trì nguyên tắc của bản thân, vậy thì nàng sẽ càng coi trọng ngươi hơn.

Sự thật đã chứng minh điều này là chính xác, bởi vì qua mấy ngày đám phán Tát Kỳ Nhi cũng không ghét hắn, mà ngược lại, quan hệ của cả hai càng thân thiết hơn.

- Đi ăn cơm thôi!

Tề Bắc nói.

- Chờ chút, đợi ta...

Tát Kỳ Nhi còn chưa nói xong đã vội vàng chạy về hướng nhà vệ sinh bên cạnh, trong lúc đàm phán nàng uống không ít nước cho nên cần phải đi giải quyết rồi.

Đợi được một lát, bất ngờ Tề Bắc nghe tiếng “loảng xoảng” bên trong, sau đó là tiếng kêu đau của Tát Kỳ Nhi.

- Kỳ Nhi...

Tề Bắc liền giật mình, chạy đến gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.

Đến lúc này thì hắn cũng không quan tâm nhiều nữa, đá văng cánh cửa xông vào bên trong. Bên trong, Tát Kỳ Nhi đang nằm dưới sàn nhà, quần lót chỉ kéo lên một nửa, cặp mông trắng trẻo lộ ra hơn nửa.

Nhưng, lúc này Tề Bắc cũng không rảnh để ngắm nhìn, hắn lập tức dìu Tát Kỳ Nhi dậy, phát hiện mặt nàng tái nhợt, trên trán còn dấu vết va chạm sưng đỏ, có có vết máu ứa ra.

Tề Bắc gọi mấy tiếng nhưng nàng vẫn không phản ứng gì, hắn liền dùng tay đặt lên trán của nàng, đưa một tia nội lực vào bên trong, phát hiện cũng không có gì khác thường, chỉ là khi chạm đến ý thức hải của nàng thì mới phát hiện có chút khác thường.

Đúng lúc này thì Tát Kỳ Nhi chợt mở mắt, hít một hơi dài, bàn tay khẽ vô lên vết thương trên trán, nói :

-Đau chết mất !

Tỉnh dậy là tốt rồi, Tề Bắc liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt liền khẽ lướt xuống dưới, hai con ngươi chợt mở lớn, yết hầu co rút, nuốt từng ngụm nước miếng.

Chỉ thấy được dưới bụng nhỏ của nàng, nơi một nửa quần lót bị lộ, một đám cỏ non xoăn tít chói mắt xuất hiện.

- A !

Một tiếng thét chói tai vang lên !


/149