Vô Thượng Long Ấn

Chương 8: Sờ sướng không?

/149


Trên một ngọn núi nằm ở phía bắc Vong Linh sơn mạch. Đỉnh núi được bao phủ bởi hơn trăm đỉnh lều màu đen như mực đóng xung quanh, tạo thành một doanh trại nhỏ.

Bốn phía thỉnh thoảng có binh sĩ mặc áo giáp màu đen, đằng đằng sát khí tuần tra xung quanh.

Nếu có người thấy, chắc chắn sẽ chấn động. Những binh sĩ này không phải là phổ thông mà chính là Hắc Giáp quân nổi danh nhất Kim Diệp vương triều.

Dĩ nhiên, mặc dù Hắc Giáp quân trên danh nghĩ là thuộc về Kim Diệp vương triều. Nhưng không ai không biết Hắc Giáp quân trên thực tế là của quân đội chí quy của gia tộc Nặc Đức.

Hắc Giáp quân là quân đội được hình thành từ chém giết, máu lửa. Chiến lực rất cường hãn, làm cho thế lực quốc gia khác nghe mà biến sắc.

Hắc Giáp quân với số lượng cũng không nhiều. Với một đội quân biên chế mười vạn người mà nói thì chỉ có một vạn hai ngàn Hắc Giáp quân.

Ở hơn trăm lều trại này, mỗi lều đều có bốn gã Hắc Giáp quân canh chừng nên tính ra ở chỗ này khoảng bốn trăm Hắc Giáp quân, chính là một doanh trại.

Một doanh Hắc Giáp quân như vậy đã không ít.

Quân đội bình thường, cho dù binh lực gấp mười lần tới đối chiến, cũng bị một doanh Hắc Giáp quân giết cho hoa rơi nước chảy.

Hắc Giáp quân là quân đội được xây dựng bởi gia tộc Nặc Đức, đồng thời cũng là lực lượng lớn nhất của gia tộc Nặc Đức. Các triều đại hoàng đế Kim Diệp vương triều sở dĩ không dám khai đao với gia tộc Nặc Đức, hơn phân nửa cũng vì tồn tại của Hắc Giáp quân.

Lúc này, trong trướng bồng chủ tướng của Hắc Giáp quân, một lồng ngực trần truồng của một thanh niên khôi ngô đang ngưng thần nhìn bản đồ của Vong Linh sơn mạch đang trải rộng ra, phía trên giăng rất nhiều đường vẽ.

Ngũ quan thanh niên này giống như được đúc ra, một thân da thịt bền chắc, thêm một hình xăm một con mãnh hồ đang gầm thét, đầu hổ ở trên cơ ngực rắn chắc như sắt thép của hắn.

Theo cơ ngực rung động, hình xăm Mãnh Hổ xem càng sống động hơn, giống như một sinh vật sống.

Hắn chính là Nặc Đức Hoài An, là đại ca của Tề Bắc, một trong ba đại thống lĩnh Hắc Giáp quân.

Trong ba mươi doanh của Hắc Giáp quân, mỗi mười doanh sẽ có một thống lĩnh. Vừa qua hai mươi tuổi không lâu, Nặc Đức Hoài An đã quyền cao chức trọng.

- Đệ đệ, ngươi rốt cuộc ở đâu? Đại ca không tin ngươi đã chết.

Nặc Đức Hoài An nặng nề đập mặt bàn một cái. Hắn không quên được lúc sinh Tề Bắc, mẫu thân vì khó sinh nên qua đời, từng hạt lệ rớt xuống bàn tay đang nắm chặt, muốn hắn chiếu cố tốt đệ đệ, khi đó hắn vẻn vẹn chỉ năm tuổi.

Đúng lúc này, cửa lều được nhấc lên, hai tiểu binh có chút thanh tú quá mức bưng trà đi đến.

- Thống lĩnh, ngài nên ăn một chút gì đó? Những thứ này đều do ta tự mình làm.

Nốt ruồi màu hồng điểm ở lông mày, tiểu binh thanh tú nhẹ giống nói, thanh âm dễ nghe, rõ ràng là thanh âm của thiếu nữ.

Nặc Đức Hoài An ngẩng đầu nhìn thiếu nữ giả trang mà có chút nhức đầu.

Thiếu nữ cũng không phải người bình thường mà là công chúa của Kim Diệp hoàng triều Thụy Tuyết.

Mười ngày trước, Thụy Tuyết công chúa mang theo một nàng thị nữ chuồn êm ra hoàng cung, chạy đến nơi Vong Linh sơn mạch nguy hiểm này mà tìm hắn.

Thụy Tuyết công chúa ngày thường tuyệt mỹ, tính tình ôn nhu, tình ý đối với hắn mọi người đều biết.

Nặc Đức Hoài An là một nam nhân huyết khí phương cương. Từ ngày tìm được ngọc bội đánh rơi của Tề Bắc, cho rằng đệ đệ đã gặp chuyện không may, hắn cực kỳ bi thương.

Lúc này Thụy Tuyết công chúa ở bên cạnh ôn nhu an ủi. Sau bao ngày hắn phải dùng tay, bỗng dưng có cô công chúa xinh đẹp theo cùng trong sơn mạch hoang vu này, chuyện gì đến cũng phải đến .

Một đem xuân như vậy, tâm thân xử nữ của Thụy Tuyết công chúa đã bị hắn tuỳ ý điên cuồng mà lấy mất.

Sau khi bình tình, Nặc Đức Hoài An đã biết chuyện có chút quá mức. Hoàng gia và Nặc Đức gia tộc mâu thuẫn không phải không có nhưng lại điều hoà. Huống chi, Nặc Đức Hoài An từ nhỏ đã đính hôn cùng Phong gia Đại tiểu thư Phong Nhược Vân.

Thụy Tuyết công chúa theo hắn, vậy hôn sự giữa hắn và Phong gia Đại tiểu thư sẽ thất bại. Liên minh Nặc Đức gia tộc cùng Phong gia sẽ xuất hiện vết nứt.

Hơn nữa, nếu thành con rể của hoàng gia, Nặc Đức gia tộc như thế nào yên tâm để hắn cầm binh.

Bất quá, Nặc Đức Hoài An dám làm dám chịu. Nếu chuyện đã đến mức này, hắn cũng không trốn tránh. Chuyện này hắn đã truyền tin cho phụ thân, tin tưởng lấy mưu kế của phụ thân, sẽ nghĩ ra kế sách.

Thụy Tuyết công chúa có chút si mê nhìn thân hình cường tráng của Nặc Đức Hoài An, nhẹ đi khẽ tới phía sau hắn, dùng đôi bàn tay bắt đầu ấn bóp bả vai hắn.

Cứ ấn bóp một lúc, hô hấp của Thụy Tuyết công chua đột nhiên dồn dâp, hai bàn tay nhỏ bé biến thành vuốt ve.

Đã trải qua lần đầu tiên thì cái cảm giác ngọt ngào ấy đã ăn sâu vào xương tuỷ.

Nặc Đức Hoài An bắt được bàn tay nhỏ bé của Thụy Tuyết công chúa, trực tiếp đem nàng ôm đặt trên mặt bàn khổng lồ. Bàn tay to, thô bạo vừa vung lên đã lột Thụy Tuyết công chúa thành một con cừu trắng nhỏ. Hắn dùng khí lực cường tráng đè lên.

Tiếng thở gấp và rên rỉ nhất thời vang lên. Mà ở một bên, thị nữ thanh tú ở bên cạnh nhìn một bức tranh xuân cung sống động.

Tại xã hội thượng lưu ở Kim Diệp hoàng triều, thị nữ đứng xem chủ tử hoan ái là việc hết sức bình thường. Đại bộ phận chủ tử căn bản không kiêng kỵ thiếp thân thị nữ.

Tác dụng của thiếp thân thị nữ vốn là làm ấm giường. Lúc chủ tử cao hứng, có thể tham gia chiến trường luôn.

Khuôn mặt thị nữ này đỏ bừng, ánh mắt buông xuống, hai tay vặn vẹo trước người, tựa hồ rất xấu hổ.

Nhưng là người nào cũng không phát hiện, ánh mắt nàng buông xuống một mảnh u ám, mà cái vặn vẹo trong tay nàng mơ hồ toả ra u quang màu đen.

…………………………..

…………………………..

Tề Bắc ôm Yêu Nhiêu giống như khối băng, thân thể bị hàn khí trên người làm cho hắn tê dại.

Nếu không phải nội lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, hắn sợ đã sớm bị hàn khí xâm nhập tâm mạch mà chết rồi.

Ôm trong ngực tuyệt thế mỹ nhân, vốn là chuyện tình vô cùng hương diễm, nhưng tình hình này cũng là lúc thống khổ nhất. Ngay cả tiểu huynh đệ cũng đông lạnh không có tri giác, có mà hương diễm cái rắm.

Đây đã là ngày thứ chín rồi, chỉ còn ngày mai là hàn độc quỷ dị trên người Yêu Nhiêu sẽ không phát tác nữa.

Mà mỗi sáng sớm, tiểu huynh đệ vẫn vênh váo tự đắc đính trên người Yêu Nhiêu cũng làm cho Tề Bắc có chút an ủi. Tối thiểu tiểu huynh đệ coi như không chịu thua kém, không như sớm héo như những thằng khác.

Yêu Nhiêu tựa hồ ngầm đồng ý cho hắn mỗi sáng sớm ăn đậu hũ một chút cũng coi là một loại cảm tạ đối với hắn. Về phần trong chuyện này có cảm tình hay không, mỗi khi Tề Bắc hỏi chuyện, nàng luôn châm chọc.

Sau chín ngày qua đi , dường như Tề Bắc đều vì nội lực tiêu hao quá độ mà mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bất quá làm hắn vui mừng ngoài ý muốn chính là nội lực tăng cường so với trước phải nhanh gấp mấy lần.

Tề Bắc mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay bao quanh một đoàn trắng mịn và ôn nhuận. Theo bản năng hắn ngắt một cái, xúc cảm chợt tràn về.

Tề Bắc đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở mắt ra. Chỉ thấy Yêu Nhiêu trong ngực đang hung hăng nhìn hắn, mà tay hắn không biết lúc nào trắng trợn đi vào vạt áo và đang cầm nhũ hoa của nàng.

- Sờ có sướng không?

Thanh âm Yêu Nhiêu thanh âm nói nhưng lại mang theo hàn băng lạnh lẽo.

Tề Bắc nhanh như chớp rút tay về, đầu choáng choáng.

- Sờ không sướng à?

Giọng Yêu Nhiêu càng lạnh hơn.

- Có, có…

Tề Bắc vội vàng gật đầu lia lịa.

- Sờ thích sao? Có phải muốn sờ nữa hay không?

Đầu Yêu Nhiêu tiến tới khuôn mặt của Tề Bắc,nhón gót lên cao. Mùi thơm như lan của nàng phun tại môi của hắn.

Tề Bắc liếc mắt, ngươi thích sao, hắn lại mặt dày mà nói:

- Xúc cảm thật tốt, mỗi ngày như vậy thì sướng rồi.

- Vậy ngươi sờ nữa đi.

Khóe miệng Yêu Nhiêu nhếch lên.

Tề Bắc thật đúng là vươn tay ra. Hừ, để cho anh sờ mà anh không dám sờ sao?

/149