Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 306: Ngoại truyện- Mê tình 13

/307


"Em cảm thấy lời này của anh rất giả dối, giống như là đang lừa gạt người khác sao?"

Anh tự nhận thấy mình đã rất nghiêm túc khi nói những lời này, hơn nữa thật sự anh rất yêu cô, cam tâm tình nguyện ý làm nô lệ của vợ mình rồi! Lý Băng thấy mặt của Diệp Duệ có vẻ buồn bực liền ngượng ngùng đáp:

"Không phải vậy, em chỉ muốn xác nhận một điều, anh thật sự yêu em sao?"

Không phải cô không muốn tin tưởng, nhưng cô thật sợ những điều này tới quá nhanh, sợ anh nói dối để lừa mình!

Nghĩ đến đây, cô liền thấy rất sợ nên muốn hỏi cho rõ ràng.

Diệp Duệ nắm lấy tay của cô, rất nghiêm túc nói:

"Em nhìn ánh mắt của anh xem, người ta nói, đôi mắt không bao giờ nói láo cả, em nhìn lúc nói chuyện, anh có dấu vết nói láo hay không!"

Lý Băng nhìn vào mắt của Diệp Duệ, ánh mắt của anh rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, không có một chút giả dối nào, làm trái tim cô đột nhiên đập rất nhanh.

"Đừng hoài nghi, anh thật lòng yêu em đấy!"

"Ưhm!"

Lý Băng ngây ngốc gật đầu, nhìn Diệp Duệ càng ngày càng cúi thấp đầu, nhìn cánh môi của anh cách mình càng ngày càng gần , có chút run rẩy sợ hãi.

Anh muốn hôn cô sao?

Nghĩ tới khả năng này, tim của Lý Băng tâm cũng sắp nhảy ra ngoài, lần anh hùng cứu mỹ nhân này đã tạo cơ hội cho bọn họ có thể trở về bên nhau?

"E hèm. . . . . ."

Cánh môi của Diệp Duệ mới chạm vào môi cô, thì ngoài cửa liền truyền đến một tiếng ho khan, nghe thấy thế Lý Băng liền vội vàng đẩy anh ra!

"Không ngờ bị thương rồi mà vẫn còn có thể kích tình như vậy !"

Belle và Ôn Tề mỉm cười đi vào phòng bệnh, bọn họ vừa giải quyết xong mọi chuyện đang định tới thăm em gái cùng em rể tương lai của mình, lại không ngờ được chiêm ngưỡng một màn như vậy !

Thật là đủ kích thích!

Lý Băng tức giận nhìn chằm chằm ra cửa nói: "Đi vào mà lại không gõ cửa, đây chính là phong độ thân sĩ của các anh sao!"

Thật là quá mất mặt, hai ông anh này của cô vẫn cứ càn rỡ như vậy, thật là tức chết mà.

Nhìn Diệp Duệ một cái, lại thấy người này đang toét miệng cười rất vui vẻ, thật đúng là không tim, không phổi!

"Bọn anh đã gõ cửa đấy chứ, nhưng hai người lại không có phản ứng gì, hình như là đang tập trung cao độ thì phải!"

Belle vô tội nói, còn Ôn Tề chỉ trầm thấp cười, không nói gì nhiều.

"Băng nhi, coi như bọn họ nhìn thấy thì thế nào, chúng ta cũng sắp trở thành vợ chồng rồi, hôn một cái thì có sao đâu!". Cho dù có nhìn thấy bọn họ lên giường cũng không có gì quá kinh ngạc cả!

"Đúng vậy, lần sau nếu hai người lên giường cũng có thể nói cho anh biết, anh rất muốn nhìn thử năng lực của Diệp Duệ. . . . . .ấy . . . . .đừng đánh!". Belle chưa nói xong, đã bị Lý Băng đánh vào đầu một phát, rất không vui lấy ra dao giải phẫu sáng loáng hù dọa hắn.

"Còn dám ăn nói lung tung, em liền thiến anh!"

Belle lập tức che nửa thân dưới, nhìn Diệp Duệ và Ôn Tề đang nhìn mình cười, rất không khách khí nói:

"Sao các cậu có thể thấy chết mà không cứu chứ!"

Ôn Tề nhún nhún vai, cười nhẹ nói.

"Anh không chết được đâu mà lo, hơn nữa Băng nhi cũng sẽ không để anh chết, nhiều nhất chỉ là tiêu diệt vài con côn trùng mà thôi!"

"Đúng vậy, hơn nữa, cái này là do anh tự chuốc lấy, em ủng hộ Băng nhi!"

Diệp Duệ cưng chiều nhìn Lý Băng với ánh mắt cực kỳ dịu dàng, khiến cô xấu hổ mặt đỏ ửng .

"Được rồi, Băng nhi, anh chỉ nói đùa thôi, thu đồ chơi kia lại đi, thật là dọa người mà!"

Lý Băng thu dao lại tức giận nói.

"Lần sau không cho nói những chuyện bậy bạ như vậy nữa, chẳng buồn cười chút nào cả!"

Belle liền vội vàng gật đầu, nhìn Diệp Duệ cười tươi rói, đúng là đòn đả kích chí mạng.

"Diệp Duệ, cậu để mặc vợ tung hoành như vậy không phải là muốn làm nô lệ của vợ đấy chứ?"

Diệp Duệ dịu dàng nhìn Lý Băng đáp: "Thật ra thì làm nô lệ cho vợ cũng không tồi, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện ý mà làm!"

Lý Băng nghe Diệp Duệ nói vậy, mặt càng thêm đỏ, sao anh lại nói như vậy chứ. . . . . .

"Băng nhi, Diệp Duệ không tệ đâu, cho cậu ta cơ hội đi!"

Ôn Tề nghiêm túc khuyên nhủ, có thể thay Lý Băng đỡ một dao kia, đủ để chứng minh, tình cảm của Diệp Duệ đối với Băng nhi là như thế nào.

"Băng nhi, em đồng ý cho anh một cơ hội sao?"

Diệp Duệ rất hồi hộp nhìn cô hỏi, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Lý Băng nhìn anh, có chút hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là tìm lý do khoái thác:

"Anh không có nhẫn thì cầu hôn thế nào?".

"Duệ nhi, chiếc nhẫn này cho con, mau cầu hôn đi!"

Lý Băng vừa mới dứt lời, Tiền Bình và Diệp Thiên đi tới cửa nghe được câu này, vội vàng lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn bằng ngọc gia truyền ra đưa cho Diệp Duệ.

Diệp duệ giật mình nhìn mẹ của mình, không hiểu tại sao đột nhiên bà lại tốt bụng như vậy?

"Băng nhi, cho phép bác gọi cháu như vậy nhé...cháu đừng nên xem thường chiếc nhẫn này, mặc dù chỉ là một chiếc nhẫn ngọc không có nhiều giá trị, nhưng đây là chiếc nhẫn gia truyền của nàh họ Diệp, ngọc này cũng là thật, đều được truyền từ đời này sang đời khác. Chúng ta vốn định đưa chiếc nhẫn cho Duệ nhi, nhưng hiện tại Duệ nhi đã lên tiếng cầu hôn, bác nghĩ, nếu như cháu nguyện ý, thì hãy cho Duệ nhi một cơ hội chuộc tội đi!"

Diệp Thiên nhìn Lý Băng nói vô cùng thành khẩn, lần này Diệp Duệ bị thương ông và Tiền Bình coi như cũng tự nhìn lại bản thân, họ thấy rất hối hận, hi vọng sẽ con trai tha thứ, về sau bọn họ sẽ sửa sai, trở thành người cha người mẹ đúng nghĩa.

Diệp Duệ nhìn cha mẹ của mình, hành động của bọn họ khiến cho anh cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy thật vui mừng.

"Cám ơn cha mẹ!"

Diệp Duệ thật không biết biểu đạt tâm tình của mình hiện giờ như thế nào, chỉ biết nói hai chữ cám ơn mà thôi!

Tiền Bình hơi xấu hổ cúi đầu đáp: " Duệ nhi, mẹ thực xin lỗi con, nếu như mẹ không bắt con đi gặp Tiêu Linh Linh, thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra! Me thật xin lỗi con và Lý Băng, mẹ thành thật xin lỗi!". Tấm lòng rộng lượng của Lý Băng khiến cho bà thấy xấu hổ, bà không ngờ Tiêu Linh Linh cư nhiên lại to gan đến thế, còn muốn giết người nữa, thật là lòng dạ ác độc như rắn rết.

"Anh, hai người xử trí Tiêu Linh Linh như thế nào rồi?"

Nghe Tiền Bình nhắc đến Tiêu Linh Linh, Lý Băng lúc này mới nhớ tới việc này, không biết cô ta hiện tại thế nào!

Ngày đó cô đã nói nếu Diệp Duệ tỉnh lại sẽ cho cô ta cơ hội giữ lại mạng sống, cũng không biết kết quả như thế nào!

Ôn Tề nhìn Belle, hời hợt nói.

"Cô ta muốn giết em, về mặt pháp luật, cũng đã phạm vào tử tội, nhưng em đã nói không cần phải giết cô ta, nên bọn anh chỉ tịch thu tất cả tài sản của nhà họ Tiêu thôi, nhưng Tiêu Linh Linh bởi vì không tiếp nhận nổi sự thật hai tay và hai chân mình bị tàn phế, cùng với việc biến thành người nghèo kiết xác, đêm đó liền tự sát chết rrooif!"

Cái kết cục này mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là do Tiêu Linh Linh tự mình gieo gió gặt bão!

Tiền Bình và Diệp Thiên cũng không ngờ đến việc của Tiêu Linh Linh lại làm hại cả Tiêu gia cũng suy sụp theo, càng làm cho bọn họ kinh hãi hơn chính là, chỉ mất một ngày, mà gia tộc Bruce đã khiến cho tập đoàn Tiêu thị sụp đổ, cha của Tiêu Linh Linh cũng bởi vì không chịu nổi đả kích này, bệnh tim đột phát mà chết!

"Tiêu Linh Linh quả thật đáng chết, nhưng nhà của cô ấy không nên bị vạ lây như vậy!"

Chỉ trong một đêm đang từ phú hào lại biến thành bần nông, kết cục như vậy, có mấy ai tiếp nhận nổi chứ!

Ôn Tề và Belle đưa mắt nhìn nhau, càng không dám nói cho cô biết chuyện cha của Tiêu Linh Linh không chịu nổi đả kích, vỡ tim mà chết, chỉ sợ cô càng thêm tự trách.

"Băng nhi, đây là cô ta gieo gió gặt bão, em cũng không cần phải quá khổ sở như vậy!"


/307