Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.1 - Chương 1 - Chương 1

/177


Ở một nhà hát lớn thành phố S đang diễn ra một buổi biểu diễn vũ điệu dân tộc vô cùng long trọng. Mang theo làn gió vũ đạo đuổi tà của phương tây, kết hợp cùng âm nhạc quỷ dị và ánh sáng, dẫn dắt người xem tiến vào một khung cảnh ma mị.

Đặc biệt là nam vũ công dẫn đầu, thân thể có điều kiện vô cùng xuất sắc làm cho mỗi động tác của hắn đều đạt đến mức trên cả tuyệt vời, tứ chi và thân hình thon thả được bộ quần áo đen ôm lấy, có vẻ rất mềm dẻo lại tràn đầy năng lượng.

Ở khu VIP trên lầu hai, có một nam tử hơn ba mươi tuổi đang cầm một ly rượu vang, vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm những vũ công trên sân khấu, nơi cổ họng phát ra âm thanh gừ gừ, giống như tiếng kêu của một loài động vật nào đó…

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ, lão Dương phụ trách vũ đoàn bước vào, “Ông chủ Vệ, ngài tìm tôi có việc gì?”

Nam tử ngẩng đầu cười với lão Dương, hắn ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo đường hoàng, ngoại trừ sắc mặt có hơi xanh một chút… Đại khái là do ánh sáng trên sân khấu hắt lên đi.

Người đàn ông này tên là Vệ Minh Á, là ông chủ của một công ty truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, tìm ra không ít tài năng mới, cũng nâng đỡ cho không biết bao nhiêu ngôi sao, có điều dạo gần đây có vài nghệ sĩ dưới trướng hắn đột nhiên qua đời một cách kỳ lạ, bởi vậy hắn phải tìm một tài năng mới thay thế vào.

Lão Dương là người từng trải, vừa nghe thấy Vệ Minh Á muốn tìm mình, trong lòng liền biết rõ là hắn đã coi trọng Miêu Tiêu Bắc…

“Xin chào.” Vệ Minh Á đứng dậy, bắt tay với lão Dương, “Mời ngồi.”

“Được.” Lão Dương ngồi xuống, giương mắt nhìn Vệ Minh Á, đối phương cầm ly rượu lên uống một hơi, chỉ chỉ nam vũ công đang nhảy ở vị trí đầu, “Người trẻ tuổi kia có tên là gì?”

Trong lòng lão Dương thở dài — Quả nhiên! Ông cười cười đáp, “Nga, cậu ấy tên là Miêu Tiêu Bắc.”

“Miêu Tiêu Bắc?” Vệ Minh Á thoáng tự hỏi, “Ừm… Tôi đã từng nghe tới cái tên này, hắn có phải là người giành được rất nhiều giải thưởng lớn cấp thế giới không?”

“Đúng vậy.” Lão Dương gật đầu, “Tiêu Bắc rất nổi tiếng trong giới vũ đạo.”

Vệ Minh Á có chút tò mò hỏi, “Tôi nói chuyện rất thẳng thắn, ông không ngại chứ?”

“Vâng, có gì ngài cứ hỏi.” Lão Dương khách khí nói.

“Một nhân vật xuất sắc như thế tại sao lại hoạt động trong một vũ đoàn nhỏ như vậy?”Vệ Minh Á hỏi, “Đương nhiên là tôi không có gì ý đâu.”

“Tôi hiểu tôi hiểu!” Lão Dương cười nói, “Rất nhiều người đều hỏi như vậy, thật ra là vì Tiêu Bắc rất thích những làn điệu dân tộc, lại không có hứng thú với kinh doanh, cho nên mới lựa chọn gánh hát nhỏ này của tôi.”

“Nga.” Vệ Minh Á gật đầu, cười nói, “Dáng người của hắn rất đẹp.”

Lão Dương cười nói, “Đúng vậy, thân thể của cậu ấy cùng với năng lực hiểu biết là độc nhất vô nhị, tôi dạy múa bao nhiêu năm trời, chưa từng thấy ai xuất sắc như vậy, có thể nói là một vũ công trời sinh.”

“Tôi có thể gặp hắn không?” Vệ Minh Á hỏi.

“Ách…” Lão Dương tựa hồ có chút khó xử.

Thật ra Vệ Minh Á đã tia Miêu Tiêu Bắc từ lâu nhưng hắn vẫn còn muốn xác nhận xem người này có khuôn mặt như thế nào, hắn vẫn luôn đeo mặt nạ trên sân khấu, không thể thấy mặt. Tuy rằng nói dáng người rất đẹp nhưng dù sao hắn cũng là người tìm kiếm tài năng cho công ty, vẫn là xem trọng mặt mũi hơn… Hy vọng không quá khó nhìn.

Sự do dự của lão Dương làm cho Vệ Minh Á có chút vui sướng, lão Dương hiển nhiên không muốn Miêu Tiêu Bắc rời khỏi, nói cách khác, hắn đã nhìn đúng người.

Lão Dương cũng rất lo lắng, có rất nhiều người muốn mời Miêu Tiêu Bắc về, ngày nào ông cũng phải đuổi đi mấy người, đặc biệt là mấy công ty nghệ sĩ kiểu này.

“Lão Dương, tôi chỉ là rất thích vũ đạo của hắn, dẫn tôi đi gặp một chút cũng không được sao?” Vệ Minh Á tươi cười nói.

Lão Dương tất nhiên biết Vệ Minh Á là một nhân vật nham hiểm, một gánh hát nhỏ thế này vẫn không nên đắc tội với ông lớn, đành phải gật đầu, “Được rồi, lát nữa khi buổi diễn kết thúc, tôi sẽ dẫn ngài vào hậu trường gặp mặt.” Lão Dương cũng không quên bổ sung, “Nhưng mà, ông chủ Vệ, tính tình của Tiêu Bắc không được tốt lắm, lát nữa có gì thất lễ, xin ngài bỏ qua cho.”

“Đương nhiên! Đương nhiên rồi!” Vệ Minh Á tươi cười đáp ứng.



22:30, buổi diễn kết thúc.

Miêu Tiêu Bắc cởi giày ra, mang đôi dép trong nhà lết vào phòng thay quần áo, đám diễn viên phụ cứ chạy tán loạn, Miêu Tiêu Bắc phải tốn một khoảng thời gian mới có thể về tới phòng, vừa mới bước vào liền nghe thấy bên trong có tiếng người hét thảm thiết.

Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ thở dài, vừa vào trong liền thấy Phong Tiểu Vũ khẩn trương chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc liền chụp lấy cánh tay hắn, “Tiểu Bắc! Trong phòng thay quần áo có thứ dơ bẩn!”

Miêu Tiêu Bắc bước vào thay đồ, hỏi, “Lại nhìn thấy cái gì nữa?”

“Không có thấy nhưng nghe được!” Phong Tiểu Vũ khẩn trương giữ chặt cánh tay hắn, “Có tiếng gầm gừ, giống như tiếng sư tử kêu vậy!”

Miêu Tiêu Bắc vô lực nhìn trời, tiếp tục thay đồ, Phong Tiểu Vũ nói với hắn, “Tiểu Bắc, anh phải cẩn thận đó, mấy cái thứ dơ bẩn luôn ở xung quanh anh đó!”

“Ừ, biết rồi.” Miêu Tiêu Bắc đáp lấy lệ.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên có người gõ, lão Dương thăm dò mở cửa ra, “Tiêu Bắc?”

“Đây.” Miêu Tiêu Bắc xoay người nhìn, hắn thấy đằng sau lão Dương là một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề.

Lão Dương lặng lẽ nháy mắt với hắn, Miêu Tiêu Bắc liền hiểu ra, khẳng định lại có công ty giải trí nào đó tới tìm, nhưng xem ra là người có thân phận không thể đắc tội.

“Tiêu Bắc a, vị này là Vệ Minh Á, ông chủ Vệ.” Lão Dương giới thiệu.

Khi Vệ Minh Á nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, hắn lập tức sửng sốt… Trong lòng nói, mình nhặt được bảo bối rồi, khuôn mặt của Miêu Tiêu Bắc này cũng chẳng hề kém cạnh thân thể, nếu có thể kéo hắn về phía mình, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Miêu Tiêu Bắc bước tới băng ghế đặt giữa phòng, ngồi xuống mang giày, “Xin chào.”

Vệ Minh Á cười hỏi, “Miêu tiên sinh, không biết cậu có hứng thú…”

“Không.” Miêu Tiêu Bắc không đợi Vệ Minh Á nói xong đã cắt ngang, đứng dậy phủ thêm chiếc áo khoác, nói với lão Dương, “Mai gặp.” Nói xong liền vòng qua Vệ Minh Á, chạy đi.

Phong Tiểu Vũ nhìn nhìn Vệ Minh Á đang xấu hổ, lè lưỡi với hắn sau đó đuổi theo Miêu Tiêu Bắc.

Vệ Minh Á đứng tại chỗ, lão Dương đứng bên cạnh có chút áy náy nói, “Haha… Tính tình của cậu ấy là vậy đó.”

“Ừm.” Vệ Minh Á cũng chỉ cười cười, không nói lời nào.

Miêu Tiêu Bắc chạy ra khỏi rạp hát, đang muốn đón taxi tới thư viện, Phong Tiểu Vũ đột nhiên nhào tới ôm chân hắn, “Bắc ca, em muốn đi nhờ taxi còn nữa cho em ăn nhờ ở đậu nhà anh với!”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhìn hắn, “Bộ không có tiền hả?”

“Ừ!” Phong Tiểu Vũ đáng thương cọ cọ, “Em bị chủ nhà đuổi đi rồi!”

“Chủ nhà cậu chẳng phải là mẹ cậu à?” Miêu Tiêu Bắc thương cảm sờ đầu hắn.

“Mẹ em đá em đi rồi, bảo em phải tự lực cánh sinh, Bắc ca, cầu anh cho em ăn nhờ ở đậu!”

Miêu Tiêu Bắc thở dài, vươn tay lấy chìa khóa đưa cho hắn, còn cho hắn mấy chục đồng, “Đón taxi về nhà tôi trước đi, trong tủ lạnh có đồ ăn, tôi còn muốn đi thư viện, tới khuya mới về.”

“Bắc ca, anh là tốt nhất!” Phong Tiểu Vũ ôm Miêu Tiêu Bắc cọ thêm mấy cái, sau đó bị Miêu Tiêu Bắc đẩy ra, không lâu sau hai người đều leo lên xe, rời khỏi rạp hát.

Sau khi Miêu Tiêu Bắc leo lên taxi, hắn không hề để ý tới đằng sau có một chiếc xe màu đen, đi theo hắn, hướng về phía thư viện.

Thư viện của thành phố S rất lớn, tổng cộng có bốn tầng, tầng một dành cho học sinh sinh viên, vô cùng náo nhiệt. Tầng hai và tầng ba là khu cho mọi người mượn sách, tầng bốn là khu sách cổ, chỉ có thể ngồi xem tại chỗ, không thể mượn về, mỗi cuốn sách ở đó đều là hàng quý, có nhiều cuốn còn không được xuất bản.

Miêu Tiêu Bắc và dì La quản lý của tầng bốn đã rất quen thuộc, nam nữ bình thường đều rất khó từ chối lời thỉnh cầu của Miêu Tiêu Bắc, tất cả những cô dì ở thư viện sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn đều bị chinh phục, giúp hắn chú ý những cuốn liên quan đến vũ điệu dân tộc.

Quyển sách mà Miêu Tiêu Bắc đọc lần này là một quyển không được xuất bản, có tên là , đó là một cuốn sách rất cổ xưa, cũng chẳng biết ở thời đại nào mà lại viết tay. Tóm lại, trong cuốn sách có rất nhiều văn tự khó hiểu, còn có vài động tác múa rất quái dị. Quyển sách này đã từng gây ra không ít tranh cãi, có rất nhiều người đều nói, muốn thực hiện những động tác trong cuốn sách này là không có khả năng, bởi vì điều kiện yêu cầu rất cao… Có điều khi Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy tấm ảnh in trên trang báo, hắn liền bị nó hấp dẫn. Hắn đã muốn xem quyển sách này từ lâu, lần này vất vả lắm mới có thời gian, hắn lập tức chạy tới đây, chuẩn bị dùng cả đêm sao chép quyển sách!

Lên lầu bốn, Miêu Tiêu Bắc thấy cửa mở, bước vào trong… Cửa phòng quản lý cũng không đóng, nhưng bên trong không có ai, trên bàn được đặt một quyển sách, Miêu Tiêu Bắc bước tới nhìn, tựa quyển sách là , hắn lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, lấy giấy bút chuẩn bị ghi chép.

Vừa mới lật quyển sách ra, Miêu Tiêu Bắc liền có chút mê mẩn, hắn dần dần phát hiện ra, trong quyển sách này hoàn toàn không có văn tự, tất cả chỉ là động tác múa, mỗi một câu đều dùng ngôn ngữ thân thể để miêu tả, khi tổ hợp lại, đó chính là một bài múa, vô cùng thú vị.

Đang xem, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ly cà phê nóng.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, dì La trông coi thư viện đang đứng cười hì hì, “Tối nay định coi suốt đêm à?”

“Dạ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

Dì La đưa chìa khóa cho hắn, “Dì phải về sớm, sáng mai mới quay lại, nếu con về sớm thì khóa cửa giùm dì sau đó để chìa khóa dưới thảm ngoài cửa, nếu sáng mai mới về thì bảo dì mang đồ ăn sáng tới cho.”

“Cám ơn dì.” Miêu Tiêu Bắc cười với dì La, dì La thấy nụ cười của hắn chói sáng tới mức choáng váng, chào hắn, sau đó ra ngoài giúp hắn đóng cửa lại, về nhà.



Miêu Tiêu Bắc im lặng ngồi ở đó, vừa đọc sách để ghi chép, vừa uống cà phê, bị nội dung của quyển sách hấp dẫn.

Trong lúc mê mẩn xem sách, đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng “Hô ~ hô ~” vang lên.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh… Cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, lắc đầu, trong lòng nghĩ đừng nói là bị Phong Tiểu Vũ nhiễm rồi nha, bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi.

Hắn cúi đầu tiếp tục đọc sách, Miêu Tiêu Bắc từ trong cuốn sách tìm được một tổ hợp gồm bảy động tác, bắt nguồn từ chính cái tên của quyển sách. Điệu múa có tên là “Vũ Đêm”, Miêu Tiêu Bắc căn cứ theo ký tự kì lạ bên cạnh phỏng đoán ra ý nghĩa của nó, hẳn là — Lời cảnh báo linh tinh về điệu múa cấm kỵ.

Bảy động tác này tương đối khó, Miêu Tiêu Bắc nghiên cứu một chút, cảm thấy bản thân có thể làm được. Nghĩ tới đây, hắn cởi giày ra, mang đôi giày múa vẫn luôn mang theo bên người, xoay người tao nhã, đứng lên bàn.

Cái bàn trong thư viện rất lớn cũng bằng phẳng, vừa lúc phù hợp với yêu cầu trong cuốn sách, bài múa này phải được múa trên bàn cao hoặc sân khấu.

Miêu Tiêu Bắc xem lại một chuỗi động tác, tổng cộng có bảy…

Sau khi ghi nhớ, hắn bước ra giữa bàn, nhẹ nhàng làm theo trong sách.

Sau khi hoàn thành, Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống bàn thở hổn hển, cầm quyển sách lên lật xem, nhìn thấy ở bên dưới có một dòng chữ nhỏ. Miêu Tiêu Bắc nghiêng đầu nhìn, sau đó đoán thử… Không thể múa Vũ Đêm, sau khi múa sẽ gặp một tai họa lớn.

Miêu Tiêu Bắc không nhịn được cười, trong lòng nói có tai họa gì chứ… Đang suy nghĩ, đột nhiên hắn nghe thấy “Rầm” một tiếng.

Hai cánh cửa lúc nãy được dì La đóng lại đột nhiên mở toang.

Miêu Tiêu Bắc bị tiếng động kia làm giật mình, giương mắt nhìn, chỉ thấy hai cánh cửa mở ra, sau đó là “Bụp” một tiếng… Tất cả bóng đèn trong phòng đều phụt tắt.

Miêu Tiêu Bắc có chút phản ứng không kịp, đồng thời hắn nghe thấy có tiếng thở, giống như tiếng gầm nhẹ của động vật hoang dã, thanh âm càng ngày càng tới gần, có vẻ như từ cửa tiến vào, hắn có dự cảm nguy hiểm.

Miêu Tiêu Bắc bắt đầu nổi da gà, hắn cầm quyển sách trốn dưới gầm bàn, nương theo ánh trăng nhìn ra cửa lớn.

Không lâu sau, giữa cánh cửa tối om xuất hiện hai điểm đỏ.

Miêu Tiêu Bắc chau mày, mở to hai mắt ra nhìn… Chỉ thấy người kia chậm rãi bước vào… Nói chính xác là một con thú mang hình người.

Con quái vật kia cao khoảng hai mét, hai tay dài tới đầu gối, đôi chân gấp khúc, chậm rãi đi vào, hai điểm đỏ kia chính là đôi mắt của nó.

Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, trong đầu hắn bây giờ chỉ suy nghĩ một điều, chết chắc! Hắn chỉ vừa mới múa thử một đoạn trong bài múa cấm kỵ đã triệu hồi yêu quái về tới rồi!

Sau khi con thú kia bước vào, nó nhìn trái nhìn phải, miệng phun ra từng làn khói trắng, nó càng ngày càng tiến tới gần, Miêu Tiêu Bắc càng có thể nhìn thấy khuôn mặt hung tợn của nó, hắn theo bản năng lùi ra sau.

“Cạch” một tiếng, hắn không cẩn thận đụng phải chiếc ghế đằng sau, trong lòng thầm nghĩ tiêu rồi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con thú kia đã quay đầu sang nhìn về phía hắn, đôi mắt màu đỏ không hề có ý tốt.

Sau đó, Miêu Tiêu Bắc liền nghe tiếng gừ gừ, giống như tiếng sư tử kêu mà Phong Tiểu Vũ miêu tả…

Tai Miêu Tiêu Bắc bắt đầu kêu ong ong, trong đầu vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, cảm thấy rất khó tin, mặt khác thì nghĩ bây giờ chạy trốn bằng đường nào! Cửa ra nằm phía sau lưng quái vật, còn cửa sổ thì… Đây là lầu bốn đó! Ngay trong lúc lòng hắn như lửa đốt, hoài nghi xem mình có phải gặp ác mộng không hay bị thần kinh phân liệt rồi, thì con quái vật kia cũng đã chậm rãi bước gần về phía hắn.

Cuối cùng hắn vẫn chọn con đường chạy ra phía cửa lớn, Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, cầm cái ghế ném về phía con quái vật kia… Con quái vật né được, Miêu Tiêu Bắc nhân cơ hội chạy về phía cửa, nhưng động tác của quái vật rất kinh người, lóe một cái hướng về phía hắn.

Miêu Tiêu Bắc không có cách, may mắn là hắn cũng nhanh nhẹn, lăn một vòng tới bên cửa sổ, thời điểm này hắn không còn đường lui, có muốn nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ cũng không được, cửa sổ của thư viện được xây theo dạng bịt kín, chỉ có hai cửa sổ trên nóc là thông gió thôi.

Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy hình dáng ghê tởm của con quái vật kia càng ngày càng rõ ràng, cảm giác sợ hãi dần dần lan tỏa, hắn dán chặt người vào cửa sổ, trong lòng nghĩ kì này là mình chết chắc thật rồi, nghiêm trọng hơn là hắn đã thả ra một con quái vật, không biết nó sẽ đi hại thêm bao nhiêu người nữa, đến lúc đó trái đất đừng có bị hủy diệt luôn nha…

Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên bên ngoài tối sầm lại.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, cảm giác như có cái gì ngoài cửa sổ đang bay lên, che cả ánh trăng. Cúi đầu nhìn xuống đất, có một bóng ma, mang hình người rõ ràng… Một nam tử mạnh mẽ, dáng người thon thả, mái tóc phủ dài.

Con quái vật đang tính tập kích Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng, giống như một người bị kinh hách quá mức rồi bỏ chạy.

Mà đồng thời, Miêu Tiêu Bắc chợt nghe một tiếng kêu rất chói tai, hắn có thể cảm nhận được từng trận sâu sắc đâm sâu vào tận xương tủy, tiếng chói tai như tiếng cắt kim loại. Trong tiếng vang kia, Miêu Tiêu Bắc còn nghe thấy tiếng răng rắc…

Hắn chậm rãi xoay đầu lại, chỉ thấy trên lớp kính thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết rạn, hơn nữa còn rất chi chít, mặt đất không ngừng rung lên.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh ngồi xổm xuống ôm đầu, sau đó là tiếng “Oanh” thật lớn vang lên, lớp kính thủy tinh vỡ tung tóe, từng chấm li ti trắng noãn rơi xuống giống như một cơn mưa.

Quái vật đang định chạy trốn cũng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Hắn mở to mắt ra, thấy một bóng đen bổ nhào về phía con quái vật, quái vật muốn bỏ chạy nhưng đã bị người kia giữ lấy, hai phe đánh nhau, đụng ngã cả giá sách. Trong khi giá sách đổ rạp xuống đất thì cũng có một thanh âm như xé gió vang lên, con quái vật kêu lên thảm thiết, đồng thời cũng có một tiếng cười quỷ dị phát ra.

Đột nhiên hắn nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn.

Miêu Tiêu Bắc nhấc mắt lên, hắn nhìn thấy một nam tử gầy yếu đứng giữa đống sách hỗn loạn, đập vỡ vụn con quái vật. Quái vật vốn có màu đen đột nhiên như lửa bốc cháy trở nên đỏ bừng, sau đó lại biến trở về màu đen… Hình thể cũng nhanh chóng héo rũ, giống như một đống tro tàn, theo gió bay đi.

Miêu Tiêu Bắc đứng cứng ngắc tại chỗ, muốn cử động cũng không làm được, mà nam tử kia thì ngửa mặt lên trời, một lúc sau thì cười lên ha hả.

Tiếng cười của hắn đúng là của con người, nhưng dưới ánh trăng, cái bóng của hắn in xuống mặt đất trông rất u ám. Hắn tựa hồ vô cùng hưng phấn nhận lấy thử thách này.

Rốt cuộc hắn cũng thu lại nụ cười cường bạo kia, quay sang chậm rãi mở to đôi mắt yêu dị, nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc. Sau khi nhìn thật lâu hắn mới cong khóe miệng đang dính máu, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị. Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy hình xăm con rắn bên nửa mặt của hắn từ từ biến mất, làn da trở lại bình thường, mái tóc dài màu vàng óng ánh, đứng dưới ánh trăng thật sự không thể nói rõ nó chói mắt tới mức nào.

Người nọ chậm rãi mở miệng, răng nanh sắc nhọn hiện ra, hỏi, “Là ngươi thả ta ra à?”

Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống đất, một lúc sau trong đầu mới nảy ra một suy nghĩ — Kẻ này… hình như cũng không phải người a.


/177