Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 52 - Chương 49

/101


Thật sự không hề đùa giỡn lưu manh!

Editor: Ưu Tịch

Cốt Đầu vừa xuất quan, Linh Linh lại bất chấp mưa gió tới tìm.

Đương nhiên, nàng vẫn bị Hi Chân chặn bên ngoài động như trước kia, chỉ có thể khóc ô ô, sau đó lau lệ trở về.

Dọc đường Linh Linh vừa đi vừa khóc, càng nghĩ nàng càng khẳng định Cốt Đầu thúc thúc nhất định là đã giận nàng, không muốn nhìn mặt nàng nữa rồi. Cứ đi được mấy chục thước nàng lại nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn lại một lần, rồi lại ô ô gạt lệ đi thêm mấy chục thước nữa, lại quay đầu nhìn lại. Cứ như vậy, nàng đi một đoạn khóc một đường, đến khi trở lại ngọn núi cao nhất, cặp mắt đã sưng lên như hạch đào.

Lại nói lúc này Bạch Tiểu Mậu vừa mới đi ra từ trong phòng luyện đan, đang nói nói cười cười với vài vị đệ tử. Thấy Linh Linh vừa đi vừa khóc, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì mỗi ngày đều phải đến ngọn núi cao nhất cùng đám sư huynh tỷ muội cùng nhau tu đạo luyện kiếm, cho nên từ lúc Bạch Phượng Hoàng rời đi nàng liền tới ở cùng các vị sư tỉ. Cứ bốn nữ đệ tử ở một phòng, nàng là tiểu muội nhỏ tuổi nhất nên bình thường các sư tỷ cũng rất chiếu cố nàng. Mà các sư huynh lại càng không cần phải nói, có ai lại không thích vị tiểu muội thiên chân vô tà, trong sáng đáng yêu như nàng đâu.

Một đám thiếu niên bọn họ, thật giống như mấy chú khỉ vụng về, người nào cũng luống cuống tay chân, không biết phải làm gì. Bạch Tiểu Mậu là một trong những người cầm đầu đám thiếu niên, trước kia hắn vốn có muội muội, cho nên cũng có chút kinh nghiệm dỗ dành nữ nhi.

Hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi Linh Linh: Thanh Ngưng, có chuyện gì thế, sao muội lại khóc?

Linh Linh ngồi bệt xuống, lau nước mắt khóc ô ô: Cốt Đầu thúc thúc của muội không để ý tới muội, hắn không cần muội nữa...

Nàng khóc thực thương tâm, hai hàng nước mắt rơi hoài không dứt. Nàng tuy đã trưởng thành, nhưng diện mạo vẫn có đôi phần tương tự như khi còn bé. Muội muội Bạch Tiểu Mậu cũng là một tiểu nữ oa hay khóc, hắn nhìn nàng lại càng nhớ tới muội muội bản thân, liền đặc biệt kiên nhẫn dịu dàng dỗ nàng: “Cốt Đầu thúc thúc đó là ai?

Linh Linh nghĩ nghĩ, tiếp tục khóc: Ô ô... Là cha muội.

Bỗng nàng thấy thực thương tâm. Cốt Đầu thúc thúc nuôi nàng lớn, yêu nàng như vậy; giống như đại tỷ tỷ nói, Cốt Đầu thúc thúc cũng là cha nàng, cũng rất thương Linh Linh nàng. Vậy mà tới khi nàng có phụ thân lại không cần Cốt Đầu thúc thúc nữa, trách không được Cốt Đầu thúc thúc tức giận, không cần nàng nữa.

Nàng càng khóc càng thương tâm, Bạch Tiểu Mậu vô cùng đau đầu, sao càng khuyên nàng lại càng khóc lớn hơn?!

Vài tên thiếu niên mới lớn đều nghe nàng khóc đến tâm hoảng ý loạn, Bạch Tiểu Mậu lại hỏi: Thanh Ngưng sư muội, muội có thể nói với huynh, vì sao Cốt Đầu thúc thúc lại không để ý tới muội không?

Linh Linh ngước khuôn mặt ướt đầm nước mắt, khóc thút thít nghẹn ngào: Cha ruột muội đến đây, phụ thân không muốn muội với Cốt Đầu thúc thúc ở cùng một chỗ, Cốt Đầu thúc thúc liền giận muội, không cần muội nữa ...

Là vị đại thần tiên ngày ấy cưỡi mây bay tới? Ánh mắt Bạch Tiểu Mậu thập phần nghi hoặc, hắn còn nhớ rõ bộ dáng vị tiên kia thập phần tương tự cha hắn. Nếu hắn là phụ thân Thanh Ngưng, mà bộ dạng Thanh Ngưng sư muội cũng rất giống muội muội hắn đã đánh mất trước kia, trong lòng hắn thầm nghĩ —— thứ duyên phận gì đây!

Linh Linh cúi đầu nghẹn ngào: Là phụ thân muội.

Bạch Tiểu Mậu nhanh nhảu nói: Đừng khóc , muội muội thấy đấy, sắc trời hôm nay đã muộn rồi, đợi đến ngày mai các sư huynh sẽ cùng muội đi tìm Cốt Đầu thúc thúc. Hắn là cha muội, làm sao có thể không cần muội. Nào, đứng lên.

Hắn đỡ Linh Linh đứng dậy, vài vị đệ tử khác cũng đi tới chín người mười ý khuyên nhủ Linh Linh, đều hào khí bừng bừng vỗ ngực, cam đoan ngày mai nhất định sẽ hộ tống sư muội đi tìm cha. Linh Linh thấy bọn họ đều quan tâm mình như vậy, tuy còn có chút băn khoăn, cũng ngượng ngùng không khóc nữa.

Đêm hôm đó, ước chừng vào khoảng canh tư, Cốt Đầu tên ngốc này lén lút tìm đến chỗ Linh Linh.

Hôm nay nó học được với Hi Chân hai câu nói như vậy, liền muốn tìm đến chỗ Linh Linh nói cho nàng nghe. Trong lòng nó vui vẻ nghĩ, ở trong U tuyền chờ tới nửa đêm, thừa dịp đến đêm khuya nguyệt hắc phong cao yên tĩnh, nó sẽ tới chỗ nàng.

Mới đầu nó chạy tới Tổ Thần điện, ai ngờ Linh Linh không ở đó, hắn liền tìm Linh Linh náo loạn khắp núi, kinh động tới đệ tử gác đêm, phải đưa đồ ngốc này tới nơi ở của Hư Ngụy.

Hư Ngụy vốn sắp đi vào giấc ngủ, đệ tử đánh bạo đi tới gõ cửa, nói là tối nay không biết Cốt Đầu đồ ngốc này lên cơn thần kinh gì mà đi loạn lung tung khắp xung quanh núi. Hư Ngụy rời giường mặc lại y phục, bước ra từ trong cửa phòng, vừa nâng mặt thấy rõ nhân dạng của Cốt Đầu, cả kinh thiếu chút nữa té ngã quỵ xuống trước mặt đệ tử.

Đây, đây, đây chẳng phải là tên tà thần Tướng Diêu kia sao?

Nhưng tới khi hắn tập trung nhìn kỹ, mái tóc trút xuống đen bóng như quỳnh ngọc của Cốt Đầu, so với mái tóc trắng như sương tuyết của Tướng Diêu khác nhau hoàn toàn.

Hơn nữa khí chất của hai bên hoàn toàn bất đồng, Tướng Diêu nhu diễm uyển chuyển hàm xúc, nói cười yến yến tựa như hoa rơi tuyết lăng(bay), làm người ta liếc mắt nhìn một cái kinh diễm, chỉ có một chữ —— mỹ!

Còn Cốt Đầu tuy rằng có cùng dung mạo tuyệt sắc, nhưng lại mang một thân khí chất trầm tĩnh điềm đạm, phong thanh cốt tuấn, thiên chất tự nhiên, tựa như là kiệt tác đến từ thiên nhiên, tựa như bầu trời xanh lam trong vắt, đại dương mênh mông sâu thẳm, trầm tĩnh mà đại khí, khiêm tốn mà hoa lệ, làm tâm hồn người ta thư thái dễ chịu.

Khí chất hoàn toàn bất đồng, khác nhau rõ ràng như vậy, khẳng định là hai người khác nhau!

Hư Ngụy nắm tay để lên môi, ho khụ khụ che dấu luống cuống. Dạo này Cốt Đầu không đi tìm Linh Linh làm hắn vốn đang hoài nghi, mà nay tất nhiên chỉ cần một cái liếc mắt này liền hiểu rõ, hóa ra là tên ngốc này đang cố gắng tu luyện nhân hình, làm mình mạnh lên. Hắn mỉm cười bảo tên đệ tử kia đưa Cốt Đầu đi qua bên sương phòng của đám nữ đệ tử.

Tiểu Phượng Hoàng được lệnh phụ trách trông coi Linh Linh phi ngay từ trên cây ngô đồng xuống. Hắn phụng mệnh Phượng vương quản lý công chúa, cho nên khi Cốt Đầu mới vừa bước vào trong




/101