Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 55 - Chương 52

/101


Editor: Ưu Tịch

Linh Linh và Cốt Đầu lại cùng nhau trải qua những ngày tháng tương thân tương ái tốt đẹp.

Linh Linh trở lại sơn động Ngưng Bích Phong cùng Cốt Đầu, sáng sớm mỗi ngày sẽ dậy đi học trên ngọn núi cao nhất. Cốt Đầu hàng ngày đều đặn đưa nàng đi đi về về, tốc độ của hắn nhanh như gió, tuy rằng lộ trình có chút xa cũng không quá mức tốn thời gian.

Buổi chiều sau khi tan học, nếu Linh Linh còn có khóa học muộn, chỉ có không đến nửa canh giờ thời gian nghỉ ngơi, Cốt Đầu cũng sẽ mang theo hộp đồ ăn tới cho Linh Linh. Hắn ôm nàng đi tới nơi vách núi không người thanh tịnh, cùng nhau dùng bữa rồi mới đưa nàng đi học.

Nay phần lớn thời gian Cốt Đầu đều duy trì hình người, chỉ khi nào hư hao quá độ hắn mới chịu biến trở về hình dáng Cốt Đầu. Không hiểu được đồ ngốc này có bao nhiêu chấp nhất với việc làm người, hắn luôn cố gắng học tập, thường xuyên làm theo Linh Linh. Mỗi ngày Linh Linh làm những việc gì hắn cũng phải ngó một cái, ngay cả việc hàng ngày sau khi rời giường Linh Linh súc miệng rửa mặt, đồ ngốc này cũng phải học sao cho giống y hệt.

Mùa đông càng lúc càng gần, thời tiết càng ngày càng thêm rét lạnh. Linh Linh thường xuyên rúc vào trong ổ chăn ấm áp, nhưng Cốt Đầu lại là một yêu tinh chăm chỉ chịu khó, trời còn chưa sáng đã đứng dậy chuẩn bị sách vở bút viết cho Linh Linh đi học. Mặc dù có thuộc hạ kiêm bảo mẫu sẵn sàng chịu mệt nhọc là Hi Chân, đối với chuyện của Linh Linh hắn vẫn muốn đích thân làm lấy, chẳng qua đây là lạc thú được chăm sóc đứa nhỏ của hắn thôi.

Sau khi chuẩn bị xong những gì Linh Linh sẽ phải mang đi học, hắn sẽ đem nước nóng dùng để rửa mặt tới, đánh thức Linh Linh. Ôm lấy nàng đang làm ổ kén trong chăn ra, dịu dàng lau mặt lau tay cho nàng—— tiểu ngốc đã ngày càng chăm sóc đứa nhỏ thành thục.

Linh Linh an vị trên giường, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cho hắn lau. Lau xong Cốt Đầu lại mặc quần áo cho nàng, xong xuôi sẽ ôm người đến bên bàn, ngồi ở trên đầu gối, hắn đút cơm cho nàng.

Linh Linh quá là viên mãn hạnh phúc, trải qua những ngày tháng cơm bưng tận miệng nước đến há mồm, được Cốt Đầu hầu hạ quả thực vô cùng viên mãn. Có đôi khi ngồi trên đầu gối Cốt Đầu, được hắn ôm vào lòng, từng muỗng từng muỗng cháo đút nàng ăn. Nếu tâm tình Linh Linh tốt cũng sẽ giơ tay ngọc, đút cho Cốt Đầu một khối điểm tâm, hôm đó Cốt Đầu liền đặc biệt vui vẻ.

Hiện hắn đã có vị giác, cũng bắt đầu thử ăn đồ ăn của con người. Đại để là vì Linh Linh thường đút điểm tâm cho hắn ăn, tiểu ngốc liền cũng thực thích đồ ngọt, thực thích cái loại hương vị mềm mại ngọt ngào này. Vì Hi Chân thường xuyên làm điểm tâm, tiểu nha đầu Linh Linh ngay cả thân hình còn chưa hoàn toàn nảy nở đã đòi học theo các vị sư tỷ ồn ào muốn giảm béo, không chịu ăn đồ ngọt, cùng lắm là ăn hai hay ba khối, còn lại đều cho Cốt Đầu. Đồ ngốc Cốt Đầu vốn sủng ái Linh Linh đến không có cả nguyên tắc, Linh Linh đưa hắn bao nhiêu hắn đều không cự tuyệt, toàn bộ ăn hết.

Linh Linh thường xuyên nghi hoặc, nhìn dáng người hạng nhất của đồ ngốc kia, nghĩ tới việc mỗi ngày hắn đều ăn nhiều đồ ngọt như vậy, tại sao vẫn không bị tăng cân?! Lại nghĩ tới hình người của hắn là do phép thuật hóa thành, cho nên chắc là dù có ăn bao nhiêu cũng không béo đâu nhỉ.

Hi Chân lại bắt đầu trở thành một vú em chăm chỉ chịu khó chăm sóc Linh Linh. Đang là thời điểm thân thể Linh Linh phát triển, mỗi ngày đi học xong được Cốt Đầu đón trở về đều kêu đói bụng, Hi Chân thường xuyên làm đủ loại đồ ăn ngon cho nàng. Cứ chăm như vậy hơn một tháng, trong nháy mắt nàng liền cao vụt lên, chỉ là thân thể nhỏ nhắn kiều kiều của nàng chỉ cao tới đầu vai Cốt Đầu, tiểu ngốc rất cao đó nha.

Đại để là chất lượng nguyên đan của Bạch Phượng Hoàng làm ra cao, rất hiệu quả, Linh Linh ăn vào cứ như ăn phải bột nở (=. =), bộ dạng thay đổi cực nhanh, thân thể lớn phổng lên. Thân mình nàng bắt đầu phát dục, những đường cong cơ thể dần xuất hiện. Ánh mắt Hi Chân cũng dần dần thường xuyên mờ ám chuyển tới chuyển lui từ trên xuống dưới nàng. Trong lòng Hi Chân nghĩ, tiểu Linh Linh ngươi mau mau lớn a, mau mau lớn nhanh lên để làm vợ đại nhân của ta nha.

Cốt Đầu ngốc nghếch làm sao biết được mấy chuyện phức tạp này. Ngực Linh Linh 'Sưng lên', còn càng này càng “thũng” cao hơn, tiểu ngốc ngày càng thêm lo lắng, thường xuyên xoa xoa cho nàng, làm Linh Linh xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, mà vẻ mặt hắn thì rõ là thuần khiết.

Linh Linh lại nhớ tới mỗi khi bên nhau, mỗi ngày tiểu ngốc đều luôn vô cùng vui vẻ, sủng Linh Linh như đại bảo bối, phủng trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Linh Linh đối với Cốt Đầu cũng tốt hơn trước rất nhiều. Nàng còn nhỏ tuổi, nhiều chuyện phải đích thân trải qua mới có thể học tập và sửa đổi. Lúc Hi Chân cố ý không cho mình gặp Cốt Đầu, Linh Linh nghĩ Cốt Đầu thúc thúc không cần nàng nữa, nàng liền thương tâm thật lâu. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hóa ra bản thân đã tùy hứng đến thế, luôn xem nhẹ cảm thụ của Cốt Đầu thúc thúc, nên giờ đây, nàng cũng đã dần dần học được phải quan tâm tới Cốt Đầu, không còn vô tâm vô phế cho rằng sự yêu thương mà Cốt Đầu dành cho nàng là đương nhiên như thế nữa.

Sự thay đổi của nàng chủ yếu biểu hiện trong cách đối xử với Cốt Đầu, cũng không còn ương ngạnh như trước kia, mọi việc cũng đều nói một cách ôn tồn với Cốt Đầu, cũng không thường xuyên đánh Cốt Đầu. Chỉ là, Cốt Đầu ngốc nghếch luôn cố chấp cho rằng “núi nhỏ” phát dục của Linh Linh là bị sưng lên, mỗi khi nhớ tới lại đưa tay tiến vào bên trong quần áo của nàng xoa xoa chỗ 'sưng lên', Linh Linh không đánh hắn mới là lạ đấy.

Những ngày tháng tốt đẹp như vậy, đến một ngày khi Lam Dã Du lên núi liền bị phá vỡ.

Lam Dã Du xuất hiện, không chỉ phá vỡ những ngày tháng ấm áp yên bình này, cũng đưa đẩy tương lai của bọn họ, thành mờ mịt không rõ.

Tương lai mà bọn họ phải đối mặt, sẽ là Bạch đại nhân nhớ thương ái nữ mười năm lại hận Cốt Đầu thấu xương, sẽ là tam cương ngũ thường đạo nghĩa lễ giáo ước thúc trong cuộc sống cùng lúc ập tới...

...

Mới đầu Lam Dã Du đã thập phần hoài nghi Bạch Phượng Hoàng và Linh Linh, sau lại suy nghĩ kĩ liền cảm thấy Bạch Phượng Hoàng kia căn bản là không hề giống dượng. Dượng của hắn chỉ là một phàm phu, là tể tướng triều đình, làm sao có




/101