Vùng Đất Vô Hình

Chương 4: Ai là quỷ?

/146


Quan và đạo sĩ trẻ cùngnhau thức đến sáng. Đạo sĩ trẻ có vẻ suy tư, không muốn ngủ. Còn quan,quan làm sao ngủ được, đêm qua quan suýt toi mạng hai lần. Cho đến lúcánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ, trong quán trọ khách đã thứcdậy , trò chuyện vui đùa ầm ĩ, đạo sĩ trẻ mới nói: “Chúng ta đến nhàquan lớn thôi.”

Quan lúc này đang gật gù, nghe thế giật mình nói: “Đi, đi thôi.”

Đạo sĩ trẻ khoác chiếc gùi to mà quan thấy hôm nào lên vai, rồi cùngquan về nhà. Vừa về đến cửa, đã thấy lão quản gia chạy ra hô to: “Ônglớn về rồi, ông lớn về rồi.” Đoạn lão khóc lóc, kể lể với quan: “Đêm qua ông lớn chạy đi đâu cả đêm, sáng nay bà lớn không thấy, sai bọn con đitìm từ mờ sáng. Ông lớn, quỷ của nhà mình lại giết hai người rồi. Xácbọn họ trông khiếp lắm.”

Quan tức giận đá cho lão một cái, nói: “Ăn nói quàng xiên. Quỷ nào là quỷ của nhà mình?”

Lão quản gia vội gật đầu: “Ông lớn nói chí phải.”

Quan nghĩ nghĩ một lúc lại hỏi lão: “Đã báo cho nha môn có người chết chưa?”

Lão quản gia nói: “Chưa ạ. Sáng giờ chúng con chỉ lo đi tìm ông lớn.Thêm nữa đám đạo sĩ hòa thượng rạng sáng cũng xách hành lí bỏ trốn hếtlàm người trong nhà cũng sợ, chả ai quan tâm đến việc báo nha môn cả. ”

Quan nghe xong gật đầu quay lại nhìn đạo sĩ trẻ. Y nói : “Đi đến phòngngủ của quan lớn.” Quan nghe thế xun xoe dẫn đường. Người nhà của quancó vẻ không ưa đạo sĩ, thấy quan dẫn theo một đạo sĩ trẻ tuổi thì chỉchào quan làm quan khá xấu hổ. Đi qua sân vào phòng ngủ, quan nhìn thấyhai cái xác. Quan liền chui vào bụi cây bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Gọilà xác xác cũng không chuẩn, một đống thịt nát thì đúng hơn. Nếu khôngcó bộ quần áo rách trên người, quan cũng không nhận ra hai người là ai.

Đến trước cửa phòng, quan thấy sợ, liền ngập ngừng đứng trước cửa, chờ đạo sĩ trẻ bước vào rồi mới vào theo. May mà đạo sĩ trẻ cũng không để ý đến quan, ánh mắt y đảo quanh trong phòng. Phải nói phòng ngủ của quanrộng và đẹp đẽ. Phu nhân của quan xuất thân từ hoàng tộc, về khoản hưởng thụ thì không cần phải nói. Đạo sĩ trẻ đột nhiên hỏi quan: “Quan lớn,từ lúc nhà xảy ra tai nạn, hàng đêm vẫn chỉ có ngài mơ thấy ác mộng thôi sao?”

Quan hơi ngạc nhiên hỏi: “Ý đạo trưởng là sao?”

Đạo sĩ trẻ nói: “Phu nhân của quan lớn có mơ thấy ác mộng không?”

Quan ngớ người. Ừ lạ thật! Nhà thì có quỷ, quỷ theo quan suốt mà phunhân nằm bên chả thấy bao giờ kêu gặp ác mộng. Có mỗi hồi con gái bịbệnh có mất ngủ chút ít mà thôi. Quan sợ run. Chả lẽ ngày nào hai bữaquan cũng nằm ngủ với con quỷ trong hình dạng phu nhân?

- “Đạo trưởng nói phu nhân của bản quan là quỷ?” Quan hỏi mà răng cứ đánh vào nhau lách cách.

- “Cũng không hẳn. Chỉ có điều bần đạo thấy trong này âm khí nặng nề,con quỷ hàng ngày ra vào nơi đây nhiều lần, quan lớn gặp ác mộng cả ngày lần đêm, vậy mà phu nhân không sao cả thì rất vô lý.”

Thấy quan mặt tái mét, đạo sĩ liền an ủi: “Quan lớn không cần sợ. Đấychỉ là nghi vấn của bần đạo, chúng ta phải gặp phu nhân mới biết được.”

Hai người liền đi đến phòng khách – lão quản gia bảo phu nhân của quanđang ở đó. Lúc đến gần, đạo sĩ trẻ bảo đặt gùi xuống, lấy ra một thanhkiếm gỗ và hai lá bùa màu vàng, chữ đỏ. Xong rồi, đạo sĩ một tay cầmkiếm, một tay cầm bùa, bảo quan đi sát theo y, lăm lăm xông vào. Trongphòng khách phu nhân đang ngồi căn dặn hai ả nha hoàn, thấy quan lớn đivào, ánh mắt trừng lên.

Quan sợ quá, co rúm người lại nấp sau đạo sĩ. Có hai lí do, thứ nhấtquan chịu uy phu nhân đã quen, thứ hai phu nhân có thể là quỷ. Đạo sĩthấy phu nhân xong thở phào, kiếm và bùa trên tay cũng hạ xuống. Phunhân nghi ngờ nhìn đạo sĩ trẻ, quát hỏi quan lớn: “Ông đi đâu cả đêm?”

Quan lớn liếc nhìn đạo sĩ trẻ, thấy y lắc lắc đầu, quan liền yên tâm.Phu nhân là người đáng sợ mấy thì cũng không bằng quỷ được. Quan liềncao giọng đáp: “Bản quan đi mời cao nhân về bắt quỷ.”

Nghe vậy phu nhân của quan bĩu môi: “Đạo sĩ già còn chả ăn thua nữa làđạo sĩ trẻ. Hắn mới tu luyện không lâu, có bao nhiêu pháp lực để trừ ma. Ông lại muốn mất thêm bạc nữa đúng không?”

Bình thường những lúc thế này quan thường vâng dạ làm theo ý vợ choxong chuyện. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Trước giờ có bao giờ quan gặpnguy hiểm như đêm qua. Chưa kể trong lúc quan chạy trốn quỷ, phu nhânvẫn nằm trên giường ngủ ngon lành. Quan mới quát vợ: “Lắm chuyện. Việccủa bản quan không cần bà lo.”

Phu nhân lúc này nổi cơn tam bành, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt quan: “Á à, đi đâu về gan lại lớn rồi đúng không? Bà cứ lo đấy, làm gì nhau?”

Quan đang bức bối, gặp vợ không cho mình tí sĩ diện nào, máu dồn lênnão, liền vung tay cho phu nhân yêu quý một tát. Phu nhân bị quan đánh,sững sờ mất một lúc, mới nhảy xổ tới, hai tay cào vào mặt quan.

- “Lão dám đánh bà, bà không để lão yên.”

Bình thường quan rất sợ chiêu này của phu nhân, bởi vì lên công đường mà mặt nhăm nhở vết cào thì còn đâu mặt mũi nữa. Cứ mỗi lần quan bị đánh,đám người trong nha môn không dám nói trước mặt, mà chỉ cười nói saulưng quan, rằng ‘giàn thiên lý nhà quan lại đổ’. Hôm nay thì khác, mấtmặt sao so được với mất mạng, quan cáu tiết đạp phu nhân ngã xuống sànnói: “Bà không để yên, bản quan sẽ viết giấy thôi bà.”

Phu nhân nghe thế, lăn ra khóc lóc. Đạo sĩ trẻ vội khuyên can quan bớtgiận. Quan lúc này đã nguôi nguôi, nhớ tới việc chính là bắt quỷ liềnsai người nhà mang ghế cho đạo sĩ ngồi, bản thân thì đứng một bên chờlệnh. Phu nhân lúc này cũng đã thôi khóc, thấy quan lớn như vậy cũng học theo quan đứng một bên. Đạo sĩ trẻ ngượng ngùng từ chối nhưng quan cứnhất quyết theo ý mình, nói bắt quỷ là trên hết. Y nghe vậy cũng khôngchối nữa, bắt đầu hỏi phu nhân:

- “Phu nhân, từ ngày xảy ra tai nạn ngài có thấy trong người có điều gì khác lạ không?”

Phu nhân chưa từng thấy quan cung kính với ai như thế, cũng hơi khiếp. Bà vội đáp:

- “Thưa đạo trưởng, trước giờ tôi vẫn ăn ngủ bình thường, chỉ bị sợ hãi mà thôi.”

Đạo sĩ trẻ nghe xong gật đầu nói với quan: “Quan lớn, theo bần đạo nghĩ nguồn gốc tai nạn bắt nguồn từ phu nhân của quan lớn.”

Quan tức giận nghĩ: “Quả nhiên là có liên quan với quỷ.” Phu nhân củaquan tái mặt, phản bác: “Đạo trưởng, hồi nãy tôi có xúc phạm ngài, ngàimuốn đánh muốn mắng thế nào cũng được. Xin đừng hắt nước bẩn cho tôi như thế.”

Đạo sĩ trẻ lắc đầu nói: “Việc liên quan đến tính mạng bao người, bầnđạo làm sao có thể nói dối quan lớn và phu nhân đâu.” Rồi y nhìn thẳngvào phu nhân, hai mắt sáng quắc lên: “Phu nhân trên người có oán khí của quỷ. Quan lớn và người trong nhà chỉ có âm khí mà thôi. Còn tất cả oánkhí tụ tập lên phu nhân hết.”

Quan nghe thế, giật mình vội vàng đứng cách xa phu nhân hơn một chút, hỏi đạo sĩ :

"Đạo trưởng, tại sao tất cả oán khí trên người bà ta mà bản quan lại bị hành hạ, trong lúc bà ta không việc gì?"

Đạo sĩ trẻ giải thích : "Quan lớn đã bao giờ nghe thấy mắt bão chưa?"

Quan gật đầu đáp: "Bản quan có biết. Trong Quan Thiên Lục của Ngô TùngÂn có viết: Mắt bão nằm ở trung tâm cơn bão, giữa những vùng lốc xoáycủa bão. Mắt bão thường ấm hơn xung quanh và đặc biệt, thương không gió, không mưa. "

Đạo sĩ trẻ khen: "Quan lớn quả là biết nhiều hiểu rộng" Quan tự hàođáp: "Ngày xưa bản quan cũng có mười năm đèn sách." Đạo sĩ nói: "Quanlớn có thể coi vùng quỷ hoạt động là một cơn bão, phu nhân chính là tâmbão, còn ngài là nơi gần tâm bão nhất."

Quan lớn há hốc miệng: "Cho nên bản quan chịu nhiều gió nhất còn phu nhân không việc gì?"

- "Đúng vậy" Đạo sĩ trẻ khẳng định.Quan lại nghe phu nhân tức giận nói:“Đạo trưởng, giữa ban ngày ban mặt, đào đâu ra âm khí với chả oán khí.Đạo trưởng ngài muốn tiền tài vàng bạc, cũng nên nói cái gì dễ tin hơnmột chút.”

Quan tức giận lườm phu nhân một cái. Xúc phạm đạo sĩ trẻ bây giờ làđiều cấm kỵ của quan. Quan muốn đánh bà ta lắm nhưng sợ lây nhiễm oánkhí nên đành đổi sang tấn công bằng mắt.

Đạo sĩ trẻ nghe phu nhân nói vậy cũng không giận chỉ hỏi lại: “Phu nhân thật không biết?”

Phu nhân nghĩ nghĩ rồi đáp : “Tôi thật không biết.”

Đạo sĩ trẻ lại hỏi: “Vậy tôi xin hỏi phu nhân, nha hoàn đầu tiên mất tích chết như thế nào?”

Phu nhân tái mặt, nhìn quan một lúc lâu, mới nói : “Cô ta không chết. Tôi chỉ sai người đánh cô ta một trận rồi đuổi đi.”

Đạo sĩ lại hỏi: “Có những ai tham gia đánh cô ta?”

Phu nhân nói: “Ả nha hoàn thân thiết của tôi với gã làm vườn.”

- “Bọn họ giờ ở đâu?”

- “Chết cả rồi.” Phu nhân giờ mới sợ hãi nói:

- “Chả lẽ nha hoàn kia hóa thành quỷ?”

- “Phu nhân sai bọn họ đánh cô ta vào ngày nào?”

Phu nhân đang lẩm nhẩm tính thì nghe đạo sĩ trẻ nói: “Có phải là ngày mười lăm tháng ba, đêm đó trăng tròn, sương mù rất nhiều?”

Phu nhân sợ hãi thốt lên: “Làm sao đạo trưởng biết?”

/146