Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 190 - Chương 116

/283




Đám người nghiêm túc suy nghĩ, lần nữa lắc đầu, “Không có, khách đến mấy hôm nay đều là người quen mặt.”

Hách Liên Dạ không hỏi nhiều, hai câu liên tiếp đều nhận được hai câu trả lời phủ định, trên mặt y không có phản ứng thất vọng, như thể không hề quan tâm đến đáp án.

Nhưng đợi người của phủ Thượng Thư rời đi, y lại phân phó Hà Nghiêm, “Truyền lệnh xuống, tất cả phân đà của Phong Minh, toàn lực tìm kiếm người trong bức tranh.”

“Tìm, tìm Vương phi… có khuôn mặt trước kia?” Lần đầu tiên Hà Nghiêm không có cách nào tin nào tai mình.

“Không phải khuôn mặt trước kia của Ngư Ngư,” Hách Liên Dạ gõ nhẹ mặt bàn, trầm ngâm một lúc mới nói, “Ta nghi ngờ Trình Ti Nghiên quay về rồi.”

“…” Giờ thì Hà Nghiêm thật sự nghi ngờ bản thân điên mất rồi.

Thật ra Hách Liên Dạ cũng dựa vào suy đoán, bằng chứng trong tay không đủ, cho nên giờ cũng hơi nhíu mày, “Sáng nay, thái độ của Trình đại nhân đối với Ngư Ngư rất bất thường.”

Lần này Hà Nghiêm bừng tỉnh, “Trình đại nhân, ông ta…”

Chịu ảnh hưởng của Hách Liên Dạ, trên dưới phủ Tĩnh Vương đều đã dần quen đặt thói quen của Ngư Ngư lên hàng đầu mà suy nghĩ, đương nhiên Hà Nghiêm cũng không ngoại lệ.

Ai nấy đều nhìn ra, Vương phi cực kỳ thích vị phụ thân Trình đại nhân này, nhưng hiện tại ý của chủ tử…là Trình đại nhân biết Vương phi không phải là con gái ruột của ông ta, cho nên lập tức đối xử không tốt với nàng?

Vậy nếu Vương phi biết được sẽ rất đau lòng!

Huống hồ cho dù không có quan hệ huyết thống, sự hiếu thuận của Vương phi cũng không phải là giả, những cái khác không nói, sáng nay trên điện Kim Loan, nếu không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trung thực của Trình gia, Vương phi hoàn toàn không cần để ý tới chất vấn của bọn họ, không cần nghe bọn họ nói nhảm, phủi tay là có thể rời đi, sao có thể xảy ra chuyện chủ tử bị thương!

Hà Nghiêm bắt đầu cảm thấy bất bình thay Ngư Ngư, Hách Liên Dạ lại khoát khoát tay, “Trình đại nhân không phải là người không hiểu chuyện như vậy, huống hồ buổi sáng Tả tướng vừa mới bắt đầu chỉ trích Ngư Ngư, Trình đại nhân lại phát hỏa. Nếu Trình Ti Nghiên thật sự quay về rồi, ông ta cũng vẫn là đối xử tốt với Ngư Ngư.”

“Vậy ý chủ tử là...”

“Trình đại nhân luôn coi con gái mình là đứa trẻ cần phải chăm sóc, nhưng buổi sáng hôm nay, ông ta đột nhiên tách biệt Ngư Ngư và Trình Ti Nghiên ra, nhớ đến Ngư Ngư luôn coi trọng bữa ăn, lúc ấy ông ta nói ‘đi ăn sáng trước’, nếu là trước đây, ông ta sẽ nói không sao, có cha ở đây, những thứ này không cần con lo lắng.”

Hà Nghiêm sửng sốt, ngẫm lại, hình như đúng là như vậy…

Hắn đang định nói tiếp thì có tiếng mở cửa nhè nhẹ, Ngư Ngư đã tắm xong đi ra rồi.

Hà Nghiêm lập tức ngậm miệng lại, lúc này hắn đã hiểu vì sao chủ tử lại hỏi sau lưng Vương phi, bởi vì bây giờ hoàn toàn là dựa vào suy đoán, bọn họ không có đủ chứng cứ, ngộ nhỡ đoán sai, sẽ khiến Vương phi thất vọng.

Ngoài cửa có không ít người canh giữ, Hà Nghiêm đã giao lại nhiệm vụ lấy kem cho Hà Túc, đêm hè, tắm xong, lại ăn một bát kem, thật sự là hưởng thụ chết được.

Ngư Ngư thoải mái thở dài một tiếng, đang chuẩn bị đánh răng đi ngủ lại có thị vệ vội vàng tới báo.

Lần này, vẻ mặt thị vệ hết sức kinh hãi, “…Chủ tử, Vương phi, ngoài cửa… Hoàng hậu và Thái tử điện hạ đều đến rồi.”

Đây… chẳng nhẽ bọn họ không biết tự mình đi tìm đường chết sao?

Thị vệ thật sự không hiểu, bọn họ lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, dám đêm hôm khuya khoắt tìm đến cửa, tìm phiền toái không nói, lại còn ảnh hưởng giấc ngủ của Vương phi

Hoàng hậu có thể không màng tới, nhưng lại phải nể chút mặt mũi của Tiểu Trần Tử.

Nhất định là hắn không giải quyết được với mẫu hậu của mình, nếu không cũng sẽ không hơn nửa đêm rồi còn bị kéo tới phủ Tĩnh Vương.

Chân Hách Liên Dạ bị thương, võ công của y cao nên đi hai bước ngắn cũng không có vấn đề gì, nhưng đứng lâu sẽ không tốt cho miệng vết thương.

Dưới sự kiên trì của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ ngồi lên một chiếc xe lăn mà Hà Nghiêm đã gấp gáp làm ban ngày, rồi được Ngư Ngư đẩy ra cửa.

Thật ra trước khi mấy người Hách Liên Dạ đi ra, Thái tử vẫn chưa bỏ cuộc, cố gắng khuyên Hoàng hậu quay về.

“Mẫu hậu…”

“Con không cần nói nữa!” Thái độ của Hoàng hậu kiên quyết, “Nếu như con không thích nàng ta, sáng nay lúc nguy hiểm như vậy, tại sao con lại vì nàng ta mà bịa chuyện?”

“Nhi thần không có nói dối!”

“Con cho là mẫu hậu dễ lừa vậy sao? Cái gì mà người trong lòng, nếu con có người trong lòng sao không thường xuyên mang theo bên cạnh? Con tiếp xúc…”

Hoàng hậu muốn nói, nữ tử Thái tử tiếp xúc nhiều nhất, chỉ có mỗi mình Ngư Ngư.

Đúng lúc ấy, mấy người Hách Liên Dạ đều đi ra.

Đương nhiên Thái tử hiểu rõ tâm ý của mẫu thân mình, không muốn để mấy người Ngư Ngư nghe thấy mấy lời này, vội vã ngăn lại, dưới tình thế cấp bách bèn tùy tay kéo một người đến bên cạnh, “Ai nói nhi thần không mang theo bên cạnh? Nếu không mẫu hậu cho rằng hắn là ai?”

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường: “…”

Mọi người hóa đá nhìn Thái tử ôm chặt một người mặc trang phục thị vệ, yên lặng đến ngổn ngang.

Vừa ra đến nơi đã đối mặt với cảnh này, bọn Ngư Ngư cũng bị chấn động.

Dù sao cũng mở màn rồi, Thái tử nghiến răng tiếp tục diễn trò, nhưng vừa cúi đầu liền nhận ra người mình kéo qua lại không hề quen biết.

Nhìn có hơi quen mắt, chắc là thị vệ Đông cung, chỉ là không nhớ tên.

Thị vệ kia ngược lại khá nhanh nhẹn, ngây ngốc một lúc liền nhắc lời, “Điện hạ, An mỗ…”

“Tiểu An,” Thái


/283