Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 219 - Chương 145

/283


Hôm nay Tiểu Trần Tử đặc biệt chú ý hình tượng của mình, đứng ở trước gương đồng luyện tập rất lâu, chỉ hi vọng biểu hiệu trông có thể thành khẩn chút.

Nhưng hắn chuẩn bị nhiều như vậy, lại một mực không chịu ngủ, đợi sắp nửa canh giờ, An thị vệ cũng không xuất hiện.

Lúc này Tiểu Trần Tử mới nhớ ra, ngày hôm qua hắn làm quá nhiều chuyện đáng đánh đòn...

Chẳng lẽ nàng ấy bị dọa, không dám xuất hiện?

Tiểu Trần Tử lập tức tắt đèn nhắm mắt, làm bộ mình đang ngủ.

Quả nhiên, qua không đến mười phút, dường như có người rơi từ trên không xuống, chậm rãi hiện thân ở trên đầu của hắn, từ từ rơi xuống.

Nhưng lần này, rất cẩn thận không đạp vào hắn.

An thị vệ cũng không ngờ thân là Thái tử, trước đó Tiểu Trần Tử không chuẩn bị cái gì đã trực tiếp xuất cung rồi.

Phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi, nàng rất sửng sốt.

Tiểu Trần Tử bắt lấy cơ hội này, bỗng bật người dậy, lập tức chặn ngang ôm lấy nàng ta.

Sau đó hắn mới nhận ra, hắn lại làm chuyện đáng đánh đòn rồi...

... Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ sợ người đó chạy mất, hắn không biết đi đâu tìm người...

An thị vệ: ...

Tiểu Trần Tử ôm người từ phía sau lưng, nên không thấy được biểu hiện giống như muốn giết người của nàng ta, Ta có việc muốn thương lượng với cô!

An thị vệ: ...

Nàng không nhìn thấy người khác, đương nhiên cũng không biết đám Ngư Ngư tìm tiểu lão đầu tới, cũng không biết mình bại lộ, nàng ta cho rằng Tiểu Trần Tử vẫn nàng là An thị vệ, vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng dễ nhận thấy An thị vệ cũng là người bình tĩnh, Tối nay Thái tử vẫn còn muốn sờ cái gì?

... Khụ, Suýt chút nữa Tiểu Trần Tử nghẹn họng mà chết, Không phải không phải, ta không có ý này!

Tiểu Trần Tử cũng đã suy nghĩ cả một ngày nên nói như thế nào với An thị vệ rồi, nhưng vì vấn đề ban nãy, hiện tại hắn mở miệng câu nói đầu tiên, lại có vẻ như muốn ăn đòn.

Cô... có đồng ý thử thích ta hay không?

Lời dạo đầu này chỉ là vì bày ra thành ý, nếu hắn không giải thích nhanh chút thì sẽ trở thành bệnh động kinh của hắn rồi…

Tiểu Trần Tử nhanh chóng lên tiếng giải thích, thái độ rất đoan chính mà thành khẩn, từ lúc Ngư Ngư xuyên không đến đây rồi cánh cửa thời không cần tu sửa, nói sự tình từ đầu đến đuôi một lần.

Anh thích Giang Ngư Ngư. An thị vệ mới choàng hiểu.

... Không có, ta chỉ hy vọng giúp bằng hữu một tay, hơn nữa lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy thật ra ta chỉ kéo nàng ấy một cái, sau đó thì trơ mắt nhìn nàng ấy đông lạnh đến tứ chi cứng ngắc không còn khí lực, chỉ là ý thức muốn sống của nàng ấy rất kiên định lại trùng hợp nàng ấy hiểu biết y thuật đủ thông minh để tự cứu mình, mà sau đó nàng ấy cũng chưa từng trách ta, cho nên ta vẫn cảm thấy thiếu nợ nàng ấy rất nhiều.

Tiểu Trần Tử blah blah giải thích một đống, suýt chút nữa ngay cả mình cũng bị lừa, lại bị An thị vệ nhẹ nhàng nói một câu, nói đến á khẩu không trả lời được

Tôi không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh cũng không thừa nhận tôi, đời này tôi cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy chính miệng anh nói anh thích cô ấy.

Tiểu Trần Tử: ...

An thị vệ tiếp tục khuyên bảo, Thích là thích, vì sao không thể thừa nhận, năm đó Cuồn Cuộn thích Tiểu Mỹ ở nhà bên cạnh rất lâu, ngày ngày hát tình ca ở dưới lầu nhà Tiểu Mỹ, mỗi ngày gió đến mặc gió, mưa đến mặc mưa, tặng hoa đưa đồ ăn ngon cho Tiểu Mỹ, còn bị người ta quay video tung lên mạng, hơn mười vạn người đều biết đến.

Trong đoạn đối thoại này có không ít từ ngữ hiện đại, nhưng Tiểu Trần Tử mông lung đoán mò, đại khái cũng có thể nghe hiểu, Cuồn Cuộn rất dũng cảm.

Đương nhiên, năm đó mẹ tôi gặp phải lưu manh cướp tiền, Cuồn Cuộn chạy qua cắn tên lưu manh, ngay cả đối phương mang dao cũng không sợ.

... Cuồn Cuộn là?

Kim Mao nhà ta.

Đó là gì?

Một giống chó cỡ lớn.

Tiểu Trần Tử lau mặt, tâm tình hơi phức tạp...

Nhưng An thị vệ dùng sự tích con chó trong nhà theo đuổi tình yêu để dạy dỗ hắn, cái này có thể nhịn, nhưng hiện tại hắn có một thắc mắc

... Chó hát tình ca như thế nào?

Chỉ cần sủa theo nhịp điệu, nghe cũng rất có luật thơ, như là đang ca hát, không tin anh thử xem. Nghe ra được, An thị vệ là một người bình tĩnh, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh.

Hứng thú của Tiểu Trần Tử bị kéo lên, Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!

... Dường như có chỗ nào đó không đúng.

Tiểu Trần Tử lại yên lặng lau mặt, muốn giả vờ ban nãy mình thật sự chưa làm gì.

An thị vệ lại nhiệt tình giảng giải cho hắn, Trên đời nhiều người như vậy, có vài người mối tình đầu sẽ thành công, yêu một người không yêu mình cũng không sao cả, tục ngữ nói, không ai có thể tùy tiện thành mẹ ~

Câu trước nghe trái ngược với câu sau như vậy, nhưng câu cuối cùng... Mẹ chính là nương phải không?

(giải thích chữ mẹ với nương chút nhé, mẹ của An thị vệ là [妈] [mā] => là mẹ, má, me, u; còn từ nương (cũng có nghĩa là mẹ) của Tiểu Trần Tử là [娘] [niáng], nghĩa như trên, 2 nghĩa đều giống nhau nhưng cách đọc khác nhau nhé, nương là cho cổ đại, còn mẹ là mẹ hiện đại nha)

Tiểu Trần Tử thường xuyên nghe Ngư Ngư nói Mẹ nói , thật ra đã biết đáp án.

Đúng. An




/283