Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 2: Nhi tử bảo bối của nàng

/171


Bảy năm sau, cửa thành Khai Dương, nước Đông Ly,

Một cô gái nhìn rất trẻ tuổi, ôm một bé trai, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Khuôn mặt tinh xảo, bàn tay xinh xắn, thắt lưng thon thon, da thịt nõn nà, khí chất trầm tĩnh, lông mày lá liễu, mắt ngậm xuân, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không tô mà đỏ, kiều diễm vô cùng, hai sợi tóc theo gió êm ái lướt nhẹ qua hai bên gò má, càng thêm mấy phần phong tình đến mê người, tròng mắt thông minh, đuôi lông mày kèm theo mấy phần quyến rũ, một thân váy dài đơn giản màu lam nhạt, khóe miệng khẽ mỉm cười, đúng là tao nhã, phong thái tự nhiên.

Mà bé trai cô gái ôm trên tay, da thịt mịn màng trắng nõn giống như trứng gà mới vừa bóc vỏ, đôi mắt to dễ thương mang theo vài phần ý cười, môi nho nhỏ đỏ mọng khẽ cong lên, một đôi lúm đồng tiền ở hai bên má, nhàn nhạt cười một tiếng, lúm đồng tiền ở bên má như ẩn như hiện, vô cùng đáng yêu, chẳng qua là khi tròng mắt khẽ nheo lại, có thể thấy ánh mắt này khi lớn lên nhất định cực kỳ đào hoa, mang theo ánh sáng tà mị, tròng mắt màu hổ phách cũng đã câu hồn đoạt phách.

Hai mẹ con như vậy, mới từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức hấp dẫn lực chú ý của cả đám xung quanh.

"Cuối cùng cũng đến nơi rồi, bảo bối đợi chúng ta đi tìm Văn thúc thúc của con, con cần phải thông minh một chút, như vậy chúng ta mới có thể hoàn hảo quấy hắn một trận!" Cô gái ôm đứa bé để xuống, đưa tay nhéo gò má mềm mại của con trai mình.

Mà cô gái, chính là Thư Nhã Phù đã rời Thư gia đến nay được bảy năm, chỉ là Thư Nhã Phù hôm nay đã không còn là cô gái ngu dại lúc trước, bị ức hiếp mà không biết phản kích.

"Nương yên tâm, bảo bối thông minh như vậy nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Bé trai mím môi mỉm cười đáng yêu, hiếu động mà dí dỏm, cả đám cô gái xung quanh bản năng làm mẹ trỗi dậy, mắt nhìn chằm chằm tiểu tử vô cùng đáng yêu, muốn cướp hắn ôm vào trong lòng.

Nhưng ánh mắt tiểu tử có bề ngoài đáng yêu kia bỗng nhiên sáng lên, đáy tròng mắt màu hổ phách ánh lên lạnh lùng, nhưng mà sau một giây, hắn liền khôi phục vẻ mặt đáng yêu, kéo tay của mẫu thân đi vào trong thành.

Trân Bảo Các, là một cửa hiệu bắt đầu được mở ở nước Đông Ly năm năm trước, lúc đầu chỉ mở ở kinh đô Khai Dương, chỉ sau khi Trân Bảo Các nhanh như chớp, trực tiếp thâu tóm toàn bộ thị trường vàng bạc châu báu ở kinh đô, sau đó bắt đầu phát triển trên cả nước.

Sản phẩm Trân Bảo Các sản xuất luôn luôn đặc biệt tinh xảo, mà có một ít đồ số lượng có hạn, trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Trân Bảo Các là nơi yêu thích nhất của giới quyền quý trong thành Khai Dương, có thể có được vật phẩm số lượng hạn chế của Trân Bảo Các, càng thêm tượng trưng cho thân phận quyền quý, mà bởi vì vào tháng sáu cùng tháng mười hai hàng năm Trân Bảo Các cử hành buổi đấu giá, cũng đã trở thành một trong những ngày náo nhiệt nhất trong thành Khai Dương.

Hôm nay cách ngày mà Trân Bảo Các cử hành bán đấu giá tháng sáu, cũng chỉ còn lại thời gian hơn một tháng, cho nên thời gian này, số người tràn vào trong thành Khai Dương trở nên nhiều hơn, trên đường cũng náo nhiệt hơn rất nhiều so với lúc khác.

Thư Nhã Phù mang theo nhi tử Thư Vũ Trạch, đi thẳng tới Trân Bảo Các, chỉ là không nghĩ tới hai người bị người ta chặn lại bên ngoài cửa chính.

"Trân Bảo Các hiện nay người nào cũng có thể vào sao, kẻ quê mùa, tên ăn mày… cũng tùy tùy tiện tiện chạy vào, các ngươi có muốn tiếp tục làm ăn hay không! Mà có vài người cũng không nhìn thân phận của mình một chút, đúng là không có mắt lại còn không có đầu óc, cũng không tìm hiểu xem nơi nào liền tùy tiện xông vào."

Âm thanh ngang ngược từ bên cạnh truyền đến, hai người Thư Nhã Phù còn chưa bước vào cửa chính, liền bị mấy hộ vệ bên cạnh đi tới trước cửa chính chặn lại.

"Cô nương cảm thấy ta không có tư cách vào đây?"

Giọng nói hơi vút lên, bên khóe miệng vẫn thản nhiên mang theo nụ cười như cũ, Nhã Phù xoay người nhìn hướng người đi tới, nhìn người mới tới, đuôi lông mày cợt nhã, không ngờ mới vào thành Khai Dương, liền gặp phải người quen.

Người mới tới một thân đỏ tươi kiều diễm, mắt phượng mày liễu, trang dung tinh xảo, thân thể thướt tha, một thân y phục hoa lệ xinh đẹp, cằm còn cao ngạo nâng lên, từ phía sau các nàng đi tới, lúc nhìn thấy Tiểu Vũ Trạch đáng yêu mềm mại, mắt phượng chợt sáng lên, chỉ là sau đó ánh mắt dừng lại trên người Nhã Phù, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, đáy lòng một trận khó chịu.

"Trân Bảo Các này không phải người nào cũng có thể đi vào, tốt nhất là nhìn lại thân phận của mình, đừng tưởng rằng có mấy phần tư sắc là có thể tới quyến rũ An công tử, hơn nữa còn mang theo đứa bé!" Cô gái nói chuyện chính là tiểu thư An gia An Mộng Hàn.

Thư Nhã Phù bảy năm trước, đã từng si mê Đại công tử An gia, cho nên cũng là gặp qua An Mộng Hàn mấy lần, chỉ là diện mạo Nhã Phù hôm nay không giống với trước kia, khí chất khác nhau một trời một vực, cũng khó trách khi trực tiếp đối mặt, trong lúc nhất thời An Mộng Hàn không nhận ra nàng.

Ha ha, nàng ta thật giỏi suy diễn, nếu nói như nàng ta thì nàng tới quyến rũ Văn công tử rồi!

"Nương, bảo bối hiểu cái gì gọi là não tàn!" Gương mặt Thư Vũ Trạch văn nhã mỉm cười, hai mắt đáng yêu mở lớn, rất nghiêm túc mà nói ra.

"Bảo bối thật thông minh!" Nhã Phù vỗ vỗ đầu nhi tử, mặt tự hào tán dương, con trai mình đúng là thông minh, không giống người trước mặt nhiều tuổi như vậy còn là một não tàn.

Nhìn là biết, trong miệng các nàng, An Mộng Hàn chính là não tàn!

"Ngươi có ý gì, ngươi có biết ta có thân phận gì hay không, cả gan dám mắng ta, cái người này thật là không biết xấu hổ đi dụ dỗ đàn ông! Còn mang theo một tiểu tạp chủng. . . . . ." Mặc dù không biết họ đang nói cái gì, nhưng đoán được là các nàng đang chưởi mình, khuôn mặt xinh đẹp của An Mộng Hàn lập tức xụ xuống, chỉ vào mặt của Nhã Phù mắng to.

"Bốp ——!"

Nhã Phù lạnh lùng liếc An Mộng Hàn đang đờ người ra một cái, con trai của nàng là bảo bối của nàng, rồng có nghịch lân, mà nhi tử chính là chỗ hiểm của nàng.

Nữ nhân này nhìn mặt nàng cười hì hì nghĩ là dễ ức hiếp rồi, dám cả gan ở trước mặt nàng mắng nhi tử của nàng, thật là muốn chết.

"Ngươi dám đánh ta! Các ngươi đưa tay nữ tiện nhân này chặt cho ta!" An Mộng Hàn bị tát một cái vào mặt, che một bên má đỏ lên, hung ác nhìn chằm chằm Nhã Phù, khó có thể tin thét lên.

Mà nha hoàn cùng hộ vệ đi theo An Mộng Hàn, cũng không ngờ có thể có người có lá gan lớn như vậy, ở Trân Bảo Các đánh tiểu thư bọn họ, phải biết tiểu thư là tiểu thư phủ Thừa Tướng, muội muội ruột của đương kim Quý Phi, thân phận tôn quý, mà là người có khả năng cao nhất gả cho Lục hoàng tử trở thành vương phi.

Chặt tay của nàng, giọng điệu thật lớn, tiểu thư An gia thật là phách lối!

Tròng mắt lạnh lùng nheo lại, bén nhọn quét qua cả đám hộ vệ, bên khóe miệng mỉm cười dịu dàng quyến rũ: "An tiểu thư đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không —— tự gánh lấy hậu quả!"


/171