Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 106 - Cạm Bẫy (3)

/145


Nhưng khi giọng nói ngây thơ kia nói chuyện lưu manh, ngược lại có chút kỳ quái, lại còn thêm bộ dạng cợt nhã của người nào đó, trên thân hai kẻ đứng đây đều nổi đầy da gà, một hồi lâu mới dần dần bình thường trở lại.

Đừng sợ, Lộ Nhi chỉ đùa với hai người thôi mà. Thấy hai người kia vẫn còn vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, Lộ Nhi nhảy lên ôm eo Kim Chuyên, giống như một con lười, vừa tròn vừa đáng yêu.

Lộ Nhi chỉ muốn các ngươi giúp đại ca thôi, cái này cũng không được sao? Hơn nữa, Nhị cửu tử, ta còn không tiếc tặng cho nương tử của ngươi một khăn lụa bằng tơ Phượng hoàng đấy, nói thế nào đi nữa, ngươi cũng nợ Lộ Nhi một nhân tình đấy chứ?

Kim Khoáng kỳ quái nhìn khuôn mặt trẻ thơ tạo thành vẻ vô hại kia, trong lòng càng bất an, nghĩ nếu Y Đình mà biết chuyện này, hắn sẽ không chịu nổi.

Nhưng Kim Chuyên lại có chút không tình nguyện, hắn cũng đã hứa với nương tử Vân Tinh là sẽ mua khăn lụa cho nàng, vậy sẽ phải tốn rất nhiều tiền hắn để dành suốt nhiều năm nay, mà chuyện này cũng là do Lộ Nhi làm hại.

Lộ Nhi biết tam cữu tức cũng thích nhé, cho nên cũng cho ngươi một. Đưa tay vào trong vạt áo trước móc móc, lôi một khăn lụa trắng như tuyết ra, nhét vào tay Kim Chuyên.

Mấy người này không chỉ nhát gan, mà còn có thế lực, hắn chỉ cần vừa đấm vừa xoa, sẽ không sợ bọn họ không ngoan ngoãn nghe theo lời mình, đến lúc đó, Bảo Nhi... Hừ hừ, không thể không nghe theo lời hắn nói, bản thân định chắc là thắng vụ cá cược này rồi.

Ngươi nói đi, tam cữu tử nhất định sẽ làm theo. Hớn hở cất cái khăn lụa vào ngực, Kim Chuyên vui sướng vì giảm được một khoảng bạc khổng lồ, hoàn toàn không ngờ chỉ là một đứa bé mà sao lại có thứ đáng giá đến thế.

Tam đệ, đệ thật sự muốn nghe theo nó sao? Kim Khoáng bất an kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: Đệ đừng quên, một khi Kim gia rơi vào trong tay nó, sau này chúng ta sẽ không còn nhà để về nữa đâu.

Vậy bây giờ huynh có muốn bị nhị tẩu đuổi ra ngoài không? Kim Chuyên liếc nhị ca một, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chúng ta đều có nhược điểm nằm trong tay nó, chỉ có thể tạm thời nghe theo nó mà làm. Chỉ có điều, nhị ca cứ yên tâm, Lộ Nhi nói chuyện rất có nghĩa khí, nó đã nói là không nói ra rồi, thì sẽ không để cho người khác biết đâu. Bởi vì chính mình đã có kinh nghiệm rồi, có thể khiến nhị ca yên tâm.

Nhìn bộ dạng lão luyện của tam đệ, Kim Khoáng gãi gãi đầu, đành gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Các ngươi đi dọn dẹp sạch sẽ con chuột trong tiệm gạo trước đi, hôm nay không mở cửa bán hàng, Bảo Nhi ca ca có thể nghỉ ngơi nửa ngày, hai ngươi đừng làm cho nàng phải lo lắng, có biết không? Hơn nữa, phải biểu hiện cho thật tốt, về sau nàng sẽ trọng dụng hai ngươi. Người nào đó thuần thục chỉ huy, vui sướng đi về hướng phòng ngủ, lần này, hắn lại có thêm nhiều thời gian được dây dưa với Bảo Nhi rồi.

Mặc dù thân hình nho nhỏ có đôi chân ngắn, nhưng hai bước thành một bước đi tung tăng, khoan khoái giống như con chim nhỏ, dần dần biến mắt trước mặt bọn họ.

Nhị ca, đi thôi. Vuốt ve cái khăn lụa trong lòng, mặt mày Kim Chuyên hớn hở, lôi kéo ống tay áo của nhị ca mình, bước lớn rời đi.

Người nào đó tung tăng, vừa định đẩy cửa phòng ra, cửa gỗ đã kêu két một tiếng, bị kéo ra từ bên trong. Kim Bảo Nhi mặc bộ y phục màu nâu, buộc tóc cao, phía trên dùng cây trâm bạc cài lại, hơi nhếch mi trông rất hiên ngang. Vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì hai mắt cụp xuống, giống như đang trốn tránh cái gì.

Ngươi đi vào nghỉ trưa một lát đi, chờ ta trở lại rồi cùng ăn cơm. Hiện tại biết hắn bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nàng thấp giọng dặn dò, hai tay để sau lưng, có chút khẩn trương vê vê vạt áo.

Từ khi biết hắn là Xà yêu ngàn năm, còn là Xà công tử có thể biến lớn thu nhỏ, nàng liền vô thức né tránh cái gì. Ánh mắt Lộ Nhi hơi lóe lên, mỉm cười, hai bàn tay nhỏ dịu dàng giữ chặt tay nàng.

Lại nhìn thấy xung quanh yên lặng không có người, hắn ôm eo nàng đi vào phòng.

Lộ Nhi, sao ngươi lại không nghe lời như vậy. Kim Bảo Nhi không vui nhíu mày, vừa hơi nâng mắt lên, liền lọt vào đôi mắt mang ý cười của hắn, sau đó thấp thỏm quay mặt qua chỗ khác.

Còn một đống chuột phải xử lý, ta không có thời gian chơi với ngươi đâu.

Nàng đồng ý đánh cược còn tính không? Lộ Nhi hoàn toàn không thèm để ý đến gương mặt lạnh lùng của nàng, vui vẻ đóng cửa lại, ôm eo nàng, cố gắng ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đánh cuộc cái gì chứ? Hơi ngẩn ra, nàng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

Xem ra nàng vốn, hoàn toàn không để vụ đánh cược vào trong mắt, người nào đó nhất thời ảo não giậm chân, ôm eo nàng cố gắng leo lên, động tác nhanh nhẹn như một con khỉ, làm cho nàng cứ ngây ngốc đứng yên như vậy, để hắn vòng tay lên cổ nàng.

Đương nhiên là khiến cho hai đệ đệ của nàng trở nên ngoan ngoãn, ba ngày sau nàng sẽ cùng ta sinh con. Ngày nào cũng hấp thụ chút tinh khí đó, hắn suýt chút nữa là không nhẫn nại được, lúc nào cũng muốn biến thành con sói nhào lên người nàng. Chỉ có điều, Xà công tử coi trọng nhất là giữ lời hứa, nhưng Bảo Nhi đánh cược với hắn, vậy phải làm cho đến cùng.

Thế nhưng, nữ nhân này lại quên sạch sẽ vụ đánh cược, xem ra hắn phải có nghĩa vụ nhắc nhở nàng rồi.

Ngươi thật sự muốn thay đổi bọn hắn sao? Nàng nghĩ, sau đó lắc đầu.

Vô ích thôi, với khả năng chịu đựng của bọn họ, tối đa chỉ có thể duy trì một ngày. Hơn nữa, bọn họ không có khả năng sẽ nghe theo lời ngươi nói, bọn họ bướng bỉnh đến cả ta cũng chẳng kiềm chế được mà. Chính xác, từ nhỏ đến lớn, nàng đã phí không ít tâm tư, cuối cùng tổng kết lại rút ra được một kết luận, gỗ mục không thể đẽo.

Nhưng Lộ Nhi đã dám cá cược với nàng, đương nhiên là có tính toán, nàng cũng đừng đến lúc thua lại đổi ý. Mặc dù sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành người của bản công tử, nhưng mà ta thích nhìn bộ dạng cam tâm tình nguyện của nàng hơn. Hắn nhẹ nhàng cắn lên gương mặt non mềm của nàng một, giống như đang nếm thử cao lương mỹ vị, dịu dàng xoa xoa hàm răng nhỏ trên gương mặt nàng.

Nàng vừa ngứa vừa buồn cười, bất đắc dĩ ôm mông nhỏ của hắn, miễn cho cái cổ mình biến thành nhánh cây, bị kéo vừa nhỏ vừa dài, chọc mũi hắn một, thở dài.

Đó là đương nhiên, Kim Bảo Nhi ta đã nói ra thì sẽ không rút lại, tất nhiên là vẫn tính. Là thương nhân, nàng nói được thì làm được, nếu không, sao có thể khiến Kim gia trụ vững trong trấn Lạc Thu này suốt nhiều năm qua được?

À? Hai mắt người nào đó xoay tròn một vòng, cố ý cạ cạ lồng ngực mình lên ngực nàng.

Dĩ nhiên là như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng trở thành người của bản công tử, vậy thì để cho ta nếm trước một chút đi. Cố ý dùng giọng điệu cà lơ phất phơ, hắn dùng miệng ngậm vành tai nàng, vươn đầu lưỡi mềm mại, dịu dàng liếm quanh vành tai nàng.

Cảm giác ẩm ướt lan tràn, làm ngực nàng run lên, cả người như bị điện giật, vừa tê vừa ngứa, nghiêng mặt đi muốn ngăn lại, không ngờ hắn cũng nghiêng đầu theo. Cái miệng nhỏ ngậm chặt cánh môi như hoa của nàng, khiêu khích vẽ theo viền môi, hai mắt nheo lại lộ ra chút ánh sáng vụn vặt.........

/145