Xảo Muội Muội

Chương 2.3

/27


Cầm kiếm sơn trang nằm sừng sững bên trái dòng sông, bốn phía tĩnh lặng, ngẫu nhiên có tiếng nước chảy róc rách, cùng với tiếng cỏ lau vi vu lắc lư trong gió, ngoài ra nghe thanh gì khác, nàng tin là tất cả người trong trang đều ngủ.

Tiểu Lượt nhàng trèo tường vào, thẳng đến căn phòng lúc trước nàng nhìn thấy bức họa nữ nhân kia.

Cùng lúc đó, trong bóng tối có bóng đen quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Lượt.

Tiểu Lượt đốt đèn, đứng trước bức tranh, nhìn chăm chú mỹ nhân trong đó chớp mắt, mặt mũi nàng hiền lành, khóe miệng mỉm cười, làm cho Tiểu Lượt cảm thấy ấm áp, nước mắt thể khống chế được rơi xuống.

Tiểu Lượt cũng biết vì sao lại như vậy?

Lúc này đột nhiên người nãy giờ ngầm theo nàng phát có người lại bên ngoài, vì thế phi thân nhảy lên, đem Tiểu Lượt ôm lên xà nhà, nấp người trốn.

Tiểu Lượt kinh hoảng, muốn lên tiếng người phía sau bịch miệng nàng lại.

“Đừng kêu, là ta” xong liền đánh ra chưởng, làm tắt ngọn đèn bàn.

“Râu đại ca!” Tiểu Lượt hấp giọng hỏi “Huynh cũng đến đây?”

“Suỵt, có người đến” – tay Thiên Du khoát lên vai Tiểu Lượt, vào tai nàng.

Bọn họ ngồi gần như vậy, hai má Tiểu Lượt còn bị râu của Thiên Du đâm có chút đau, có chút ngứa, trong lòng giống như có vạn con kiến bò loạn, làm cho nàng chịu nỗi, thân mình như con sâu trong lòng nhích tới nhích lui.

“Đệ an phận chút, coi chừng ngã.” – Thiên Du thấp giọng .

“Là râu của huynh đâm vào mặt đệ ngứa nha!” – Tiểu Lượt giọng thầm oán câu.

Thiên Du đưa tay ra, gãi gãi má của Tiểu Lượt, cũng làm đầu của nàng dựa vào ngực .

“Như vậy ngứa ?”

Nhất thời tim Tiểu Lượt đập như trống, ầm ầm, thùng thùng kêu vang, cả người sắp chịu nỗi, cũng sắp hôn mê.

Lúc này cửa bỗng bị đẩy ra, là Lý quản gia cùng gia đinh tuần tra, nhìn bốn phía chút, thấy có gì, chuẩn bị đóng cửa rời khỏi. Đột nhiên có hắc y nhân xuất , kề đao lên cổ Lý quản gia.

“Ta hỏi ngươi, chủ nhân của sơn trang là ai?” hắc y nhân uy hiếp .

“Ta….ta biết.”

“Ta có nhẫn nại nghe ngươi láo. mau là ai sai ngươi tu sửa cầm kiếm sơn trang? Mau nếu đừng trách ta xuống tay ác độc.”

“Ta biết nha! Đại gia, chủ nhân đến vô ảnh, vô tung, mỗi lần có việc cần đều chỉ để lại thư và tiền, cho đến bây giờ, ta chưa từng giáp mặt gặp qua chủ nhân.”

“Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”

“ dám, tiểu nhân chỉ là nô tài nhận tiền làm việc, mỗi câu đều là , dám có nữa câu gian dối, xin đại gia tha mạng…”

Thiên Du lấy ra thỏi bạc trong ngực hướng cửa bắn ra, bạc mặt đất nhảy nhảy vài cái như tiếng chân người lại. Hắc y nhân chưởng làm hôn mê Lý quản gia, đuổi theo.

“Râu đại ca, huynh dạy ta kĩ thuật ném xa này được ?” Tiểu Lượt thấp giọng hỏi.

“Chúng ta trước hết rời khỏi đây , hắc y nhân đuổi theo được rất có thể quay về đây.” – xong Thiên du kéo theo Tiểu Lượt bay ra khỏi cửa sổ.

Hai người rời khỏi cầm kiếm sơn trang, chạy dọc theo bờ sông, sau đó nhảy lên chiếc thuyền của Thiên Du bỏ neo sông.

Khi nhảy xuống, Tiểu Lượt đứng vững, lảo đảo chút, Thiên Du đúng lúc nắm thắc lưng của nàng, mà đầu Tiểu Lượt vừa lúc đụng vào ngực của Thiên Du, tim của nàng lại nhảy dựng lên, đỏ mặt.

“Cẩn thận chút! Đệ chính là lỗ mãng như vậy, làm cho người khác luôn lo lắng cho đệ.”

“Ta cũng bảo huynh quan tâm ta.” – Tiểu Lượt xấu hổ nhéo , chạy ra khỏi ôm ấp, đến đầu thuyền, để cho gió lạnh làm dịu nội tâm dậy sóng của nàng, cũng che giấu vẻ ửng hồng mặt.

“Tiểu Lượt, đệ đứng chỗ này lạnh sao?” Thiên Du sóng vai đứng cùng Tiểu Lượt, nhìn cầm kiếm sơn trang xa xa bên trái dòng sông.

“Đệ thích cảm giác gió đêm thổi vào mặt.” Tiểu Lượt ghé mắt nhìn : “Đúng rồi! Râu đại ca, huynh đến cầm kiếm sơn trang làm gì?”

“Buổi tối ngủ được, nhớ đến câu chuyện ma quái ở cầm kiếm sơn trang của Phù Dung nương, nghĩ rằng mình bình sinh chưa từng thấy qua quỷ, cho nên chạy đến sơn trang, xem thử có thể nhìn thấy nữ quỷ xinh đẹp hay ?”

“Vậy huynh có gặp được ?” Tiểu Lượt hỏi, thấy sắc mặt Thiên Du bình thường nàng quan tâm hỏi “Râu đại ca, huynh sao vậy?”

“Tiểu …… Lượt, đệ….sau lưng đệ……có nữ nhân…”

Tiểu Lượt sợ hãi kêu lên, vội vàng trốn phía sau, mặt úp vào lưng Thiên Du dám nhìn lại. Lúc nàng trốn trong ngực , xuất cảm giác quen thuộc, mà cảm giác quen thuộc này làm nàng an tâm.

Bỗng nhiên Thiên Du cười ha ha.

Tiểu Lượt giương mắt nhìn, lộ ra cái đầu từ sau lưng Thiên Du, cẩn thận suy nghĩ, ngay cả nửa hình ảnh ma quỷ cũng thấy, liền biết mình bị lừa.

“Râu đại ca! Huynh gạt ta.” – Tiểu Lượt .

“Lá gan , mặt cũng bị dọa đỏ, giống con .”

“Huynh….huynh dám khinh thường ta!” – Tiểu Lượt oán giận , mặt càng đỏ hơn.

“Tiểu Lượt, đừng tức giận. có đôi khi ta nhìn đệ nhịn được sinh ra ảo giác. Cá tính của đệ hoạt bát lại sôi nỗi, đôi khi cố tình để lộ ra giảo hoạt, chính là tự nhiên toát lên vẻ ngây thơ của nương.”

“Huynh nhàm chán sao! Nam nhân lúc đơn tịch mịch thường đem heo mẹ tưởng thành Điêu Thuyền. Râu đại ca, ta nghĩ ngươi suy nghĩ quá rồi, đến nỗi nam nữ thể phân biệt được, ta đoán là do nữ nhân huynh để ý rời xa huynh nên huynh mới có thể sinh ra ảo giác này, đệ có đúng ?”

Thiên Du lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, gì vào khoang thuyền.

“Râu đại ca, huynh giận sao?” – Tiểu Lượt chạy theo .

Thiên Du gì yên lặng uống rượu.

“Râu đại ca, nếu đệ sai cái gì chạm vào vết thương của huynh, huynh là đại hiệp đại nhân đại lượng, đừng so đo với đệ, được ?”

Thiên Du như trước lời nào, tự rót ly rượu, Tiểu Lượt cầm chen rượu tay , thỉnh tội : “ly rượu này Tiểu Lượt tạ tội với huynh.”

xong Tiểu Lượt nắm cái mũi, muốn đem rượu đổ vào miệng, Thiên Du lại đem ly rượu nàng cầm lấy, hơi uống cạn.

Tiểu Lượt biết Thiên Du có giận nàng vì thế thở hơi nhõm, cầm bầu rượu lên rót cho , rắp rau, bốc đậu phộng.

“Râu đại ca, huynh xem, hắc y nhân tối nay có phải là hung thủ hại cầm kiếm sơn trang hay ?”

“Tiểu Lượt, đệ rất tò mò với cầm kiếm sơn trang.”

“ phải giống huynh sao.”

“Ta khuyên đệ đừng mạo hiểm, cầm kiếm sơn trang phải là nơi an toàn đâu!”

“Vậy còn huynh? Sao huynh có thể cầm kiếm sơn trang còn đệ ? Có phải huynh có bí mật gì đối với cầm kiếm sơn trang, muốn đệ biết được nên cho đệ tới đó nữa?”

“Đệ mới có bí mật, vừa rồi ta thấy đệ nhìn bức họa nữ nhân kia khóc”

“Đệ có khóc, đệ chỉ là….chính là cảm động, nữ nhân trong bức họa kia nhìn quá đẹp, lại rất ôn nhu, làm cho người ta nghĩ muốn gần gũi với nàng.”

“Nữ nhân trong tranh là phu nhân của cầm kiếm sơn trang Hương Tuyết Hải, là tài nữ đệ nhất Giang Nam, ngày thành thân của trang chủ, đáp ứng cầu của khách nhân, tân nương đánh đàn, tân lang múa kiếm, cầm kiếm hợp nhất, từ đó thành câu chuyện được mọi người tán tụng, cũng từ đó nơi đó đổi tên thành cầm kiếm sơn trang.”

“Râu đại ca, vì sao huynh biết chuyện của cầm kiếm sơn trang như vậy? Huynh cùng sơn trang có quan hệ gì? Huynh”

Thiên Du trừng mắt nhìn, nàng lập tức ngậm miệng lại.

“ có quan hệ với đệ.”

“Lại là quan hệ.” – Tiểu Lượt kêu lên “Vậy huynh vài chuyện có liên quan tới huynh, để đệ biết chuyện gì nên , chuyện gì nên , miễn cho lại chọc huynh tức giận.”

Thiên Du nằm lên mũi thuyền, hai tay để ở sau đầu, nhắm mắt lại, ra lệnh đuổi khách: “Ta mệt mỏi, đệ về ”

Tiểu Lượt cũng di chuyển nhìn chằm chằm râu mặt , đột nhiên có xúc động muốn đẩy hết râu ra, nhìn diện mạo của .

“Đệ còn !” – Thiên Du híp mắt nhìn Tiểu Lượt “Ta cũng có hứng thú ôm nam nhân ngủ.”

“Hừ!” ai lại có sở thích này chứ, Tiểu Lượt quăng cho cái mặt quỷ, xoay người bước ra khoang thyền.

/27