Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 61 - Chương 61

/91


Editor: ChieuNinh

Thạch Thúy Cúc biết Thạch Đầu lại chia cho nhà mình và nhà Thạch Lai Phúc mỗi người một trăm lượng bạc. Đó là một trăm lượng bạc đó, đây là chuyện tốt vô cùng, trong tay nâng lấy ngân phiếu một trăm lượng, Thạch Thúy Cúc có chút run rẩy, cái này nếu lỡ xé hỏng rồi thì làm sao? Cái này nếu lỡ làm ướt thì làm sao? Cái này nếu bị mất rồi thì làm sao đây? Mình còn không hận chết chính mình?

Thạch Lai Qúy thấy cái bộ dạng kia của Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm có chút buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng. Đừng nói là nàng, mà ngay cả hắn cũng đánh trống trong lòng, Thạch Thúy Cúc không nói được lời nào cầm ngân phiếu liền đi tìm Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu nghe xong mục đích của Thạch Thúy Cúc, cười cười để cho Thạch Thúy Cúc đợi một chút, rồi từ trong tủ chén lấy ra một tờ vải dầu không thấm nước đến nói: Thúy Cúc, không thể trực tiếp bao, trước tiên dùng một tấm vải khác bao lại rồi lại dùng vải dầu, không để dầu thấm vào.

Thạch Thúy Cúc gật đầu nói rõ: Đại tẩu, thật sự là đừng nói lúc trước lấy ra năm lượng bạc, không nghĩ tới lúc này đổi về là một trăm lượng. Ta lớn như vậy cũng không nói qua một trăm lượng, đừng nói một trăm lượng, trước kia ngay cả một lượng bạc cũng chưa thấy qua.

Tằng Tử Phu nghe xong chỉ là cười cười, Thạch Thúy Cúc ngắm nhìn phòng Thạch Lý thị, kéo Tằng Tử Phu qua nhỏ giọng nói: Đại tẩu, nghe nói Thạch Đầu đưa Lan phủ trong huyện thành cho nương? Vậy có phải là cả nhà chúng ta có thể đến thị trấn ở?

Tằng Tử Phu suy nghĩ một chút nói: Nhìn nương bên này, chúng ta cũng không nên nói cái gì. Ta đây còn có mấy hài tử, ngược lại thật không thuận tiện mang đi. Thạch Thúy Cúc gật đầu nói vài câu việc nhà liền trở về nhà.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu nhìn thấy Tằng Tử Cường ướt nhẹp như vừa tắm xong đang đứng ngoài cửa lớn, trong nội tâm run lên, đây không phải xảy ra chuyện gì đi! Vội vàng lôi kéo Tằng Tử Cường vào phòng, Thạch Lai Phúc cũng giúp đỡ tìm quần áo sạch sẽ của mình cho Tằng Tử Cường thay. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc thoáng nhìn qua nhau, trong mắt đầy lo lắng.

Nàng phải gả rồi.

Ai? Trong một lát Tằng Tử Phu không có kịp phản ứng.

Tằng Tử Cường thở dài: Tằng Nhị cô nương.

Tằng Tử Phu bừng tỉnh hiểu ra, ngồi xuống. Kỳ thật với năng lực bây giờ của Tằng Tử Cường, lấy Tằng gia Nhị cô nương cũng không phải việc khó, chỉ là. . . Hiện tại truyền ra Tằng Nhị cô nương phải gả đi rồi, sự tình sẽ không dễ xử lý rồi. Tằng Tử Phu nghĩ vậy bắt đầu tự trách, mình làm tỷ tỷ làm sao lại không để việc này ở trong lòng, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tằng Tử Cường, trong nội tâm Tằng Tử Phu thật sự là băn khoăn: Tử Cường, là ai nói cho đệ vậy?

Tằng Tử Cường mím môi: Là nha hoàn Hổ Nữu của Tằng Nhị cô nương tới nói cho đệ biết.

Tằng Tử Phu thở dài: Cụ thể là chuyện gì xảy ra?

Tằng Tử Cường cũng thở dài: Gả cho đại công tử nhà một viên ngoại ở kinh thành, chính thê.

Tằng Tử Phu ừ một tiếng, an ủi Tằng Tử Cường vài câu: Lúc này không phải còn sớm sao? Chỉ là trước định ra thời gian, cũng cần phải sang năm đâu, ta để cho Sở Hà nghe phẩm tính của người nọ rồi chúng ta thương lượng, Tử Cường.

Tằng Tử Cường gật đầu nói: Tỷ, đệ hiểu được, chỉ là trong nội tâm khó chịu, nếu, nếu phẩm chất người nọ tốt, nàng có thể hạnh phúc đệ cũng chấp nhận, thật sự! Chỉ là sợ … sợ nàng tương lai chịu khổ, ở phía xa kinh thành, đệ cũng nhìn không tới, không giúp được.

Tằng Tử Phu gật gật đầu, trở về phòng viết phong thư để cho Thạch Lai Phúc đưa tới cho Lý Quang Xuân chuyển qua cho Lý Sở Hà. Tằng Tử Cường cũng đi theo Thạch Lai Phúc cùng nhau trở về thị trấn.

Thạch Lý thị trái lo phải nghĩ, cũng biết bởi vì cách xử sự của mình năm đó hại cô nương của mình. Lan phủ là cho mình, nhưng nếu như hiện tại liền dời đi qua, cái này quả thực cũng không ngồi không yên. Lý gia nói khuê nữ mình trộm hán tử không phải sao? Liền ngồi xuống




/91