Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 83 - Chương 83

/91


Editor: ChieuNinh

Mấy nha đầu và gia đinh vừa mua về, rất nhanh liền dung nhập vào cuộc sống của Thạch phủ. Tằng Tử Phu thấy trên mặt vài người đều hồng nhuận hơn rất nhiều so với thời điểm vừa tới, trong nội tâm lại khinh bỉ thời đại này một lần nữa, không có nhân quyền thật đáng sợ. Đương nhiên cũng thuận đường cười nhạo mình một phen, xuyên tới đây mấy năm nay, nàng vừa lập gia đình lại sinh hài tử vừa làm việc buôn bán. Nếu không rảnh rỗi nàng cũng quên mình là một phụ nữ thời đại mới tiếp nhận qua giáo dục hiện đại. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu để cho nàng lựa chọn có thể trở về, chỉ sợ nàng sẽ chọn ở lại chỗ này rồi. Mặc kệ ở thời đại nào nữ nhân đều không cách nào dứt bỏ được con cái của mình.

Có một câu nói, Tằng Tử Phu đặt tên cho năm gia đinh mới tới phân biệt gọi là: Thạch Gia, Thạch Hòa, Thạch Vạn, Thạch Sự, Thạch Hưng, ngụ ý gia hòa vạn sự hưng. Lại phân biệt gọi tên cho sáu nha đầu là: Tử Nguyệt, Tử Thiền, Tử Anh, Tử Sơ, Tử Tinh, Tử Ngọc. Tử Thiền đi theo Thạch Lý thị, Tử Anh tướng mạo bình thường nhất, Thạch Thúy Cúc liền muốn tới giúp đỡ chăm sóc hài tử, Tử Sơ và Tử Nguyệt là hai tỷ muội, đều ở trong phòng Tằng Tử Phu. Tử Tinh đi theo Trần tỷ, tính cách Tử Ngọc rất là sáng sủa hoạt bát, vừa vặn đặc biệt chơi đùa cùng mấy bánh bao nhỏ, thời điểm không bận cũng sẽ đi theo Trần tỷ học vài thứ. Vốn là tính toán cũng cho Thạch Thúy Cúc bên kia, nhưng Tử Tinh lớn lên rất ưa nhìn, cười rộ lên có một má lúm đồng tiền nhỏ. Trong nội tâm Thạch Thúy Cúc lo lắng, có chút không vui, Tằng Tử Phu thì không bắt buộc, để cho Tử Tinh đi theo mấy đứa hài tử.

Tằng Tử Phu không biết là, kỳ thật kể cả đám người Thạch Giang trước kia, đối với việc có thể ở lại Thạch gia làm việc rất là thoả mãn, cũng vô cùng quý trọng, rất sợ mình làm không tốt, bị ông chủ trả trở về người môi giới. Phải biết rằng so sánh với cuộc sống ở chỗ người môi giới, thì cuộc sống bây giờ thật là như sống ở trên thiên đường, tối thiểu cũng cảm giác mình là người. Tuy mấy người không có kinh nghiệm như Trần tỷ có qua làm cho người khác, nhưng mà thời điểm trước kia ở chỗ người môi giới, thường thường nghe các nô lệ nói qua. Bị đánh đến toàn thân bị thương trả về, cuộc sống làm hạ nhân không phải của con người như thế nào, lại ký văn tự bán đứt, vận khí tốt thì bị trả trở về, vận khí không tốt thì đánh chết ngươi, cũng không phải là không có.

Nhưng mà Thạch phủ cho ăn cho ở, lại cấp quần áo cho mỗi người đều là mới tinh, áo bông bền chắc. Từ lúc có trí nhớ, kể từ khi đến Thạch phủ, mới lần đầu tiên cảm giác được, thì ra mùa đông cũng có thể ấm áp như vậy. Trong lòng mỗi người đều là âm thầm hạ quyết tâm muốn ở trong nhà này làm tốt công việc.

Mấy ngày nay, Tằng Tử Phu chính là loay hoay bận rộn đến đầu óc choáng váng, cho Tiểu Bùn, không! Phải gọi là Thạch Gia Thành, hài tử tròn sáu tuổi bắt đầu gọi đại danh. Phải tìm gia sư cho ba hài tử Thạch Giai Ngưng, Thạch Giai Tuệ, ngược lại Thạch Gia Thành xử lý hơn, Tằng Tử Phu trực tiếp đưa đến Tằng tiên sinh. Có quan hệ thông gia, Tằng tiên sinh đối với Thạch Gia Thành rất là chiếu cố, hơn nữa, Thạch Gia Thành thông minh, cho nên trong nội tâm càng yêu thích coi trọng ba phần.

Nhưng mà Thạch Giai Ngưng và Thạch Giai Tuệ lại không dễ tìm, những tú tài phu tử có thực học kia, vừa nghe nói dạy bảo nữ oa, nguyên một đám làm ra bộ dạng thanh cao, làm cho Tằng Tử Phu nhìn cũng không thoải mái. Tiểu Diệp Tử, cũng là Thạch Giai Tuệ đối với thêu hoa của nữ hài cảm thấy rất là hứng thú. Ngoại trừ trước kia được Thạch Giai Nguyệt dạy bảo qua, còn dư lại đều là Thạch Giai Tuệ tự mình tìm tòi. Đừng xem chỉ là hài tử sáu tuổi choai choai, đồ thêu ra cũng không kém hơn Tằng Tử Phu.

Cuối cùng thật sự là không có cách nào, Tằng Tử Phu liền quyết định tự mình ở nhà dạy kèm hai hài tử học tập, còn đặc biệt đi phường thêu mời một tú nương tài nghệ thành thạo, mỗi ngày đều đến Thạch phủ dạy Thạch Giai Tuệ học tập thêu thùa. Vốn Tằng Tử Phu cũng tính toán để cho Thạch Giai Ngưng đi theo học chung, nhưng mà tính tình Thạch Giai Ngưng căn bản là ngồi không yên, ngược lại đối với múa đao luận kiếm lại cảm thấy hứng thú. Điều này thực sự làm cho hai người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đau đầu. Ở tại niên đại này, nữ hài tử nhà nào múa đao luận kiếm, cũng không phải được coi là cá tính, đó là sẽ không gả ra ngoài được! Nhưng mà Thạch Giai Ngưng lại thật sự là một đứa tính tình thối, không cho ta học ta liền ngay cả chữ cũng không cần nhận thức. Vì thế lần đầu tiên Tằng Tử Phu động thủ đánh hài tử, cũng làm cho Tằng Tử Phu cảm nhận được cảm giác ‘đánh vào thân con, đau lòng mẹ’. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Thạch Giai Ngưng, Tằng Tử Phu vẫn phải thỏa hiệp, mời Vương lão đầu trước kia đã làm giáo đầu ở tiêu cục tới dạy cho Thạch Giai Ngưng. Cũng may Vương lão đầu này lẻ loi một mình, lại ưa thích hài tử, quan trọng nhất là, miệng kín, sẽ không nói loạn ra ngoài.

Đợi sau khi hết thảy đều được an bài thỏa đáng, tiếp theo lại là chuyện quán lẩu của hai người Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy. Trong khoảng thời gian này, ngược lại Tằng Tử Phu ước ao có được ba đầu sáu tay như Na Tra, thật sự là bận rộn không chịu nổi, là người khỏe mạnh cũng gầy một vòng. Thạch Lai Phúc nhìn ở trong mắt khỏi phải nói là có bao nhiêu đau lòng, nhưng mà cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng. Thật vất vả chờ hai người Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy có thể tự mình bắt đầu, lại liên tiếp xảy ra hai chuyện làm cho Tằng Tử Phu không còn gì để nói.

Vương Lan đi tìm đến đây, không phải tự mình đi tìm tới, mà là bị hai hán tử (đàn ông) có vẻ mặt hung ác cột tới. Tằng Tử Phu có chút giật mình khi nhìn thấy cách ăn mặc trên người Vương Lan, quần áo nhăn nhúm có vẻ. . . sợ là bị người chà


/91