Y Đạo Quan Đồ

Chương 998 - Xin Lỗi(2)

/2583


Trương Dương nói: “Không thể nào, bí thư Lương là chú của cô, ông ấy không nhắc đến tôi trước mặt cô sao?”

Lương Hiểu Âu nói; “Thật sự là không có, ông ấy là một bí thư thị ủy, còn nhiều việc cần phải quan tâm, làm gì có thời gian quan tâm đến một cán bộ cấp sở như anh cơ chứ?” Lương Hiểu Âu nắm lấy cơ hội báo thù Trương Dương, ai bảo hắn ta vừa rồi đã trêu cô ấy.

Trương đại quan hơi xấu hổ, ho một tiếng rồi nói: “Tôi nghe nói chính ông ấy điểm danh mang tôi về đây.”

Lương Hiểu Âu nói: “Những việc cụ thể thì tôi thật sự không biết, tôi còn phải nghe anh họ tôi nói, mới biết được rằng anh đã được điều đến Đông Giang làm việc.”

Trương Dương có cảm giác mình bị người đời hắt hủi, lúc bắt đầu vì chuyện công tác của hắn, thư ký tỉnh ủy Diệm Quốc Đào còn tìm đến hắn để nói chuyện, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng đã nhắc đến chuyện này, nhưng đến giờ sau khi đã tới Đông Giang, cảm giác chẳng có ai đoái hoài đến, lãnh đạo thành phố Đông Giang không có ai chủ động tìm hắn để nói chuyện, hắn vốn tưởng rằng mình là một nhân tài, với một nhân tài như hắn, phía Đông Giang phải tỏ ra coi trọng mới đúng, nhưng sau khi đến Đông Giang mới biết không phải như vậy, hắn không quan trọng như hắn đã tưởng. Trương đại quan thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, Lương Thiên Chính kéo hắn đến đây có phải có mục đích thật sự là giấu hắn đi hay không?

Lương Hiểu Âu nói: “Thật ra anh nên liên hệ với bộ tổ chức thị ủy trước, để làm rõ công việc của anh thế nào, chưa bao giờ thấy ai như anh, đã đến Đông Giang rồi, mà còn chẳng biết gì về công việc của mình phải làm.”

Trương Dương nói: “Tôi tưởng rằng tổ chức sẽ tìm tôi để nói chuyện trước.”

Lương Hiểu Âu nói: “Anh làm quan to bằng đâu cơ chứ? Mà phải đợi bộ trưởng tổ chức chủ động tìm đến anh?” Lúc này trong lòng cô đã hoàn toàn thoải mái, Trương Dương cho cô không ít cơ hội để thanh thản.

Trương Dương nói: “Được, vậy thì tôi cứ ở trường Đảng học lớp bồi dưỡng đã vậy, nếu như học hết rồi mà không có ai để ý gì đến tôi, thì tôi lại về Nam Tích.”

Lương Hiểu Âu cười, Trương Dương cũng cười, thật ra hai người họ đều biết không bao giờ xuất hiện tình trạng như thế này, bộ tổ chức không phải không tìm đến Trương Dương, mà là vẫn chưa đến lúc. Lương Hiểu Âu nói: “Sự việc của anh tôi ít nhiều cũng đã nghe nói một ít, có lẽ là để anh đến khu đô thị mới làm công tác chiêu thương, chúng ta về sau sẽ trở thành chiến hữu của nhau rồi.”

Trương Dương nói: “Nhắc đến công tác chiêu thương là tôi lại đau cả đầu, làm nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn chứ lòng vòng với việc chiêu thương, tôi sắp sửa chán ngấy rồi đây.”

Lương Hiểu Âu nói: “Đừng so sánh việc của anh trước kia với việc bây giờ, Đông Giang xây dựng khu đô thị mới, khu đô thị mới này là trung tâm kinh tế chính trị trong tương lai, bước đầu tiên là để trung tâm hành chính của tỉnh và thành phố chuyển qua đó, quy hoạch mười năm đã cơ bản hoàn chỉnh rồi, thành phố chẳng phải nói để chơi đâu, họ sẽ dốc sức để phát triển chỗ này đấy.”

Trương Dương nói: “Đi đến đâu biết đến đấy thôi, đợi tôi xem tình hình công việc đã rồi tính sau.” Trương Dương nhận thấy rằng Lương Hiểu Âu không nói tất cả những điều cô biết cho mình, trên quan trường nói gì cũng chỉ nói nửa vời, không thể nói hết toàn bộ sự việc, Trương đại quan khá thấu hiểu điều này. Quan hệ giữa hắn và Lương Hiểu Âu cũng chẳng thân thiết đến độ nói được hết tất cả cho nhau, bữa cơm trưa của hai người kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi Trương Dương đứng dậy cáo từ, Lương Hiểu Âu tốt bụng dặn thêm: “Anh uống rượu rồi, đừng lái xe nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, mấy ngày gần đây Đông Giang đang kiểm tra uống rượu lái xe đấy, đừng để gây ra việc gì.”

Trương Dương cười gật đầu, hắn cũng không định lái xe, mà buổi chiều chuẩn bị nghỉ ngơi ở trường đảng một lúc, buổi tối còn dự bữa tiệc tiếp đón của em gái Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng.

Khi Trương Dương đi về trường đảng, đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan, hắn biết rằng mấy ngày nay Hà Hâm Nhan đến Đông Giang tham gia buổi biểu diễn của học viện nghệ thuật Đông Giang, không ngờ cô lại đến đây sớm.”

Hà Hâm Nhan tức giận nói: “Trương Dương, anh đến đây mau đi, em xảy ra chuyện rồi.”

Trương Dương vừa nghe đã căng thẳng: “Chuyện gì? Chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”

Hà Hâm Nhan nói: “Em lái xe, có năm sáu người vây quanh đuôi xe em đòi đánh giết!”

Trương đại quan vừa nghe thấy đã biết chuyện lớn, mẹ kiếp, dám ức hiếp người phụ nữ của tôi à, hắn hỏi rõ địa điểm, rồi vội lái xe qua đó.

Vốn dĩ Hà Hâm Nhan ngày kia mới đến Đông Giang, nhưng cô muốn làm cho Trương Dương bất ngờ, để hắn vui vẻ, nhân tiện ở bên cạnh hắn mấy ngày, vì vậy đã nhờ bạn cô là Triệu Nhị Văn lái xe đến sân bay đưa cô về, Triệu Nhị Văn cũng biết Trương Dương, trước kia cô đã cùng Cố Minh Kiến ở cạnh nhau một thời gian, về sau do Cố Giai Đồng giúp Cố Minh Kiến trả một khoản phí chia tay kha khá, hai người mới dứt quan hệ.

Sự cố xảy ra ở gần quảng trường Cổ Lâu, thật ra không thể trách Triệu Nhị Văn, cô ấy và Hà Hâm Nhan đi ra từ sân bay, trên đường có một chiếc xe Benz lớn đã để ý đến họ. Mấy người trong xe hạ cửa xe xuống rồi huýt sáo với họ, còn ra lời trêu ghẹo, vừa nhìn đã thấy chẳng phải loại tử tế gì, Triệu Nhị Văn chạy nhanh để nhằm thoát khỏi họ. Không ngờ chiếc xe Benz đó đột nhiên vượt lên qua đầu họ, rồi đột ngột phanh gấp, Triệu Nhị Văn không kịp xử lý, chiếc xe Alto đã đâm vào đuôi chiếc xe Ben rồi, lần này đã động vào đúng tổ ong, năm người trên xe vây lấy họ, rồi gây khó dễ cho họ.

Triệu Nhị Văn rất sợ, Hà Hâm Nhan thì không sợ chiêu đó, ngay tại đó đã cãi nhau với họ, hai bên cãi nhau cảnh sát đã đến.

Khi Trương Dương đến đó, cảnh sang đang ở đó xem trách nhiệm thuộc về bên nào, quyết định của anh ta là chiếc xe đằng sau phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, anh ta vừa nói vậy, mấy người trên chiếc xe Benz bèn nổi loạn thêm, tên trẻ tuổi đứng đầu nói: “Các cô muốn làm gì thì làm, tự giải quyết hay đưa ra pháp luật, nếu thích đưa ra pháp luật thì chúng ta đưa, còn nếu không thì các cô phải bồi thường cho tôi 100000 Tệ, rồi mời tôi ăn bữa cơm, việc này coi như thế là xong.”

Triệu Nhị Văn nói: “Đã làm sao đâu, chỉ xước chút sơn, phun chút lên chẳng phải là xong rồi sao? Tôi sửa xe cho anh là được rồi chứ còn gì nữa?”

Đối phương cười lạnh lùng nói: “Sửa xe à? Cô mở to mắt ra mà nhìn đi, đây là xe Benz đấy, cô sửa được à? Giá xe của tôi nếu như dùng để mua Alto là có thể vây kín một cái quảng trường Cổ Lâu rồi, đền à? Có bán xe của cô đi cũng chẳng đủ đền đâu!”

Hà Hâm Nhan tức giận nói: “Anh ăn nói kiểu gì thế? Đàn ông con trai mà mặt dày thế à, ức hiếp phụ nữ?”

“Tôi ức hiếp cô á? Các cô đâm vào mông tôi còn không để tôi nói à?”

Hà Hâm Nhan tức giận: “Đồ lưu manh! Vốn dĩ là các anh đột nhiên xông lên rồi phanh lại, nếu không thì sẽ chẳng xảy ra sự cố này.”

Cô quay sang nói với cảnh sát: “Anh đã nhìn rõ chưa? Trên nền đất có vết phanh xe rõ ràng như thế này mà anh không nhìn thấy à? Họ cố ý đấy.”

Viên cảnh sát nói: “Cô chưa từng học lái xe sao? Khi lái xe phải chú ý giữ khoảng cách an toàn với xe đằng trước, như vậy mới có đủ thời gian để phanh xe. Các cô đi gần như vậy, đâm vào xe người ta chỉ có thể trách các cô.”

Hà Hâm Nhan nói: “Sao anh không hỏi xem tình hình lúc đó thế nào? Rõ ràng là đang bênh họ!”

Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Cô ăn nói phải có trách nhiệm về lời nói của mình đấy!”

Hà Hâm Nhan nói: “Uy hiếp tôi không chấp hành công vụ chứ gì, anh đi tố cáo tôi đi? Anh không tố cáo tôi, tôi còn muốn tố cáo anh kìa!” Tính cách Hà Hâm Nhan vốn đã rất nóng nảy, mấy năm nay cô đã trải qua không ít sóng gió, đương nhiên không sợ một viên cảnh sát nhỏ, hơn nữa, việc này vốn dĩ họ đúng.

Thật ra chiếc xe Benz kia chẳng bị trầy xước gì nhiều, mà chiếc xe Alto của Triệu Nhị Văn còn thê thảm hơn, may mà cô và Hà Hâm Nhan đã thắt dây an toàn, mặc dù vậy nhưng hai người vẫn giật thót tim vì sự việc ngoài dự đoán này.

Mọi người đều rơi vào thế bí, hai bên không ai nhường ai, cảnh sát chỉ có thể chỉ huy những chiếc xe khác đi qua bên cạnh.

Hà Hâm Nhan nhìn thời gian, rồi nói nhỏ: “Sao vẫn chưa đến vậy?” Từ lúc cô gọi điện thoại đến giờ đã là 20 phút, Trương Dương vẫn chưa xuất hiện.

Thật ra Trương Dương đã đến rồi, vừa nãy trốn trong đám người xem chuyện gì xảy ra, sau khi hắn làm rõ sự việc này, lúc này mới lái chiếc Satana đi theo dòng xe về phía trước. Nhưng khi tất cả mọi người đang chú ý vào vụ xung đột giữa hai bên, một chiếc xe Satana đột nhiên rời khỏi dòng xe, đi thẳng đến chiếc xe Benz ở giữa đường, rầm! một tiếng vang lên, hai cánh xe của chiếc Benz bị đâm méo mó, đây không phải là vì Benz không chịu được va đập, mà người khác dùng đầu xe đâm vào hai bên của nó, nó không thể nào chịu được.

Tất cả mọi người đều ngớ ra, cảnh sát cũng không hiểu, rốt cuộc thế là thế nào? Đây là ai chứ? Kỹ thuật lái xe tồi quá, đường lớn thì không đi, mục tiêu rõ rành rành ở giữa đường như thế này mà cũng có thể đâm vào được là sao?

Chiếc xe Satana bắt đầu lùi xe, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, thì chiếc xe lại tăng ga, đâm rầm thêm một lần nữa vào cùng một vị trí của chiếc xe Benz, lần này lực đâm quá mạnh, làm chiếc xe Benz ngã ngửa ra, may mà bên trong không có ai, những người đứng hóng chuyện ở bên cạnh thấy tình hình không ổn vội vàng tản ra tứ phía.

/2583