Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 256

/257


Triệu Mẫn hỏi lại:

- Đi đâu?

Chu Chỉ Nhược đáp:

- Lúc tôi ở trong chùa Thiếu Lâm có thấy Bành Oánh Ngọc hòa thượng lật đật đi kiếm anh, dường như có chuyện gì khẩn cấp trong Minh giáo.

Trương Vô Kỵ giật mình, nghĩ thầm: "Ta không thể vì chuyện nhi nữ thường tình làm hỏng đại sự của Minh giáo". Chàng vội nói:

- Vậy mình mau đến coi.

Ba người liền rảo bước ra đi, chẳng mấy chốc đã đến nơi doanh trướng đóng quân của Minh Giáo. Dương Tiêu, Phạm Dao, Bành Oánh Ngọc đang nóng ruột sai người đi khắp nơi kiếm giáo chủ, thấy chàng trở về, ai nấy vui mừng, nhưng lại thấy thêm Triệu Chu hai nàng cùng đi không khỏi ngạc nhiên.

Trương Vô Kỵ thấy mọi người mặt mày ủ rũ, xem chừng có chuyện không hay, vội hỏi:

- Bành đại sư, ông có chuyện kiếm tôi chăng?

Bành Oánh Ngọc chưa kịp trả lời, Chu Chỉ Nhược đã nắm tay Triệu Mẫn nói:

- Thôi mình ra bên kia ngồi chơi.

Triệu Mẫn biết nàng tránh không muốn nghe chuyện bí mật của Minh Giáo nên hai người cùng sóng bước đi ra. Dương Tiêu, Phạm Dao cả bọn thấy vậy cũng thật kỳ lạ, nghĩ thầm: "Hôm làm lễ cưới ở Hào Châu, hai vị cô nương này đánh nhau một trận thật là long trời lở đất, lúc này sao lại thân mật như chị với em, không biết giáo chủ làm cách nào mà giảng hòa cho hai người được, đúng là có tài thì làm gì cũng khéo, môn Càn Khôn Đại Na Di công phu này thật đáng nể quá".

Bành Oánh Ngọc đợi cho Triệu Chu hai nàng đi rồi mới nói:

- Khải bẩm giáo chủ, Long Phượng Hoàng Đế đáp ứng lời thỉnh của Ngô Quốc Công, từ Trừ Châu rời sang Ứng Thiên, đến bến thuyền bên bờ sông Trấn Giang, ngồi thuyền bị lật, băng hà trên sông Trường Giang.

Trương Vô Kỵ đau đớn kêu lên:

- Ối trời!

Trong lòng cực kì thương tiếc. Hàn Lâm Nhi là người trung hậu, năm đó từng cùng Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược du ngoạn hoàng thành Đại Đô, có chút giao hảo.

Bành Oánh Ngọc bí mật nói với Trương Vô Kỵ:

- Hàn Lâm Nhi qua bến thuyền bị lật thuyền chết chìm, phụ trách hộ tống là đại tướng Liêu Vĩnh Trung. Ngô Quốc Công Chu Nguyên Chương biết tin rất giận dữ, đã hạ chỉ đem xử tử Liêu Vĩnh Trung, coi như trừng phạt hộ tống chúa thượng bất trung bất lực.

Trương Vô Kỵ gật đầu nói:

- Mặc kệ nói như thế nào, Hàn huynh đệ là đại thủ lĩnh khăn đỏ quân đông lộ của bản giáo, Liêu Vĩnh Trung thật đáng chết.

Bành Oánh Ngọc thấp giọng nói: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Khởi bẩm giáo chủ, Liêu huynh đệ thật là bị oan.

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nói:

- Bị oan thế nào?

Bành Oánh Ngọc nói:

- Liêu huynh đệ là chiến tướng đắc lực, chính là thủ hạ của Thường Ngộ Xuân huynh đệ, luôn luôn chiến đấu dũng cảm, làm gương cho binh sĩ, y bị Chu Nguyên Chương lén lút giao mật chỉ, cố ý lật thuyền chết đuối Hàn huynh đệ. Thường huynh đệ biết được việc này, đã cùng Chu Nguyên Chương cãi nhau lớn, trong quân không ít người biết. Từ Đạt huynh đệ bên cạnh khuyên bảo, nói chỉ cần đem Liêu Vĩnh Trung lén thả ra, giết một tên tội phạm cho đủ số, coi như không có gì. Nhưng Chu Nguyên Chương đã phái người bắt giữ Liêu Vĩnh Trung, không cho Thường huynh đệ bọn họ đánh tráo, muốn giết Liêu Vĩnh Trung diệt khẩu. Bọn họ tố giác với tôi, thuộc hạ không dám làm chủ, việc này xin giáo chủ định đoạt.

Trương Vô Kỵ đầy vẻ phiền não, cảm thấy việc này khó có thể lưỡng toàn, không thể để cho cái đại án oan này phát sinh trong Minh giáo, nhưng nếu công nhiên chỉ trích Chu Nguyên Chương, hắn nắm giữ trọng binh, thế lực rất lớn, nếu như điều tra đến cùng, Minh giáo không khỏi bởi vậy mà chia rẽ, rất bất lợi cho nghiệp lớn kháng Nguyên, liền nói:

- Mau mời Quang Minh Tả Hữu Sứ, Vi Pháp Vương, Ngũ Tản Nhân, Ngũ Kỳ Sứ đến cùng thương nghị.

Đây là đại sự trong giáo, Trương Vô Kỵ mượn một phòng xá yên lặng của Thiếu Lâm tự, phái hảo thủ canh gác bảo vệ, phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài. Đám người Dương Tiêu vốn biết Bành Oánh Ngọc khôn khéo lão luyện, nhân nghĩa công chính, y đã nói như vậy, trước đó tất đã điều tra rõ ràng, quyết không báo sai sự tình.

Chu Điên kêu đầu tiên:

- Chu Nguyên Chương, thằng cha này thật không bằng thứ đồ vật! Lúc trước hắn còn muốn tranh đoạt chức giáo chủ. Nếu hắn liên tiếp lừa gạt, đổ oan người tốt, dù hắn có đuổi Thát tử chạy ra ngoài, chính hắn làm giáo chủ, làm hoàng đế, so với Thát cổn tử cũng không khá hơn bao nhiêu, còn không bằng không đuổi Thát cổn tử, mọi người đỡ phải tốn chút khí lực tính toán. Giáo chủ, theo ta tổng đàn chúng ta phải phái người đi thăm dò rõ ràng, cách tước phong của hắn, lại chặt một cánh tay của hắn, đền mạng cho Hàn Lâm Nhi huynh đệ!

Thiết quan đạo nhân nói:

- Giáo chủ, thánh hỏa lệnh đại giới, cấm tàn sát huynh đệ bản giáo. Chu Nguyên Chương làm như vậy, nếu không trừng phạt, sau này mọi người ngươi giết ta, ta giết ngươi, còn tuân thủ đại giới tiểu giới thánh hỏa lệnh nữa không?

Trương Vô Kỵ nói:

- Tàn sát huynh đệ bản giáo chắc chắn không nên. Chuyện trước tiên của chúng ta là cứu Liêu huynh đệ, điều y đến tổng đàn, hỏi y tỉ mỉ.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Giáo chủ nói vậy rất đúng. Tôi lập tức đi Ứng Thiên phủ, cứu Liêu huynh đệ thoát hiểm.

Vi Nhất Tiếu nói:

- Liêu huynh đệ tự nhiên là phải cứu. Nhưng liêu huynh đệ nhất cứu ra, Chu Nguyên Chương lập tức biết tổng đàn đã tra rõ việc này. Đặng Dũ, Ngô Lương, Phùng Thắng, Phó Hữu Đức bọn họ, ai ai cũng nghe lệnh của Chu Nguyên Chương, phải nhất nhất trừ khử bọn họ mới được.

Trương Vô Kỵ nghe xong, thở dài một tiếng, nói:

- Giết người này, rồi lại giết một người khác. Mọi người đều là hảo huynh đệ, ta cũng thật không nỡ xuống tay. Có thể mở đại hội chư tướng, đem sự tình ra đàm luận, mọi người vừa được nói rõ công đạo, lại vẫn giữ được hòa khí hay không?

Bành Oánh Ngọc lắc đầu nói:

- Đáng tiếc, không làm được!

Trương Vô Kỵ lúng túng không biết làm sao, nói với Dương Tiêu, Phạm Dao:

- Dương tả sứ, Phạm hữu sứ, hai vị nghĩ thế nào?

Dương Tiêu nói:

- Mặc kệ binh cách chiến trận, Minh giáo quang minh lỗi lạc!

Y giải thích sơ lược: nghĩa quân Minh giáo ở các nơi khởi sự, giết quan tạo phản, huyên náo Mông Nguyên chân tay luống cuống, chiến trận có thành có bại, bọn họ vừa không bẩm báo đến tổng đàn, tổng đàn cũng không xen vào chuyện của bọn họ. Chi khăn đỏ quân ở Ứng Thiên phủ này, xưa nay làm theo ý mình, thanh thế tráng thịnh, tổng đàn không thể giết thủ lĩnh bọn họ, cũng không thể lấy giáo quy Minh giáo ràng buộc ước thúc, chỉ có thể mặc cho tự nhiên. Nhưng quyết không thể tùy ý bọn họ đến tranh chức giáo chủ, tùy bọn họ đến chỉ huy Minh giáo.

Phạm Dao cất cao giọng nói:

- Dương tả sử nói như vậy chính hợp ý tôi. Chúng ta sau này phải làm cho Minh giáo quang minh lỗi lạc, hừng hực thánh hỏa cháy mãi không tắt. Chúng ta trong tay cầm bảo đao Đồ Long, Chu Nguyên Chương nếu đối xử tử tế với dân chúng, sẽ đi theo hắn. Nếu không chúng ta vung bảo đao Đồ Long lên, chém đầu của hắn!

Trương Vô Kỵ vỗ mạnh tay xuống bàn, nói:

- Đúng là như thế! Minh giáo chính trực quang minh, vĩnh bảo lê dân bách tính!

Bọn Vi Nhất Tiếu, Ân Dã Vương, Ngũ Tản Nhân, Ngũ Kỳ Sứ đồng loạt lớn tiếng hô ứng:

- Minh giáo chính trực quang minh, vĩnh bảo lê dân bách tính!

Đến đây nghị sự đã định, nhưng Trương Vô Kỵ vẫn không khỏi trong lòng buồn bực, cảm thấy quyết định như thế, có phần thiếu ý nhân hiệp. Liêu Vĩnh Trung bị đổ oan xử tử, tổng đàn không thể rửa sạch tội cho y, rốt cuộc lương tâm khó an, nhưng nếu một mực can thiệp, liên lụy quá lớn, chính mình lại không có lực lượng để xử lý công đạo.

Đến khi ra khỏi phòng thì đêm đã khuya. Sáng hôm sau Triệu Mẫn nói:

- Chu tỉ tỉ đêm hôm qua đã ra đi, không kịp từ biệt chàng.

Trương Vô Kỵ bồi hồi, nghĩ lại đã lâu không về thăm Trương Tam Phong, bây giờ nhớ nhung nên cùng Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư, Du Liên Châu cùng về núi Võ Đang.

Núi Thiếu Thất không xa núi Võ Đang bao nhiêu, chỉ vài ngày đã đến. Trương Vô Kỵ theo Du Liên Châu, Trương Tòng Khê, Ân Lê Đình vào bái kiến Trương Tam Phong, rồi qua thăm Tống Viễn Kiều và Du Đại Nham.

Tống Viễn Kiều nghe nói con mình đang ở bên ngoài, mặt tím lại, tay cầm trường kiếm chạy vụt ra. Trương Vô Kỵ cả bọn biết có khuyên giải cũng không xong, không khuyên cũng không được nên cùng theo ra ngoài đại sảnh. Trương Tam Phong cũng ra theo.

Tống Viễn Kiều quát lớn:

- Tên súc sinh bất hiếu khốn kiếp đâu rồi?

Ông trông thấy Tống Thanh Thư nằm trên cáng, đầu quấn đầy băng vải trắng, đến mắt cũng che kín mít liền nhắm ngay người y đâm thẳng trường kiếm ra, nhưng nửa chừng tay chùn lại không đâm nổi. Trong một thoáng, ông nghĩ đến tình cha con, nghĩa đồng môn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, xoay kiếm lại đâm thẳng vào bụng mình.

Trương Vô Kỵ vội vàng giơ tay ra đoạt thanh kiếm trong tay Tống Viễn Kiều, khuyên:

- Đại sư bá, chớ có như thế. Việc này giải quyết ra sao, để xin thái sư phụ dạy bảo.

Trương Tam Phong thở dài:

- Phái Võ Đang chúng ta có một đứa đệ tử chẳng ra gì, Viễn Kiều, chẳng phải mình con bất hạnh. Cái thứ nghịch tử này, có cũng như không!

Tống Thanh Thư đột nhiên kêu to:

- Phụ thân, phụ thân!

Nghĩ muốn nhảy ra khỏi cáng, quỳ gối trước thái sư phụ cùng phụ thân, đang lúc dùng lực, vết thương vỡ toang, xương sọ vỡ nát, một hơi cũng không tiếp tục được, như vậy khí tuyệt. Trương Vô Kỵ vội xông đến phía trước, hai tay giữ hậu tâm, đan điền của y, truyền đẩy chân khí, muốn kéo dài thêm tính mạng. Lập tức thỉnh Du Liên Châu, Trương Tòng Khê hai người thế chỗ, tự mình nhảy ra chữa trị xương đầu vỡ vụn của y. Nhưng Tống Thanh Thư hơi thở đã tuyệt, tim đập đã ngừng.

Tống Viễn Kiều xoa xoa xác chết của con trai, vừa giận vừa buồn, nhất thời xoay chuyển chân khí, ngã ngửa người ra sau. Trương Vô Kỵ vội vàng nâng dậy, điều thuận lại chân khí cho ông. Tống Viễn Kiều quỳ xuống khóc nói:

- Sư phụ, đệ tử không biết dạy con, để lụy thất đệ phải chết dưới tay y. Đệ tử đối với lão nhân gia và thất đệ biết thế nào cho phải đây?

Trương Tam Phong nói:

- Việc này con quả có sai lầm, chức vị chưởng môn bản phái, từ hôm nay do Du Liên Châu tiếp nhiệm. Con chuyên tâm nghiên cứu cho tinh vi thái cực quyền pháp, còn tục vụ chưởng môn không cần phải lo tới làm gì.

Tống Viễn Kiều bái tạ phụng mệnh. Du Liên Châu từ chối không nhận song Trương Tam Phong cương quyết giao cho nên đành bái lãnh.

Mọi người thấy Trương Tam Phong cách chức Tống Viễn Kiều, đổi chưởng môn nhân, quy môn nghiêm nhặt như thế trong lòng ai nấy kinh hãi. Trương Tam Phong lại hỏi tình hình anh hùng đại hội ra sao, nghĩa quân kháng Nguyên thế nào, đối với Trương Vô Kỵ càng thêm ân cần.

Triệu Mẫn đi tới khấu đầu trước Trương Tam Phong, tạ tội năm xưa vô lễ. Trương Tam Phong cười khà khà, tuyệt nhiên không để bụng. Du Đại Nham tàn phế, Trương Thúy Sơn bỏ mình cũng toàn do những thủ hạ cũ của cô ta như A Đại, A Nhị mà ra, nhưng khi đó Triệu Mẫn chưa ra đời, không thể nào trách nàng được. Trương Tam Phong biết được nàng cam tâm chống lại cha anh để đi theo Trương Vô Kỵ bèn cười:

- Hay lắm, hay lắm! Thật khó lắm thay, thật khó lắm thay.

Trương Vô Kỵ ở trên núi Võ Đang cùng Trương Tam Phong tụ hội mấy ngày rồi cùng Triệu Mẫn trở về Ứng Thiên. Trên đường đi chỗ nào cũng nghe tin quân bản giáo thắng trận, lại nghe đâu đâu cũng đang nổi lên, Trương Vô Kỵ trong lòng rất đỗi vui mừng, cùng Triệu Mẫn ngày đêm chạy về hướng đông, trước mắt sơn hà chẳng mấy chốc khôi phục được, mong sao thiên hạ thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp, không uổng mấy năm nay vào sinh ra tử, lo lắng ngược xuôi.

Chàng không muốn kinh động anh em nên trên đường không gặp gỡ các tướng lãnh nghĩa quân, chỉ ngầm dò hỏi thấy nghĩa quân kỷ luật nghiêm minh, không quấy nhiễu bách tính đâu đâu cũng ca tụng nguyên soái Chu Nguyên Chương và đại tướng quân Từ Đạt.

Hôm đó chàng đến bên ngoài thành Ứng Thiên, Chu Nguyên Chương được tin liền sai Thang Hòa, Đặng Dũ hai tướng đem quân ra nghênh đón, mời vào tân quán. Thanh Hòa bẩm:

- Ngô Quốc Công và Từ đại tướng quân, Thường tướng quân đang lúc thương nghị quân tình khẩn cấp, nghe tin giáo chủ đến nơi, thật mừng quá đỗi. Có điều quân vụ cần kíp, không tự mình ra đón được, xin giáo chủ tha cho cái tội không cung kính.

Trương Vô Kỵ cười nói:

- Chúng ta là huynh đệ cả, sao còn hiềm chuyện hư văn đón đưa? Việc quân mới là quan trọng.

Tối hôm đó ở tân quán bày đại tiệc, rượu được ba tuần, Chu Nguyên Chương cùng đại tướng Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Đặng Dũ, Thang Hòa, Hoa Vân lật đật chạy đến, trước bàn quỳ phục xuống. Trương Vô Kỵ vội đỡ lên, Chu Nguyên Chương tự mình rót rượu, cung kính mời Trương Vô Kỵ uống đủ ba chén, chàng liền đưa lên uống cạn.

Trên bàn rượu nói chuyện quân tình các nơi, Chu Nguyên Chương bẩm lại việc đánh thành chiếm đất các chiến tích thế nào, ngôn ngữ có phần đắc ý, Trương Vô Kỵ hết sức khen ngợi.

Quá không nhiều ngày, chúng thủ lĩnh Minh giáo đều từ các nơi đến Ứng Thiên phủ tụ hội, bọn Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu, Ân Dã Vương, Ngũ Tản Nhân, Ngũ Kỳ Sứ trước sau tới. Lần này thủ lãnh Minh giáo đại hội ở Ứng Thiên là ý muốn phụng giáo chủ Trương Vô Kỵ chính thức làm thủ lĩnh nghĩa quân, xưng là Minh Vương, sau khi giành chính quyền đăng vị hoàng đế, thành lập vương triều Đại Minh. Đại đa số binh lính trong Ứng Thiên phủ là dưới tay Minh giáo, các đại tướng Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, nhân vật thủ lãnh trong giáo Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu, Bành hòa thượng, đối Trương Vô Kỵ trước nay tôn sùng tín phục, nhất trí tán đồng, chỉ có bọn Chu Nguyên Chương, Lý Văn Trung, Hồ Đình Thụy không muốn đem cơ nghiệp tốt dâng tặng cho Trương Vô Kỵ, nhưng thấy chiều hướng chung, cũng không dám có ý phản đối. Chỉ vì cục diện lúc ấy, một lời phản đối chính là "tạo phản", lập tức có họa sát thân.

Trương Vô Kỵ lại kiên quyết không đồng ý, nói rằng nhậm chức giáo chủ đã làm trái bản ý, muốn làm thủ lĩnh nghĩa quân xưng vương, lại càng trăm triệu không thể, mọi người nếu bức bách, ngay cả giáo chủ cũng không làm nữa. Trương Vô Kỵ từ lúc không thay đổi được cái chết oan của Hàn Lâm Nhi, không cứu được tính mạng Liêu Vĩnh Trung, mặc cho Chu Nguyên Chương hoành hành, trong lòng vẫn canh cánh, tự thấy mình không đủ tài năng, không xử lý được đại sự, nghĩ muốn thoái vị. Mọi người nghị luận không quyết định được, Trương Vô Kỵ vỗ án tức giận. Lúc đó Ân Thiên Chính qua đời, Tạ Tốn xuất gia, trong giáo đã mất đi các bậc trưởng bối mà Trương Vô Kỵ vẫn tín phục, Ân Dã Vương tuy là cậu, nhưng lại phải tuân lệnh giáo chủ, thấy y nổi giận, cũng không dám nhiều lời, lại hùa theo, nói:

- Giáo chủ thích tiêu dao tự tại, không ưa quyền vị, chúng ta tôn trọng ý nguyện của y, nhất thiết phải bàn bạc kĩ càng.

Mọi người không biết làm sao, tất cả đều chán nản. Chu Điên nói hươu nói vượn, làm loạn nhân ý. Bỗng nhiên ngoài cửa giáo chúng báo lại:

- Tổng giáo Ba Tư phái một đoàn đặc phái viên, đến tham kiến giáo chủ.

Trương Vô Kỵ vội suất lĩnh mọi người, ra ngoài nghênh đón.

Đi ra ngoài cửa, chỉ thấy xa xa một đội nhân mã, ăn mặc rực rỡ gấm hoa, chậm rãi mà đến, ngay cả trên ngựa cũng treo dải lụa hồng, dáng vẻ vui mừng, đội nhạc đi đầu thổi sáo, gảy đàn tì bà. Vài tên người Hồ thấy đám người Trương Vô Kỵ đi ra, liền tức xuống ngựa, chạy lên phía trước, cung kính khom mình hành lễ. Một gã cầm đầu nói:

- Thánh giáo chủ Minh giáo Ba Tư trịnh trọng phái tại hạ đến Trung Hoa, bái kiến Trương giáo chủ Minh giáo Trung Hoa.

Triệu Mẫn theo bên cạnh Trương Vô Kỵ, cao giọng nói:

- Quý sứ vất vả từ xa tới, chúng ta rất hoan nghênh, xin chớ đa lễ. Quý sứ chính là Đại Thánh Bảo Thụ Vương ư?

Người Hồ kia đúng là Đại Thánh Bảo Thụ Vương, nghe Triệu Mẫn gọi tên y, kinh hãi bội phục, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy! Quý nữ này có phép thần thông, lại biết ngoại hiệu nho nhỏ của tệ nhân, tệ nhân bái phục vô cùng.


/257